Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

– Ngoại tình.

Trong nhà Thẩm Bác Diễn thật sự xảy ra chuyện, nhưng không phải chuyện làm ăn, mà là cha mẹ hắn cãi nhau. Lúc hắn về tới nhà thì trời đã khuya lắm rồi, những người khác đều đã ngủ, Trâu Tĩnh Tĩnh đen mặt ngồi một mình trong phòng khách.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa vào cửa Thẩm Bác Diễn đã hỏi thăm, “Ba đâu rồi?””Ở trên lầu, ngủ rồi.” Trâu Tĩnh Tĩnh âm trầm đứng lên, “Con theo mẹ vào đây.”

Hai người vào phòng, Trâu Tĩnh Tĩnh đóng cửa lại nói chuyện.

Thẩm Bác Diễn chất vấn: “Mẹ lại làm sao vậy? Biết rõ ba đang bị bệnh, mẹ còn cãi nhau ầm ĩ với ba làm gì?” Trước khi về nhà hắn nhận được điện thoại của người làm trong nhà, nói là ông Thẩm tức đến đập hết đồ đạc trong phòng.

Trâu Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên nói: “Con hỏi mẹ? Vậy không phải con nói với ba sao?”

“Sao cơ?”

Trâu Tĩnh Tĩnh cau mày ngồi xuống bên bàn trang điểm.

Hôm nay bà cãi nhau với ông Thẩm, là bởi bà ra ngoài ngoại tình bị ông Thẩm phát hiện. Thật ra rất nhiều gia đình đại gia đều như vậy, đàn ông ra ngoài làm loạn, nuôi mười bảy mười tám nhân tình, vợ con trong nhà biết chuyện, đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không ảnh hưởng đe dọa tới địa vị của mình thì sẽ không quản lý. Nhưng đàn ông ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, vợ con ở nhà phòng không gối chiếc, cũng không có mấy người cam chịu như vậy mà có tình nhân bên ngoài, người chồng cũng biết điều đấy, nhưng mọi người không can dự chuyện của nhau, có người chồng không biết, tưởng mình được hưởng phúc một chồng nhiều vợ.

Như Trâu Tĩnh Tĩnh đến tuổi này rồi, con cũng lớn cả rồi, mọi người cũng không yêu cầu tận tâm tận lực với nhau, hơn nữa quan hệ bên ngoài của ông Thẩm cũng loạn cả lên, ông cũng biết vợ mình chẳng ngoan hiền gì, nhưng vợ cho ông buông thả, ông cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho. Sau khi ông Thẩm sinh bệnh, Trâu Tĩnh Tĩnh cũng không liên lạc với người ngoài, chuyên tâm chăm sóc cho ông. Dù sao đây cũng có thể là ngày tháng cuối đời của ông, hầu hạ có tốt hay không rất có khả năng liên quan đến vấn đề di sản. Hơn nữa vợ chồng họ ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng là có bởi có duyên có phận, ông Thẩm chăm chăm vào lực ảnh hưởng và quan hệ xã hội của Trâu Tĩnh Tĩnh, Trâu Tĩnh Tĩnh thì trúng ý với túi tiền của ông Thẩm, dù bên ngoài thế nào cũng sẽ không chia tay.


Nhưng mấy tháng này bệnh tình ông Thẩm đỡ hơn, không có vấn đề nghiêm trọng gì, ngày nào Trâu Tĩnh Tĩnh ở nhà cũng rất buồn chán, hôm qua ra liên lạc với người ngoài một chuyến. Không ngờ lai bị ông Thẩm phát hiện.

Trước đây ông Thẩm mặc kệ, là bởi chính ông cũng không trong sạch gì, hơn nữa ông không lo lắng người ngoài ảnh hưởng gì tới mình. Nhưng giờ bị bệnh thế này, tâm tình không giống như trước.

Giờ Trâu Tĩnh Tĩnh ra ngoài tìm người khác làm gì? Nghĩ ông sống không được lâu nữa nên tìm đường lui cho mình? Hay là cố ý lấy tài sản của ông bao nuôi kẻ khác? Bất kể lý do gì, đàn ông bình thường đều không chịu dược! Cũng bởi vậy nên lần này họ cãi nhau một trận lớn, ông Thẩm không chịu nghe Trâu Tĩnh Tĩnh giải thích, đập vỡ đồ đạc đã đành, còn tát bà một cái, đây là lần đầu tiên ông Thẩm ra tay đánh Trâu Tĩnh Tĩnh.

Chuyện này, Trâu Tĩnh Tĩnh cảm giác như mình bị người khác hại. Từ lúc ông Thẩm đổ bệnh tới giờ, bà không gặp người ngoài lần nào, làm việc gì cũng rất cẩn thận có chừng mực, sao lại khéo như vậy, vừa ra gặp mặt đã bị phát hiện? Trâu Tĩnh Tĩnh phát hiện gần đây có người theo dõi mình, cũng biết là Thẩm Bác Diễn tìm người làm, cho nên bà nghi ngờ Thẩm Bác Diễn nói cho ông Thẩm biết. Bà muốn tranh đoạt di sản, nhưng Thẩm Bác Diễn thì không, bởi vậy cho nên dùng chuyện này để thị uy với bà, bà còn nghĩ Thẩm Bác Diễn điên thật rồi.

Thẩm Bác Diễn ngạc nhiên nói: “Sao con có thể làm chuyện này được?” Dù hắn có hận mẹ mình, cũng sẽ không làm cha mình phải kích động trong lúc bệnh tật thế này.

Trâu Tĩnh Tĩnh giật mình trong thoáng chốc, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhất định là tên nghiệt chủng Thẩm Thanh Dư kia.” Lần này là người kia chủ động liên lạc với bà, bà không nói cho bất cứ ai, bị phát hiện thế này, nhất định là người kia bán đứng bà. Nhất định người kia bị mua chuộc!

Mặt Thẩm Bác Diễn dài ra: “Mẹ!”

Trước mặt người khác Trâu Tĩnh Tĩnh dịu dàng hiền lương, chỉ khi trước mặt con trai mình bà mới có thể tỏ thái độ hận thù với Thẩm Thanh Dư, tiếc rằng Thẩm Bác Diễn chưa từng chung mối thù này với bà, thậm chí nhiều khi còn đứng về phía Thẩm Thanh Dư.

“Tự mẹ làm chuyện hồ đồ, không thu dọn sạch sẽ, xảy ra chuyện lại trách anh con?!” Thẩm Bác Diễn không khỏi oán giận, “Ba đã như vậy, mẹ làm ông ấy tái bệnh thì làm sao bây giờ?”

Trâu Tĩnh Tĩnh cười nhạt: “Lúc nào con cũng nói anh con thành thực, mẹ không biết con bị nó đầu độc cái gì, chỉ có kẻ ngu mới nghĩ người khác cũng ngu!!”


Thẩm Bác Diễn quát to: “Đủ chưa?! Mẹ hại Lục Quân Càn còn chưa đủ, còn muốn ba con tức chết sao?”

Trâu Tĩnh Tĩnh trừng mắt, đứng dậy ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.

Thẩm Bác Diễn chán nản ngồi xuống giường, phiền não cào tóc mình, một lát sau thở dài.

Mẹ con chia tay trong mất hứng, Thẩm Bác Diễn đi lên lầu xem tình hình của cha, đúng lúc thấy cha đang được người hầu đỡ ra khỏi phòng.

Hắn vội chạy tới hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Ba không thoải mái trong người sao?”

Sắc mặt ông Thẩm không tốt lắm: “Khó chịu trong ngực, ba đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Thẩm Bác Diễn vội vã đưa cha mình đi bệnh viện, cũng may sau khi kiểm tra xong thấy không có vấn đề gì đáng lo ngại, nhưng bác sĩ không ngừng dặn dò, người nhà phải chú ý để ông Thẩm thoải mái cả về tinh thần và thể xác, không nên làm ông bị kích động. Tâm tình có quan hệ mật thiết với bệnh tình, giả như tâm tình ông Thẩm bị đè nén uất ức, rất có thể dẫn tới tế bào ung thư lan rộng ra.

Thẩm Bác Diễn dành hai ngày để ở nhà chăm sóc cho cha, muốn ông cao hứng lên, nhưng không biết có phải ông Thẩm giận chó đánh mèo hay không, sắc mặt nhìn hắn cũng không tốt lắm, Thẩm Bác Diễn bất lực, mượn cớ có chuyện phải làm mà bỏ đi, lại bay tới Hoành Điếm.

Thẩm Bác Diễn cho rằng mình thoát khỏi chiến trường, vốn nghĩ có thể an ổn ở bên cạnh Lục Lăng Hằng, không ngờ tránh chiến trường này lại gặp chiến trường khác —— hắn vừa tới đoàn phim, người trong đoàn đang cãi nhau, Chu Việt Việt và Kê Tân mặt đỏ tới mang tai, đến những thành viên ở đoàn phim khác cũng tới vây xem.

Thẩm Bác Diễn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại cãi nhau?”


Chu Việt Việt giận đùng đùng mà tố cáo: “Thẩm tổng, cậu đến đúng lúc lắm, tôi không làm sản xuất được nữa đâu!”

“Lại chuyện gì nữa?” Thẩm Bác Diễn phiền lòng hỏi, “Không quay cho tốt được hay sao?”

Chu Việt Việt cười nhạt: “Có người không chịu quay cho tốt ấy chứ!”

Từ lúc “Bảo nhi” khai máy tới giờ, ngày nào Kê Tân cũng làm màu, căn bản không nghe theo ý kiến của người giám chế, hoàn toàn quay theo ý của mình. Kịch bản nói sửa là sửa, diễn viên hóa trang xong xuôi đi tới rồi, đột nhiên ông ta lại nói xóa cảnh này.

“Bảo nhi” không giống với “Hôn quân”, “Hôn quân” là bộ phim điện ảnh nhỏ, toàn bộ trên dưới đoàn phim chỉ có chừng trăm người, nhưng đoàn phim “Bảo nhi” có tới năm sáu trăm người, năm sáu trăm người ngày nào cũng bị Kê Tân quay như chong chóng. Sửa kịch bản chỉ là chuyện nhỏ, dù sao cũng có không ít đạo diễn thích sửa kịch bản, nhưng ông ta chưa thông báo gì nói sửa là sửa, rõ ràng hôm nay có cảnh chiến trường, ông ta lại nói muốn quay cảnh tình cảm, nhân viên đã sắp địa điểm quay cảnh bạo nổ xong xuôi rồi ông ta cũng mặc kệ, hại nhân viên trong đoàn oán than khắp nơi, Chu Việt Việt thật sự không nhịn được nữa.

Thẩm Bác Diễn chất vấn: “Kê Tân, ông làm sao vậy?”

Kê Tân tỏ vẻ đương nhiên nói: “Thời tiết hôm nay không hợp quay cảnh phá nổ, giờ tôi đang có linh cảm, quay theo tôi, nhất định có thể quay ra cảnh phim tốt nhất, tôi sợ lỡ mất linh cảm!!”

Thẩm Bác Diễn nghe xong lý do chỉ biết nghẹn họng trân trối. Đã sớm nghe mấy người làm nghệ thuật đều rất điên rồ, cái ông Kê Tân này đúng là khùng thật rồi!

Thẩm Bác Diễn kéo Lục Lăng Hằng qua một bên: “Em thấy thế nào.”



Lục Lăng Hằng cau mày không vui: “Kê Tân hơi quá đáng, anh đừng lúc nào cũng dung túng ông ta.”


Để quay bộ phim “Bảo nhi” này, Lục Lăng Hằng phải chịu rất nhiều khổ cực. Nhân vật Nghiêm Bảo Nhi của anh là một tên ăn mày, ăn xin sống qua ngày, hình tượng nhiển nhiên nhếch nhác túng thiếu. Trong những cảnh anh phải diễn ăn mày, phải trang điểm bẩn bẩn thỉu thỉu. Nhưng anh trời sinh da dẻ trắng hồng nhẵn nhụi, để hóa trang ra hiệu quả chân thực, nhân viên trang điểm phun dầu quét đất lên mặt anh, chỉ trang điểm thôi đã tốn hai giờ, còn phải chờ cho lớp trang điểm bám vào mới có thể quay.

Phim điện ảnh khác với phim truyền hình, phim truyền hình tốc độ nhanh, một ngày quay hơn mười cảnh, ba tháng có thể quay xong một bộ phim truyền hình ba bốn mươi tập. Mà phim điện ảnh yêu cầu sự tinh xảo, nhất là “Bảo nhi” là phim nói về thời kì lịch sử cách mạng hào hùng, một ngày quay một cảnh là chuyện thường, cảnh Lục Lăng Hằng đóng vai ăn mày đến khi lên phim chỉ được mấy phút, nhưng lúc quay lại mất rất nhiều ngày. Để giảm bớt phiền toái, nếu sáng hôm sau quay “Bảo nhi” trước, anh không tắm đã đi ngủ, nếu sáng hôm sau quay “Hôn quân” trước, anh phải tắm rửa sạch sẽ để còn trang điểm.

Kê Tân không quay theo lịch trình, thành ra lớp trang điểm của Lục Lăng Hằng phải sửa lại, đến khi chuẩn bị xong xuôi chắc trời đã tối đen, sợ rằng hôm nay không quay được gì, lỡ hẳn mất một ngày.

Lục Lăng Hằng đã nói vậy, Thẩm Bác Diễn lập tức cương quyết, yêu cầu Kê Tân phải làm theo sắp xếp, vứt cái thứ linh cảm chó má của ông ta đi. Kê Tân cứng đầu cũng không lại được nhà đầu tư, cuối cùng đành phải nhắm mắt quay.

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, đột nhiên Lục Lăng Hằng lên tiếng: “Đưa mấy tư liệu sống mà Kê Tân quay cho em xem một chút, em muốn xem rốt cuộc ông ta quay thế nào.”

Thẩm Bác Diễn không nói gì, lập tức đi lấy băng quay về.

Sau khi hợp tác được một thời gian, Lục Lăng Hằng bắt đầu nghi ngờ Kê Tân. Nói gì thì nói, làm một đạo diễn, có cá tính đến đâu mà làm việc như vậy thì cũng không chuyên nghiệp. Đương nhiên, không phải trong nghề không có đạo diễn như vậy, có những người quả thật rất tài hoa, chỉ là nếu Kê Tân cứ tiếp tục như vậy, dự tính ba tháng nhưng e rằng một năm cũng không quay xong được. Cũng không phải không chờ được, nhưng phải xem vị đạo diễn này có đáng để chờ đợi hay không, phải xem ông ta có thật sự tài hoa hay không.

Lục Lăng Hằng, Thẩm Bác Diễn và Chu Việt Việt tìm một phòng họp bắt đầu xem thành quả Kê Tân quay được trong thời gian này.

Không bao lâu, Lục Lăng Hằng vuốt cằm nói: “Ông ấy quay nhân vật rất có chiều sâu.”

Quả đúng là Kê Tân có tài năng của mình, ông rất giỏi khai thác sự đặc sắc của diễn viên, có nhiều cảnh quay thật sự rất hay, những gì Lục Lăng Hằng cảm thấy mình không diễn ra được đều được đạo diễn lợi dụng góc quay thể hiện ra.

Chu Việt Việt không muốn thừa nhận cũng không được: “Vẫn còn có chút tài hoa.”

Xem xong đoạn băng quay, Thẩm Bác Diễn thở dài: “Cái gì có thể nghe theo được thì tận lực nghe theo đi, quan trọng là, phải quay ra một bộ phim điện ảnh thật hay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui