Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Quay cảnh tình cảm xong, một ngày làm việc của Lục Lăng Hằng kết thúc. Không chỉ có vậy, cảnh quay của anh ở quân khu cũng hết, chuẩn bị về nhà để chuẩn bị cho buổi thử vai “Khương môn phi tương”. Trước khi rời quân khu, Lục Lăng Hằng đi dạo xung quanh một vòng, cáo biệt với mọi người, tuy một tháng nữa Lục Lăng Hằng còn về đoàn làm phim tiếp tục quay tiếp, nhưng lúc đó địa điểm không còn là ở quân khu, chỉ e sẽ rất khó gặp lại các cậu lính.

Xa các diễn viên nhưng một tháng sau còn có thể gặp lại, sau này cũng còn nhiều cơ hội hợp tác, nhưng với các cậu lính thì không như vậy. Lục Lăng Hằng lưu luyến không nỡ xa các cậu lính hồi lâu, Lâm Vũ là một người dễ xúc động, bình thường mắng người hung hăng là vậy, đến khi chia xa vành mắt đỏ hồng: “Anh Lục, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không? Đợi em rảnh vào thành, nhất định em sẽ mua tất cả các tác phẩm của anh.”

Lục Lăng Hằng ôm cậu: “Gặp lại sau, có cơ hội nhất định anh sẽ tới thăm cậu. Nhớ số điện thoại của anh nhé, sau này giải ngũ nếu không có việc anh mời cậu làm phụ tá hoặc vệ sĩ, anh mà nổi rồi, nhất định sẽ dẫn cậu cùng đóng phim!”

Một giờ sau, cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng chào tạm biệt tất cả mọi người xong, Thẩm Bác Diễn vẫn đang nán lại đoàn làm phim.

Tiền Duyệt giúp Lục Lăng Hằng thu dọn hành lý, hai người đang định đi, Thẩm Bác Diễn nói: “Đúng lúc tôi vào thành, tiện đường tiễn các cậu một đoạn!”

Tiền Duyệt nhất thời thụ sủng nhược kinh: Sao đột nhiên Thẩm nhị thiếu gia tốt bụng như vầy? ! ! !

Lục Lăng Hằng nào dám để Thẩm Bác Diễn tiễn, từ chối ngay tức khắc: “Không cần đâu, có xe công ty tới đón tôi rồi.”

“Vậy à?” Thẩm Bác Diễn hỏi, “Thế xe đâu?”

Lục Lăng Hằng ngó đầu nhìn thoáng qua cổng quân khu, ngẩn người ra. Nửa giờ trước anh thấy xe của công ty đậu đó ở, còn bảo Tiền Duyệt ra chào hỏi nhờ tài xế đợi một chút để anh tạm biệt mọi người, nhưng giờ không thấy xe đâu nữa! !

Lục Lăng Hằng nháy mắt ra hiệu Tiền Duyệt: “Cậu gọi điện thoại hỏi xem!”

Tiền Duyệt đi qua một bên gọi điện thoại cho tài xế, Thẩm Bác Diễn bình tĩnh đứng một bên chờ. Một lát sau, Tiền Duyệt lúng túng quay trở về: “Tài xế nói anh ấy có việc phải đi trước, bảo chúng ta tự nghĩ cách về đi. . .”

Lục Lăng Hằng: “. . .”


Nơi này ở ngoại thành, đến đường anh còn chẳng biết, anh lại không phải quan quân, không thể nhờ xe quân khu đưa anh về, giờ biết về thế nào đây? ! Giỡn đó hả? ! ! !

Nhìn bộ dạng điềm tĩnh của Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng đoán tám chín phần là hắn giở trò! Rôt cuộc Thẩm Bác Diễn đang mưu tính gì chứ? !

Nhưng Thẩm Bác Diễn cũng không có ý miễn cưỡng họ, hắn nhún vai: “Tôi tưởng cậu không có xe đón, nếu công ty đã sắp xếp rồi thì thôi vậy, hẹn gặp lại!” Nói rồi tiêu sái xoay người đi, không chút lưu luyến nào.

Lục Lăng Hằng: “. . .”

Tiền Duyệt vội kéo anh một cái: “Lăng Hằng, giờ chúng ta về thế nào đây?”

“Khoan đã Thẩm tổng!” Lục Lăng Hằng nhanh chân đuổi theo, cười ha hả nói: “Phiền Thẩm tổng đưa bọn tôi về rồi, thật ngại quá!” Gì chứ, có xe tội gì không ngồi, anh cũng không muốn lạc đường ở vùng ngoại ô hẻo lánh này! !

Thẩm Bác Diễn liếc mắt nhìn anh, cười ha ha: “Cậu quay quảng cho tốt báo đáp tôi là được rồi.”

Lục Lăng Hằng: “. . .”

Sau khi lên xe, Thẩm Bác Diễn ném cho anh một tập tài liệu, sau đó mới khởi động xe. Lục Lăng Hằng nhận đồ hắn ném tới mở ra nhìn, hóa ra là kịch bản quảng cáo.

“Đã lên kịch bản xong cho quảng cáo “Động năng” thứ hai rồi, cậu đọc trước đi, Mã Du định lên lịch cho cậu tháng sau quay năm phần. Quảng cáo đầu tiên của cậu tháng sau sẽ chính thức lên sóng.”

Lục Lăng Hằng vừa nghe đến quảng cáo “Động năng” liền đau đầu, nhưng hợp đồng đã ký rồi, anh không thể mặc kệ, không thể làm gì hơn là nâng mi cười giễu nói: “Đây đều là kết tinh trí tuệ của Thẩm tổng, sao Thẩm tổng không đưa hết kịch bản cho tôi để tôi vái lạy một thể!”


Thẩm Bác Diễn làm như không nghe thấy ngụ ý châm chọc trong lời anh, nghiêm túc đáp: “Còn chưa sáng tác xong hết. Ý tưởng đã có rồi, nhưng đề án cụ thể còn đang đợi chế tác.”

Lục Lăng Hằng cười khan vài tiếng: “Vậy sao Thẩm tổng không tiết lộ một chút, ý tưởng anh thích nhất là cái gì?”

Thẩm Bác Diễn đánh tay lái ngoặt một cái: “Ý tưởng tôi thích nhất không có trong hệ liệt này.”

Lục Lăng Hằng: “. . .” Bảy cái còn chưa nhét ý tưởng thích nhất vào, chẳng lẽ thứ nhà ngươi muốn thiên hạ người người oán trách sao? ! !

Thẩm Bác Diễn liếm môi một cái. Thật ra cảnh hắn muốn Lục Quân Càn diễn nhất, ấy là dùng tiếng địa phương trên giường, trước khi uống “Động năng” thì yếu đuối ỏn ẻn, uống “Động năng” rồi thì hung hãn như trai Đông Bắc, từ “Chao ui~~ thiệt lớn, chao ui~~ thiệt dài~~ chao ui đã ‘hùng dũng’ thế này rồi~~” cho tới “Ui mẹ ơi, con bà nó anh thật khỏe! Ai u, ai u! Sâu quá mạnh quá!” . . .

Lục Lăng Hằng chỉ thấy trong thoáng chốc hai tai Thẩm Bác Diễn đỏ bừng lên, sau đó một tay vươn ra lấy chai nước đá để trên xe tu ừng ực.

Lục Lăng Hằng ù ù cạc cạc không sao giải thích nổi. Nguồn :

Thẩm Bác Diễn uống một hơi hết già nửa chai nước đá, lại khe khẽ lắc đầu. Cảnh điên rồ như vậy, dù có Lục Quân Càn ở đây thật, hắn cũng sẽ không để Lục Quân Càn diễn. Không nói đến cục quảng cáo có thông qua không, chính hắn cũng không cho phép người khác nhìn thấy mặt này của Lục Quân Càn — chỉ một mình hắn mới được nhìn thôi! ! !

Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Tiểu Cẩu cười chán chê xong lại buồn rười rượi, chỉ muốn bổ đầu hắn ra nhìn xem bên trong chứa những thứ gì. Anh càng muốn biết thái độ mập mờ không rõ của Thẩm Bác Diễn với anh lúc này đến tột cùng là vì lý do gì. Nếu như lần đầu tiên gọi nhầm tên là không cẩn thận, vậy lần thứ hai chắc chắn là muốn thăm dò. Thẩm Bác Diễn đã bắt đầu hoài nghi anh? Sự hoài nghi của hắn tới đâu rồi? !

“Cậu không xem kịch bản à?” Tiền Duyệt ngồi ở hàng ghế sau thò đầu lên, “Cậu không xem vậy để tôi xem trước nha?” Sau quảng cáo mặc tây trang mê hoặc múa cột, quả thật Tiền Duyệt vô cùng mong chờ chuỗi quảng cáo động kinh này.


Lục Lăng Hằng đập vào cánh tay Tiền Duyệt thò lên: “Biến!”

Tiền Duyệt bĩu môi, lại lui về phía sau.

Lục Lăng Hằng cúi đầu nhìn quyển kịch bản trong tay, hít sâu ba hơi, tự chuẩn bị tâm lý cho mình thật tốt, tránh lát nữa thấy nội dung sẽ lại sụp đổ, sau đó mới lật kịch bản ra.

Đập vào mắt Lục Lăng Hằng là cái tiêu đề — “Cụ già tranh giành tình cảm uống động năng, trở thành vũ vương nơi quảng trường.” (Vũ vương: vua nhảy)

Tuy là anh đã chuẩn bị kĩ tâm lý, nhưng thấy tiêu đề như vậy, thiếu chút nữa không nhịn được ném kịch bản ra ngoài cửa sổ.

Thần kinh dở hơi chập cheng! !

Thầm mắng Thẩm Bác Diễn trong lòng mấy vạn lần xong, cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng bình tĩnh lại, tiếp tục xem nội dung.

Nội dung quảng cáo là, mấy ông bà lớn tuổi khiêu vũ trong quảng trường rộng lớn, một cụ ông muốn khiêu vũ với các bác gái, nhưng bởi ông cụ nhảy quá lờ đờ, bác gái nào cũng chướng mắt coi thường ông, nhìn mọi người có đôi có cặp khiêu vũ cùng nhau, ông cô đơn chiếc bóng, chỉ có thể buồn bã ngồi một bên. Lúc này có một bác gái dẫn đầu cầm “Động năng” đi tới đưa cho ông, nói: “Muốn tìm lại sinh lực thời trai trẻ? Không bằng thử cấp cho cơ thể chút ‘động năng’!” Ông cụ uống một ngụm động năng, một ánh sáng lóe lên, ông biến thành một chàng trai anh tuấn, nhún nhảy xoay tròn trên quảng trường, phô diễn tất cả kỹ năng nhảy múa, các bác gái bị mê hoặc đứng vây tròn xung quanh ông. . .

“Đậu xanh. . .” Lục Lăng Hằng đỡ trán, “Cái quái quỷ gì. . .”

Tiền Duyệt ngồi ghế sau ló đầu lên nhìn, cầm lòng không đặng muốn xem kịch bản quảng cáo.

“Thẩm tổng.” Lục Lằng Hằng yếu ớt nói, “Tôi hỏi câu này. Ông lão trước khi biến thân kia là tìm một ông lão tới diễn hay là . . .”

“Đương nhiên là cậu diễn rồi.” Thẩm Bác Diễn nói, “Cho cậu hóa trang thành một ông già.”

Lục Lăng Hằng vô lực dựa vào ghế. Anh khẳng định trăm phần trăm, cái tên Thẩm Bác Diễn kia cố ý chỉnh anh! Cái hệ liệt quảng cáo đồ uống này thể hiện sự biến hóa trước và sau khi uống, giống như quảng cáo múa cột lần trước, thật ra trước khi uống đồ uống có thể tìm một người thay anh diễn hình tượng nghèo túng không được như ý, sau đó để anh diễn sau khi biến thân, cũng có vài quảng cáo tương tự làm như vậy. Cái quảng cáo múa cột kia coi như thôi. . dù sao thì trước sau cũng là trai trẻ, còn lần này thì biến thành người lớn tuổi! ! Ông cụ ra quảng trường nhảy làm cái quái gì chứ! ! ! Mất công bắt anh hóa trang thành ông già, sao không trực tiếp tìm ông già tới diễn đi! !


“Mở rộng tiền đồ cho cậu!” Thẩm Bác Diễn nói, “Cố nắm chắc cơ hội này. .”

Lục Lăng Hằng hận không thể vo kịch bản lại rồi tống vào miệng hắn! Đi chết đi Thẩm Tiểu Cẩu! !

Thẩm Bác Diễn cảm nhận được áp suất thấp bên người, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.

Ban nãy Lục Lăng Hằng tạm biệt mấy cậu lính, hắn đi tới tìm Dương Nghiên, hỏi cô trước khi quay phim Lục Lăng Hằng đã nói với cô những gì. Dương Nghiên nói Lục Lăng Hằng kể chuyện quay lại cảnh ăn mì. Thẩm Bác Diễn không rõ Lục Lăng Hằng, cũng không biết Lục Lăng Hằng từng gặp chuyện này thật hay không, nhưng hắn biết Lục Quân Càn, hắn từng nghe Lục Quân Càn nói qua chuyện này.

Một chuyện có thể là trùng hợp, hai chuyện có thể là trùng hợp, nhiều chuyện hơn nữa. . có lẽ cũng có thể chỉ là trùng hợp, chỉ là tỉ lệ trùng hợp này quá cao, khiến người ta cầm lòng chẳng đặng mà nghĩ xa hơn. Thật ra chuyện này có rất nhiều khả năng, có thể là quan hệ của Lục Quân Càn với Lục Lăng Hằng thân thiết hơn hắn nghĩ, Lục Lăng Hằng biết rất nhiều chuyện về Lục Quân Càn, cho nên cậu ta coi chuyện này như chuyện xảy ra với mình để an ủi diễn viên mới, hoặc có thể Lục Lăng Hằng từng trải qua việc đó thật. . . Cũng có thể, đó là linh hồn Lục Quân Càn sống lại.

Tuy rằng khả năng cuối cùng kia thật khó mà tin nổi, tuy rằng hiện tại Thẩm Bác Diễn không dám khẳng định chắc chắn, nhưng hắn không thể cầm lòng mà nghĩ tới khả năng này. Nếu đó là sự thật thì. . . . thật tốt biết chừng nào.

“Bất kể thế nào. . .” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn cất tiếng, giọng trầm trầm, “Nhất định cậu phải hoàn thành chuỗi quảng cáo này!”

Lục Lăng Hằng: “. . .” Rốt cuộc ban nãy Thẩm Tiểu Cẩu nhà ngươi nghĩ cái quái gì vậy? Cái điều kiện tiên quyết ‘bất kể thế nào’ này chui ra từ đâu vầy? ! ! !

Hơn một giờ sau, Thẩm Bác Diễn lái xe đưa Lục Lăng Hằng về nhà. Tiền Duyệt thì vẫn phải tới công ty, Thẩm Bác Diễn tốt tính đột xuất, nói tiện thể đưa cậu ta qua đó. Hành lý của Lục Lăng Hằng không nhiều lắm, anh một mình xách hành lý lên nhà.

Vào phòng, Lục Lăng Hằng mệt rã rời, đang định tắm rồi đi ngủ, đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Anh cầm điện thoại lên nhìn, máy báo một dãy số lạ, anh tiện tay nhấc máy: “Xin chào, ai vậy nhỉ?”

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Lăng Hằng à, cháu là Lăng Hằng phải không?”

Lục Lăng Hằng cảm thấy giọng nói này có phần quen tai, nhưng anh không chắc chắn, chần chừ nói: “Chú là. . .”

“Chú là chồng của dì họ cháu, còn nhớ chú không? Hồi cháu còn nhỏ chúng ta từng gặp qua, chú là bố của Quân Càn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui