Trùng Khải Mạt Thế


Nghe thấy âm thanh gầm gừ phát ra từ cổ họng mục nát, trong lòng Lâm Siêu cảm thấy nặng nề.

Tuy trên người hắn đã có tử thi phấn giúp che dấu khí tức.

Nhưng lũ xác thối bây giờ không giống như thời điểm ban đầu.

Bọn chúng đã trải qua nhiều lần biến đổi, thể chấp gấp mười mấy lần, tế bào não đã phát triển trở lại, sinh ra trí thông minh tương đương với động vật cấp thấp.

Cho dù nó không đánh hơi thấy Lâm Siêu nhưng ít nhất nó có thể nhận ra hình dáng của hắn chình là nhân loại.
Chỉ cần là con mồi, cho dù đó có là xác chết thì chúng nó vẫn cắn xé, gặm nhấm ngon lành.
Hô hấp của con xác thối trở nên dồn dập, gầm nhẹ một tiếng chạy đến trước mặt Lâm Siêu.

Nó không vội vàng nhào tới ăn thịt mà dùng cánh tay mục nát của nó đẩy nhẹ Lâm Siêu mấy lần.

Sau khi không thấy Lâm Siêu có phản ứng gì, hai mắt nó hiện ra vẻ hưng phấn nhào lên vai hắn, há to cái miệng đỏ như chậu máu với những cái răng nanh sắc bén cắn vào gáy Lâm Siêu.
Ý thức của Lâm Siêu ngay lập tức có sự giãy dụa chống lại, nhưng cơ thể hắn lại không hoạt động.

Không có nguồn năng lượng cung cấp, Gen chiến giáp đã chìm vào trong cơ thể.

Lâm Siêu lúc này đã trở nên hoàn toàn trần truồng nằm trên đất.

Tuy rằng thể chất của hắn rất cao, nhưng nếu con xác thối này ra sức cắn xé, cũng có thể cắn rách da thịt của hắn.

Máu sẽ chảy ra, mà thể chất của Lâm Siêu lại như là một thứ thuốc đại bổ đối với con xác thối cấp thấp này.

Không chừng chỉ uống một chút máu của Lâm Siêu sẽ làm cho con xác thối này nhanh chóng tiến hóa.
Rắc!
Đúng lúc này, có một tiếng xương gãy vang lên rất nhỏ, cùng lúc đó vang lên âm thanh của Anubis, nó lẩm bẩm:
“Tên tiểu tử nhà ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao.

Nếu không phải do tế bào thần tính của ta không sợ thứ chất độc bình thường này.

Không chừng ngươi đã bị một con xác thối cấp thấp này ăn thịt mất rồi, thật là mất mặt quá đi.”
Lâm Siêu ngẩn người ra, không nghĩ tới Anubis trong cánh tay phải lại không bị làm sao.


Vừa này hiển nhiên là nó đã ra tay giúp đỡ, mới giúp hắn tránh thoát nguy hiểm.

Đáy lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức tiếp tục tập trung chú ý, dùng ý chí tiếp tục kích thích thần kinh trung ương.

Chỉ cần thân thể có thể cử động, thì hắn sẽ có năng lực tự vệ nhất định.
Từ tình trạng của bản thân lúc này, hắn có thể biết được nọc độc của con thằn lằn không phải là một loại kịch độc trí mạng.

Bằng không toàn thân hắn đã bị thối rữa, không có cách nào chữa trị được.

Nọc độc của nó sẽ khiến toàn thân con mồi bị tê liệt, sau đó nó mới bắt lấy và giết chết con mồi.
“Này, hiện tại hắn đã hôn mê.

Ngươi thấy chúng ta có nên nhân lúc này cướp đoạt lấy thân thể của hắn hay không?”
Âm thanh oán hận của Hủy Diệt Giả bỗng nhiên vang lên.
Trên cánh tay phải lúc này đã mọc ra một cái mồm, một âm thanh lạnh nhạt phát ra:
“Ta sẽ biết tiểu tử nhà ngươi rồi sẽ nói như vậy, nếu như có thể chiếm cứ thân thể của hắn, thì lúc nào còn đến lượt ngươi?”
“Ngươi có ý gì?”
“Ý ta rất đơn giản.

Ta với hắn đã sớm hợp làm một thể, căn bản không có cách nào chiếm cứ thân thể này.

Trừ khi ta lột xác, đạt đến cấp bậc kia.”
“Ngươi không được, nhưng ta có thể.

Ngươi yên tâm, sau khi ta xâm chiếm cơ thể hắn.

Nhất định sẽ đổi xử tử tế với ngươi.

Chúng ta đều cùng một loại người, ta hiểu ngươi cần gì, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Hủy Diệt Giả cười nói.
“Ngươi?”
Anubis liếc nó một cái, nói:
“Ngươi còn chưa xứng, không tin ngươi có thể thử xem.

Tuy bản thể của ta chỉ là một cánh tay, thế nhưng muốn đối phó với ngươi lại dễ như ăn cháo.


Nếu ngươi làm cho ta khó chịu, ta sẽ không ngại mà muốt chửng tế bào thần tính của ngươi đâu.”
“Hừ! Cơ hội hiếm có.

Ta không muốn tranh ăn với ngươi.

Tuy sức mạnh hiện nay của ta không có cách nào đánh bại ngươi.

Thế nhưng ngươi cho rằng đây là bản thể của ta hay sao? Ngươi đã bao giờ nghĩ tại sao ta lại nhỏ bé yếu ớt như thế này, mà lại bị trấn áp bên trong cung điện của Trí giả? Từ trước tới giờ, hình như ta vẫn chưa giới thiệu cho các ngươi biết tên của ta là gì?”
Hủy Diệt Giả hóa thành một thứ chất lỏng sền sệt đen sì từ cổ tay Lâm Siêu di chuyển lên ngực hắn.

Thứ chất lỏng sền sệt nhanh chóng biến thành một người tí hon chỉ cao bằng một ngón tay.

Đó là một người Atlantis anh tuấn, với hai cái tai dài nhọn, khá giống hình dáng của tinh linh trong văn học thần thoại Châu Âu.”
“Tên gì?”
Giọng điệu của Anbis có chút nghiêm nghị, nó biết lịch sử của Atlantis ra đời trước cả Ai Cập cổ đại.

Khi nền văn minh của Anubis diệt vong, lúc tiến vào trong di tích nó đã được nghe nói qua về Trí giả Atlantis, biết được thân phận của bọn họ.

Một kẻ yếu ớt như Hủy Diệt Giả không thể vô cớ mà bị trấn áp bên trong cung điện của Trí giả.
“Tên của ta tạm thời chưa thể nói được.

Thế nhưng ta có thể nói cho ngươi biết tên của dòng họ ta.”
Trên gương mặt bé nhỏ của Hủy Diệt Giả lộ ra một nụ cười bí hiểm, nói:
“Dòng họ của ta tên là Aslan!”
“Aslan?”
Anubis ngẩn người một cái, rồi đột nhiên biến sắc, nói:
“Ngươi là hoàng tộc?”
“Không nghĩ tới một kẻ như ngươi cũng có chút kiến thức.”
Hủy Diệt Giả hờ hững nói:
“Lúc này, ngươi cảm thấy nên trở thanh tùy tùng của ta, hay là của tiểu tử này? Tuy rằng hắn rất xuất sắc, là một loại người rất thích hơp để tồn tại trong tận thế.

Thế nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Một thiên tài không thể nào so sánh được với một người thành công.


Từ điểm này không cần ta phải nhiều lời chứ?”
Anubis nhìn chằm chằm vào nó một lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
“Suýt chút nữa bị quá khứ của ngươi lừa dối.

Hoàng tộc Atlantis cường đại cỡ nào, cao quý cỡ nào.

Theo ta biết được, trong hoàng tộc chưa bao giờ có người bị kết tội.

Ngươi lại dám mưu toan giả mạo hoàng tộc, thật nực cười!”
“Thật không?”
Vẻ mặt Hủy Diệt Giả hững hờ, nói:
“Bê bối hoàng thất há lại được ghi chép, lưu truyền trong dân gian? Những điều ngươi biết đều là được người khác truyền lại.

Mà từ xưa tới nay, sử sách ghi chép có bao nhiêu chân thực.

Người không thể nào không biết?”
“Vẫn tiếp tục nói dối sao!”
Anubis cười phì một cái, nói:
“Ngươi có biện pháp khác chứng minh thân phận của mình không?”
“Đương nhiên là có.”
Hủy Diệt Giả lạnh nhạt trả lời:
“Tên tiểu tử này không phải muốn đến di tích Atlantis khác hay sao.

Chỉ cần quang não của di tích đó tiền hành quét hình ta.

Tức thì thân phận của ta sẽ được chứng minh.

Đến lúc đó ngươi cứ hỏi nó là được.”
“Ngươi thấy ta ngu ngốc như thế sao? Nói đi nói lại, đều muốn chiếm đoạt thân thể của hắn.

Một khi cho ngươi chiếm đoạt thân thể này, ngay lập tức sẽ ra tay nuốt chửng tế bào thần tính của ta.

Ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ nuốt chửng ngươi, có tin hay không?”
Anubis cười lạnh một tiếng nói.
“Ngươi!”
Hủy Diệt Giả mất đi sự thong dong, tức giận nói:
“Ngươi muốn ta làm gì thì mới tin?”
“Ngươi có làm gì ta cũng không tin, ta hiện tại rất muốn biết.

Chờ khi hắn tỉnh lại, ta sẽ đem chuyện này ra nói cho hắn nghe, để xem ngươi sẽ có kết cục gì.”
Hủy Diệt Giả trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

“Dù ngươi có nói hay không, thì dựa vào tính cách giảo hoạt của tiểu tử này.

Hắn đã sớm tính toán ra chuyện này, chỉ là ta không nghĩ tới, ngươi lại ra sức bảo vệ hắn.”
“Không cần khích tướng.”
“Thành thật mà nói ngươi có thể nuốt chửng ta.

Nhưng tại sao ngươi không làm vậy?”
“Tạm thời ta không có hứng thú mà thôi.”
“Hừm, chẳng qua là ngươi sợ ta tự bạo mà thôi.

Đến lúc đó cái gì cũng không lấy được.

Vì thế ta nghĩ ngươi muốn đợi đến thời điểm mình trở nên mạnh hơn, lúc đó sẽ tiến hành nuốt chửng ta, đúng chứ?”
“Đáng tiếc, câu trả lời là không đúng.”
………….
Lâm Siêu nghe được cuộc nói chuyện của chúng nó, trong lòng không hề cảm thấy kinh ngạc.

Hủy Diệt Giả bởi vì bị bức bách mới phục tùng hắn, nếu lúc này mà không có mưu toan gì thì mới là kỳ quái.

Cho dù thế nào đi nữa, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.

Cái gọi là âm mưu, thủ đoạn chỉ được dùng đến khi bản thân không đủ mạnh mẽ mà thôi.
Nếu có thể dùng một cước mà dẫm chết con kiến, thì sẽ chẳng có ai tốn công sức dùng đến mưu kế, thủ đoạn để giét chết nó cả.
Tuy rằng, trong cuộc nói chuyện của hai chúng nó, phần lớn đều là những lời giả dối.

Thế nhưng Lâm Siêu vẫn lấy được một số thông tin hữu dụng từ cuộc nói chuyện đó.

Ví dụ như lai lịch của Hủy Diệt Giả có chút kỳ lạ, thực lực của nó kém xa Anubis mà lại bị trấn áp bên trong cung điện của Trí giả.

Đằng sau đó khăng định là có vấn đề.
Nhưng nếu nói nói nó thuộc hoàng tộc Atlantis thì Lâm Siêu cũng không có mấy phần tin tưởng.

Bởi vì hắn biết hoàng tộc Atlantis đều có thiên phú về biến hóa!
Bất cứ người nào mang huyết thống hoàng thất đều có thể biến đổi hính dáng, bọn họ có sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Nếu như Hủy Diệt Giả thuộc hoàng thất, nó sẽ dễ dàng giết chết hắn và Anubis.
Lâm Siêu sẽ giữ lại Hủy Diệt Giả, chủ yếu là vì thân phận của nó.

Bỏi vì nó đến từ Atlantis, sẽ trợ giúp được hắn trong quá trình thăm dò một số di tích Atlantis xa lạ.

Hơn nữa, nếu lại có thể tìm thấy quả Tường Vi, có thể cho nó sử dụng, từ đó hoàn toàn khống chế được nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui