Trùng Khải Mạt Thế


Dùng ý nghĩ điều khiển đồ vật!
Lâm Siêu nhìn đám tuyết đang bay lơ lửng trước mặt mình, thông qua sức mạnh tinh thần, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác mềm mại của từng bông tuyết.
"Sức mạnh tinh thần của mình có thể thả ra bên ngoài, hơn nữa có thể dùng để điều khiển đồ vật!"
Lâm Siêu có chút ngây người, nhưng hắn rất nhanh hiểu được: "Sức mạnh tinh thần mình có được hẳn là do Bạch Miêu lưu lại.

Khi Bạch Miêu quả quyết chặt đứt một phần ý thức của nó, khiến cho ý niệm muốn khống chế sinh vật nó đang ký sinh từ phần ý thức lưu lại của Bạch Miêu đã bị tiêu tan, chỉ còn lại sức mạnh tinh thần."
Lâm Siêu nhìn về phía chiếc ô-tô ở phía trước mặt, thử nghiệm phương pháp điều khiển đồ vật bằng suy nghĩ đem sức mạnh tinh thần của mình phóng xuất ra ngoài.
Cái ô-tô phía trước mặt Lâm Siêu bỗng nhiên phát ra những tiếng kêu "ken két", phần thân ô-tô rung lên bần bật, bốn lốp xe đang bám chìm sâu dưới mặt tuyết dần nhô lên khổi mặt tuyết, rồi cả chiếc xe bay lên, lơ lửng cách mặt đất một khoảng, có cảm giác dường như nó đang bị một bàn tay khổng lồ vô hình nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
"Quả nhiên có thể dùng ý nghĩ để điều khiển đồ vật, đây chính là sức mạnh của Tiến Hóa Giả hệ tinh thần."
Lâm Siêu thả lỏng suy nghĩ, cái ô-tô nặng nề rơi đánh rầm một cái xuống đất, thầm nghĩ: " Có người do bị nhiễm phải virus gây bệnh, bộ não sinh ra dị biến, có thể đem ý nghĩ của mình phóng ra xung quanh, chỉ có điều năng lực tình thần của họ rất yếu ớt, chỉ có thể dùng ý nghĩ điều khiển một ít đồ vật nhỏ, tỷ như tờ giấy hoặc phi đao."
"Mà sức mạnh tinh thần của mình, không ngờ có thể điều khiển một vật thể to lớn như một cái ô-tô, mà có cảm giác rất dễ dàng nữa!"
Lâm Siêu nhất thời cảm thấy chấn động, vì lực lượng tinh thần này là do một phần ý niệm của Bạch Miêu lưu lại, nhưng lại không nhiều , thế mà sức mạnh của nó lại mạnh mẽ đến như vậy.

Lâm Siêu tự hỏi không biết khi Bạch Miêu phóng xuất toàn bộ sức mạnh tinh thần của nó thì sẽ tạo thành một cảnh tượng đáng sợ như thế nào?
Cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền đến làm cho Lâm Siêu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Hắn nhìn về phía mấy người Lâm Thi Vũ, thì thấy mọi người đang ngã gục trên mặt tuyết.

Hơi thở vô cùng yếu ớt, dường như các bộ phận trên cơ thể đã bị chấn động, gãy vỡ tạo thành những vết thương vô cùng nghiêm trọng.
"Chữa trị cho mọi người." Lâm Siêu ra lệnh cho Tiểu Thảo quái dị.
Tiểu Thảo quái dị mặc dù có chút không tình nguyện, thế nhưng nó cũng nhận biết được tình thế nghiêm trọng, tự tách rời một cái rễ, từ bên trong cái rễ có từng giọt nước màu xanh lục chảy ra, Tiểu Thảo quái dị đem những giọt nước màu xanh lục này nhỏ vào trong miệng từng người một.
Những giọt nước màu xanh lục này chính là sinh mệnh Bản Nguyên của nó, thiếu một giọt là mất một giọt, rất khó có thể khôi phục lại.

Trong khi Tiểu Thảo quái dị tiến hành chữa trị cho mọi người, thì Lâm Siêu đem từng đoạn ruột và nội tạng đang bị xổ tung ra ngoài đem nhét vào trong ổ bụng.

Sau đó dùng dùng băng kim loại màu tím đem vết thương trên người quấn chặt mấy vòng.
Lúc này, mấy người Lâm Thi Vũ cũng đã tỉnh lại mà những vết thương trên cơ thể mọi người cũng đang dần khép lại.
"Đi!"
Lâm Siêu xông về phía trước, hướng về phía xa chạy đi.
Mấy người Hắc Nguyệt thấy Bạch Miêu đã đi mất, liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy đuổi theo Lâm Siêu.
Mười mấy phút sau, mấy người Lâm Siêu đã chạy đến vùng ngoại ô của thành phố.

Đột nhiên, có những cơ chấn động nhẹ từ mặt đất truyền đến.
Lâm Siêu thay đổi sắc mặt, thi triển năng lực Vô Hạn Chiết Xạ, ngay lập tức nhìn thấy một con bò sát khổng lồ đang tiến lại gần mọi người, đây là một con thằn lằn biến dị, dọc theo sống lưng của nó mọc ra vô số những gai xương nhọn hoắt.

Bốn chân ngắn nhỏ nhưng mạnh mẽ, cách xa mười mấy dặm đang tiến về phía mọi người, đầu lưỡi đỏ hồng của nó đem những con Hủ thi nó gặp trên đường toàn bộ cuốn vào trong miệng.
Lâm Siêu vội vã dừng lại, lấy gói Tử Thi Phấn từ bên trong cái ba-lô đang khoác sau lưng Vưu Tiềm xuống, sau đó rắc lên cơ thể mọi người, rồi đưa mọi người trốn vào tầng hầm của tòa nhà lớn bên ria đường, dặn dò mọi người không được gây ra bất kì một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Mấy người Hắc Nguyệt cảm thấy vô cùng căng thẳng, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều đang bị trọng thương, sức mạnh suy yếu, tùy tiện bất cứ con quái vật có thể chất bảy mươi, tám mươi lần cũng đủ sức đánh bại tất cả mọi người.
Xương bả vai bên phải của Lâm Siêu vừa nãy dính phải đòn đánh cùa chính mình giờ phút này đã bị nứt gãy.

Cánh tay phải trong thời gian ngắn không có cách nào cử động được, nếu cố gắng cử động sẽ khiến xương cốt bị bả vai bị tổn thương nặng, sẽ không bao giờ có thể phục hồi lại đươc.
Lúc này chỉ có một cách là trốn cho thật kỹ mà thôi.
Dưới tác dụng của Tử Thi Phấn, trừ khi gặp phải quái vật có thị giác có thể phát hiện ra được bức xạ nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể của sinh vật sống, thì mọi người mới không có cách nào lẩn trốn được, nhưng nếu chỉ dựa vào khứu giác thì sẽ không có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn.
Ầm! Ầm!
Những tiếng bước chân nện mạnh lên mặt đất vang đến tai mọi người, những cơn chấn động từ mặt đất truyền lại ngày càng mạnh hơn.
Mấy người Lâm Siêu đang trốn trong tầng hầm, đang dùng mọi cách để hạ tần suất nhịp đập trái tim xuống mức thấp nhất, khống chế tốc độ máu chảy bên trong cơ thể, đồng thời đem nhiệt độ trên cơ thể hạ xuống đến mức có thể.

Tiếng bước chân mạnh mẽ nện trên mặt đất rốt cuộc đã xuất hiện ngay phía bên ngoài tòa nhà, mấy người Lâm Siêu ngay lập tức ngừng hô hấp, trải qua thời gian khá dài mọi người mới nghe được tiếng bước chân quái vật di chuyển, hướng vế một hướng khác dời đi.
Đợi cho đến khi những cơn chấn động biến mất, Lâm Siêu mới thở phảo nhẹ nhõm, mang mấy người Hắc Nguyệt rời khỏi căn hầm đi ra bên ngoài.

Thì thấy cảnh tượng bên ngoài đường phố lúc này trở nên tan hoang, trên mặt đất xuất hiện mấy vết chân khổng lồ, một vài chiếc ô-tô bị dẫm nát bét, cùng với một mùi hôi thối nồng nặc vẫn còn lẩn quất trong không khí.
Mấy người Lâm Siêu ngay lập tức di chuyển về hướng ngược với những vết chân khổng lồ lưu lại.
Chẳng mấy chốc mà mấy người Lâm Siêu đã rời khỏi Vực sâu, thế nhưng tâm tình của Lâm Siêu vẫn chưa thể thả lỏng, bởi vì những con quái vật khổng lồ bên trong khu Vực sâu đã trở nên thưa thớt hơn rất nhiều.

Điều đó chứng tỏ những con quái vật khổng lồ này đã di chuyển ra bên ngoài khu Vực sâu, và những thành phố gần với khu Vực sâu cũng sẽ xuất hiện bóng dáng của những con quái vật khổng lồ.
Đêm xuống.
Lâm Siêu tìm thấy một tòa nhà cao tầng đổ nát, mới dẫn mọi người vào bên trong nghỉ ngơi.

Ở tầng một của tòa nhà có một ít Hủ thi ẩn nấp trong bóng tối, chậm chạp di chuyển, khi vừa trông thấy bóng dáng con người tiến lại gần, tất cả chúng nó gào lên rồi lao tới tấn công.
Lâm Siêu dựa vào thính giác cưỡng hãn đã sớm phát hiện ra vi trí của lũ Hủ thi, nên rất dễ dàng tránh thoát, và sử dụng tia Gramma giết chết bọn chúng.
"Lão đại, con mèo kia vẫn tiếp tục truy sát chúng ta sao?"
Vưu Tiềm dựng xong lều vải quang học của mình, quay lại hỏi Lâm Siêu.
"Rất khó nói, có điều chúng ta cần phải nhanh chóng khôi phục thể lực, nghỉ ngơi sớm đi.

Đem chức năng tảng hình của lều vài quang học mở ra, tránh để quái vật phát hiện được."
Lâm Siêu ngồi trong lểu của mình, ăn một chút lương khô, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống nghỉ ngơi để đẩy nhanh tốc độ khôi phục.
Mấy người Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ, Lâm Thi Vũ, Vưu Tiềm cũng không có tâm tình nói chuyện, trận chiến ngày hôm nay suýt chút nữa khiến tất cả mọi người bị giết chết.

Thể chất của các nàng nếu như ở bên trong thế giới loài người sẽ đứng trong hàng ngũ những người mạnh mẽ nhất.


Thế nhưng, khi so sánh với quái vật thì vẫn vô cùng yếu đuối, bất cứ lúc nào cũng dễ dàng bị giết chết.
Hơn nữa, ngoại trừ những con quái vật này, còn có vô số những sinh vật chưa từng được biết đến.
Phạm Hương Ngữ khống chế hơn mười con Hủ thi còn sót lại, phân tán ra xung quanh, ẩn nấp bên trong toàn nhà, tránh tụ tập cùng một chỗ khiến cho Bạch Miêu phát hiện ra.
Một đêm yên bình qua đi.
Mấy người Lâm Siêu cũng không bị quái vật tập kích, dựa vào tác dụng của lều vải quang học và Tử Thi Phấn, gần như có thể trốn tránh được sự phát hiện của phần lớn quái vật.
Ngày hôm sau mọi người vẫn tiếp tục một đường chạy trốn.
Bởi vì trong đoàn có mấy người bị thương, cho nên tốc độ chạy trốn không nhanh, vì thế nếu chẳng may đụng độ quái vật cỡ lớn, mọi người chỉ có thể lựa chọn tránh né.

Cũng may có Tử Thi Phấn có tác dụng che dấu mùi vị trên cơ thể, nên mọi người may mắn trốn thoát đươc phần lớn quái vật.

Nhưng đến ngày thứ ba, thật không may mắn đoàn người đụng độ với với một con rắn khổng lồ.
Đây là một con Cự Xà biến dị cỡ lớn, đôi mắt của nó có thể phát hiện ra được những bức xạ nhiệt tỏa ra từ cơ thể sinh vật khác.

Cho nên cho dù đoàn người Lâm Siêu lẩn trổn dựa vào Lều vải quang học và Tử Thi Phấn thì cũng không có cách nào thoát khỏi nó.
Cũng may lần này vết thương trên cơ thể mấy người Lâm Siêu đã khôi phục phân nửa, trải qua một trận ác chiến, cuối cùng cũng giết chết Cự Xà.
Bảy ngày sau.
Đoàn người Lâm Siêu đã tới được Thiên Kinh, nơi này cách thủ đô rất gần, chỉ mất nửa ngày đường mà thôi.
Lần thứ hai quay trở lại thành phố Thiên Kinh, Lâm Siêu có cảm giác không giống lần trước.

Trước đây, nơi này rất hỗn loạn, thế nhưng hiện tại sau khi di chuyển liên tục qua mấy con phố mọi người không gặp bất cứ một con Hủ thi nào.

Đường phố sạch sẽ, trống trải, những chiếc xe ô-tô hư hỏng, rách nát đã được dọn dẹp, đẩy sát vào ven đường.

Ở giữa đường còn có dấu vết của bánh xích xe Tank.
Cả thành phố vô cùng trống trải và yên tĩnh.

Ngoài ra, phía trên bầu trời, thỉnh thoảng bắt gặp máy bay trực thăng bay qua, không biết có phải đang tìm kiếm những người còn sống sót hay là đang trên đường tác chiến.
"Xem ra, thành phố Thiên Kinh đã bị căn cứ quản lý, những con Hủ thi bên trong thanh phố đã bị tiêu diệt, một số quái vật cỡ lớn cũng đã bị dẫn dụ ra bên ngoài."
Ánh mắt Lâm Siêu lập lòe, hướng về Phạm Hương Ngữ nói: "Cô mang theo lũ Hủ thi, trước tiên đi đến thành phố Đức Châu chờ tôi."
Bây giờ Chiếc nhẫn Thứ nguyên đã không thể sử dụng được, Phạm Hương Ngữ điều khiển Hủ thi rất dễ gây chú ý cho người khác, thân phận của nàng một khi bị bại lộ, sẽ gây nên một hồi náo động lớn, chỉ đành bảo nàng tạm thời trốn đi.
Phạm Hương Ngữ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Sự tình của các ngươi sau khi giải quyết xong xuôi, thì hãy mau lại đây, ta cũng sẽ không chờ đợi quá lâu."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, vì biết Phạm Hương Ngữ chỉ nói vậy mà thôi, sau khi đã nuốt trái cây Tường Vi, nàng tuyệt đối sẽ ko rời bỏ mình.
Hoàng Kim Khuyển không muốn rời đi, chạy đến bên cạnh Lâm Siêu bày ra bộ mặt không đành lòng.
"Ở bên ngoài không được ăn thịt người!" Lâm Siêu xoa xoa đầu nó, dặn dò.
Hoàng Kim Khuyển gật đầu, sau đó cùng với Phạm Hương Ngữ xoay người rời đi.
Chờ sau khi bóng dáng Phạm Hương Ngữ khuất hẳn, Lâm Siêu mang theo Bạch Tuyết cùng mấy người Hắc Nguyệt tiếp tục tiến về phía trước.

Không lâu lắm, đã đi tới trung tâm thành phố, nơi này có một bức tường cao vút, từ xa nhìn lại thấy phía trên bức tường có một cột cở rất cao, bên trên có gắn một lá cờ một mặt có hình một con Kim Long, mặt kia có viết hai chữ "Viêm Hoàng".
"Một nhánh của căn cứ Viêm Hoàng lại được thành lập ở nơi này?"
Hắc Nguyệt hơi kinh ngạc, nói: "Chúng ta vừa mới rời khỏi hai tháng, không nghĩ tới căn cứ lại phát triển nhanh chóng đến như vậy."
Lâm Thi Vũ, nói: "Không có gì phải ngạc nhiên, căn cứ Viêm Hoàng có dự trữ một lượng lớn vũ khí, khí tài, cùng với một số lượng lớn binh sĩ, còn có rất nhiều dân chạy nạn may mắn sống sót, chỉ cần thủ lĩnh hơi có đầu óc, đưa ra một số chế độ đãi ngộ , phúc lợi, thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý tòng quân, đồng thời săn giết quái vật, toàn bộ căn cứ hợp lại sẽ tựa như một thành một bộ máy khổng lồ vận chuyển, chỉ cần hai tháng cũng có thể làm ra được rất nhiều chuyện.
Vưu Tiềm tặc lưỡi, nói: "Sớm biết như vậy, lúc trước chúng ta không rời đi, bây giờ nhất định có thể trở thành một vị đại quan trong đó."
"Trên quan còn có quan, mỗi một tầng đều có người quản lý."
Lâm Thi Vũ liếc hắn một cái, nói:" Hơn nữa, năng lực của cậu như vậy, nói không chừng đã sớm bị sắp xếp ngoài tiền tuyến, trức tiếp có thể đánh vài phát rắm rồi."
"Không nên dùng giọng điệu như thế để đả kích người khác, lão đại đã nói, năng lực của ta chính là một trong những năng lực mạnh nhất, vai nam chính bên trong vở kịch đều là người như vậy, đánh không chết, hơn nữa càng đánh càng mạnh!"
"Cũng là yếu nhất." Hắc Nguyệt nhẹ nhàng chém một đao.
Vưu Tiềm nhất thời nghẹn lại.
Lâm Siêu dẫn đầu hướng về phía căn cứ đi tới.
Binh lính phụ trách canh gác ở cổng ra vào căn cứ, lập tức chú ý đến mấy người Lâm Siêu, nhanh chóng đề phòng, đợi đến khi nhìn rõ mấy người Lâm Siêu mới nhẹ nhàng thở ra, trong đó có một binh sĩ dáng người cao lớn cười nói: "Không nghĩ tới giờ phút này vẫn có người sống sót ở bên ngoài, mấy người phía trước mau dừng lại, đợi sau khi có kết quả kiểm tra, mới cho phép tiến vào bên trong căn cứ."
Vưu Tiềm kinh ngạc chỉ Lâm Siêu nói: "Ngươi không biết cậu ta?"
Binh sĩ cao lớn khẽ cười, nói: "Hừ, ta cần phải biết hắn là ai sao? Ta không quan tâm thân phận trước đây của các ngươi, là minh tinh cũng được, con nhà giàu cũng được, hiện tại tất cả mọi người đều giống nhau, thành thật một chút tiếp nhận việc kiểm tra!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui