Trong đôi mắt màu váng óng ánh của Bạch Miêu, dường như có một lực lượng vô hình như mạng nhện đang không ngừng lan tỏa ra xung quanh.
Bạch Miêu với bộ lông toàn thân trắng như tuyết nhẹ nhàng tung bay, có cảm giác dường như cơ thể của nó đang trôi nổi trong không khí vậy.
Đám người Lâm Siêu và Hắc Nguyệt trải qua vô số trận chiến bên nhau, nên từ khoảnh khắc Lâm Siêu xuất thủ, những người còn lại ngay lập tức lui về phía sau, thoát ly khỏi phạm vi cuộc chiến, chỉ để lại Lâm Siêu và Hắc Nguyệt lưu lại ngăn cản Bạch Miêu.
Nhưng khi mọi người chuẩn bị rút lui, thì nhìn thấy Lâm Siêu đột nhiên hai tay ôm chặt lấy đầu, biểu hiện vô cùng thống khổ, dường như rơi vào trạng thái bị tấn công bằng tinh thần.
Lâm Thi Vũ lúc này đã lùi lại về phía sau, nhìn thấy một màn này không chút do dự lao lên phía trước, toàn thân dòng điện bắn ra, hướng về phía Bạch Miêu tấn công.
Ầm!
Luồng tia lửa điện bắn về phía Bạch Miêu, khi dòng điện sắp sửa bắn trúng cơ thể của nó thì dòng điện bỗng nhiên bị chặn lại giữa chừng, tỏa ra xung quanh, rồi triệt tiêu.
Dường như có một lớp tường chắn bằng không khí bao bọc xung quanh cơ thể của nó.
Cơ thể Phạm Hương Ngữ thoáng run rẩy, từ trên cơ thể Bạch Miêu ,Phạm Hương Ngữ có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần vô cùng mãnh liệt, giống như đại dương mênh mông sâu thẳm.
Nếu so với nó thì sức mạnh tinh thần của Phạm Hương Ngữ chỉ như một con thuyền nhỏ lênh đênh trong biển lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nhấn chìm.
" Tại sao lại có thể có được sức mạnh tinh thần cường hãn đến như vậy?"
Phạm Hương Ngữ cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ muốn xoay người chạy trốn, nhưng mà khi nàng nhấc chân lên xoay người chuẩn bị chạy trốn thì ành mắt vô thức nhìn về phía Lâm Siêu.
Phạm Hương Ngữ cắn chặt môi, tựa hồ như đang đấu tranh tinh thần, cuối cùng hướng về mấy người Vưu Tiềm quát lên: "Mọi người đi trước, ta ở lại kéo dài thời gian."
"Để tôi ở lại giúp cô." Hắc Nguyệt vội vàng nói.
Phạm Hương Ngữ khẽ lắc đầu, nói: "Kể cả ngươi có năng lực cường hóa, có thể khiến sức mạnh của ta tăng gấp đôi, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Vì con mèo kia nó quá mạnh mẽ, vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người, đi nhanh đi!"
Ánh mắt Hắc Nguyệt kiên quyết, nói: "Cho dù chỉ có một chút tác dụng, tôi cũng lựa chọn ở lại!"
Vưu Tiềm chuẩn bị xoay người chạy đi, nghe thấy hai người nói chuyện, cơ thể khựng lại.
Hắn quay đầu lại, cười khổ, nói:
"Được rồi, mọi người đã không sợ chết, tôi sao có thể yếu đuối như vậy được, nếu đã là phiền toái, thì hãy phiền toái đến cùng đi."
Phạm Hương Ngữ không nói gì nữa.
Đôi mắt nàng trở nên lạnh lẽo, cũng không thấy Phạm Hương Ngữ có bất kì động tác nào, nhưng những con Hủ thi đang đứng ở phía sau bỗng nhiên đồng loạt lao lên tấn công.
"Nghịch phản!"
"Thay đổi từ trường!"
"Grào!"
Sáu mươi con Hủ thi là do nhóm Lâm Siêu trên đường đi không ngừng thu được.
thể chất của bọn chúng đã gấp hai mươi lần, trong đó có bảy tám con thể chất đạt ba mươi lần, hơn nữa chúng đều sở hữu những năng lực cường đại.
Dưới ý niệm của Phạm Hương Ngữ, tất cả bọn nó đều đồng loạt lao lên tấn công, những tiếng gào rống phát ra từ cổ họng bọn chúng.
Bạch Miêu từ trên cao nhìn xuống, bên trong đôi mắt vàng óng ánh lóe lên một tia sát khí, khẽ nói một chữ :
" Chết!"
Chỉ thấy mười con Hủ thi lao lên đầu tiên, thân thể chúng thoáng khựng lại, rồi cả cơ thể của bọn chúng đồng loạt nổ tung, giống như bên trong mỗi cơ thể của bọn chúng đều bị gắn một quả bom hẹn giờ.
Phạm Hương Ngữ cũng không có cảm thấy có chút tiếc nuối nà, liên tục khống chế lũ Hủ thi lao về phía trước.
Những con Hủ thi này tuy rằng mỗi một con đều có những năng lực kỳ lạ, mỗi năng lực của chúng đều có thể thi triển đến mức cực hạn, xứng đáng là những con Hủ thi có năng lực mạnh mẽ nhất.
Thế nhưng, năng lực ẩn chứa trong cái cơ thể nhỏ bé của Bạch Miêu lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cho năng lực của lũ Hủ thi hoàn toàn mất đi tác dụng, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của cơ thể để chiến đấu.
Ầm! Ầm!
Phạm vi mười mét trước mặt Bạch Miêu lúc này dường như đã trở thành một cấm địa tử vong, bất kỳ con Hủ thi nào khi tiến vào bên trong phạm vi này, thân thể bọn chúng đều tự động nổ tung, biến thành một đám máu thịt nát bét bắn tung tóe.
Máu, tay chân đứt gãy, nội tạng vỡ nát, tạo thành một thứ hỗn hợp chất chồng từng lớp, từng lớp trên mặt tuyết trắng.
Đem khoảng tuyết trắng xung quanh nhuộm thành một màu đỏ.
Đôi con ngươi màu vàng óng ánh của Bạch Miêu nhìn về phía mấy người Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ và Lâm Thi Vũ, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Hự!
Thân thể Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ và mọi người dường như bị trúng một đòn nặng, cơ thể bọn họ tự động bay ngược về phía sau.
Duy nhất chỉ có Bạch Tuyết là không bị ảnh hưởng, ánh mắt nàng mê man, tựa hồ không biết có chuyện gì xảy ra, có điều khi nhìn thấy đám người Hắc Nguyệt bị bay ngược về phía sau, nàng dường như ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ngay lập tức lao về phía Lâm Siêu, hai tay nàng dang rộng ra chắn trước mặt hắn.
"Không được làm tổn thương hắn!"
Bạch Tuyết dùng đôi mắt vô cùng thuẩn khiết nhìn về phía Bạch Miêu, dùng giọng nói nhẹ nhàng chân thành.
Bạch Miêu nhìn nàng một cái, không nói gì, chỉ là màu vàng trong đôi mắt nó dường như nồng đậm thêm vài phần, nó có thể cảm nhận được tâm trí của Lâm Siêu đang không ngừng bị ăn mòn, chẳng mấy chốc nữa nó có thể đóng một dấu ấn lên, khiến cho Lâm Siêu sẽ thành nô lệ , một lòng thuần phục nó!
"Hả!"
Bỗng nhiên luồng kim quang trong đôi mắt mèo đột nhiên biến mất, hai mắt của con mèo khẽ nhíu chặt lại.
Hai tay của Lâm Siêu vẫn đang ôm chặt lấy đầu.
mặt mũi vô cùng dữ tợn, hai mắt từ từ mở ra.
Dùng đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ hung bạo nhìn chằm chằm vào nó.
Dùng ý chí mạnh mẽ ngoan cường điên cuồng chống đỡ sự xâm lấn của luồng ý thức kia.
"Làm sao lại có ý chí cường hãn đến như vậy!"
Méog trắng thoáng lùi về phía sau hai bước, cơ thể bé nhỏ của nó thoáng run rẩy, nói:
"Dùng ý chí kích thích sát ý trong nội tâm.
Lấy dục vọng, sát khí điên cuồng để chống lại luồng ý thức đang không ngừng xâm lấn.
Luồng sát ý thật nồng đậm, một kẻ nhân loại như hắn làm sao có thể ẩn chứa nhiều sát ý đến như vậy?"
Đôi mắt Bạch Miêu dường như lộ ra một sự sợ hãi, từ khi bắt đầu xâm lấn bộ não của Lâm Siêu thì hai luồng ý thức đã ở trong trạng thái đấu tranh lẫn nhau, mà trong trạng thái bây giờ giữa nó và Lâm Siêu chính là song phương đang tiến hành so đấu sức mạnh tinh thần.
Nó đã vô cùng tự tin, dưới sức mạnh tinh thần của mình, nó dễ dàng nô dịch tên nhân loại yếu đuối này.
Nhưng một điều nó không thể ngờ được là ý chí của Lâm Siêu lại ngoan cường, mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của nó!
Tuy rằng, lực lượng tinh thần của Lâm Siêu nếu so sánh với Bạch Miêu, thì chỉ như một giọt nước so với biển rộng, thế nhưng lực lượng tinh thần của Lâm Siêu dường như ngưng tụ trở nên vô cùng chân thật, chẳng khác nào một thanh cương châm.
Mà tinh thần của Bạch Miêu tuy rằng rất nhiều, thế nhưng lại giống như một cái bị bông, chẳng những không thể phôn thệ được tinh thần của Lâm Siêu, trái lại bị tinh thần của hắn không ngừng chọc thủng xuyên qua.
Có điều, nếu chỉ dựa vào lực ý chí tinh thần của mình, Lâm Siêu cũng không có cách nào tránh thoát được việc tinh thần của mình bị mài mòn, nuốt chửng.
Vì tinh thần lực của Bạch Miêu dường như vô cùng vô tận, cho dù việc mài mòn ý chí tinh thần lực của Lâm Siêu diễn ra vô cùng chậm chạp thế nhưng cũng có thể làm cho tinh thần lực của Lâm Siêu dần bị phôn thệ.
Nhưng Lâm Siêu lợi dụng ý chí của bản thân mình để kích phát luồng sát ý ẩn sâu bên trong linh hồn của mình, dựa vào luồng sát ý mạnh mẽ, có tính xuyên thấu đó, để chống lại được việc tình thần của mình bị ăn mòn.
Và dường như có thể lợi dụng được luồng sát ý mạnh mẽ này dần dần xâm lấn ngược lại tinh thần của Bạch Miêu.
Bạch Miêu tựa hồ cảm giác được, từ trước đến này nó vẫn một mực âm thầm quan sát kẻ nhân loại này từ phía xa xa, nhưng đối với việc hiểu biết về hắn dường như vấn quá mơ hồ.
Luồng sát khí hung bạo như vậy tuyệt đối không thể xuất hiện trên người một kẻ nhân loại yếu đuối như thế này được.
Hơn nữa, ngay cả với nó, nó cũng không thể có được luồng sát khí hung bạo đến như vậy.
"Đáng chết!"
Trong đôi măt Bạch Miêu dường như lộ ra vẻ phẫn hận.
Đối với luồng sát khí hung bao kia, từ sâu bên trong linh hồn của nó dường như có một cảm giác e ngại mơ hồ.
Tuy rằng nó biết, cảm giác e ngại này xảy ra là do tinh thần của nó bị ảnh hưởng bởi luồng sát khí kia, thế nhưng nó vẫn cảm thấy bị mất mặt.
Nó giơ móng vuốt lên, lao về phía Lâm Siêu.
Ầm!
Không ai có thể nhìn rõ động tác của nó, chỉ thấy cơ thể Lâm Siêu đột nhiên bay ngược về phía sau, lồng ngực bị đánh lõm vào tạo thành một vết thương vô cùng đáng sợ.
Nội tạng bị chấn vỡ cùng những đoạn ruột bị lộ ra, theo lỗ hổng từ vết thương mà xổ ra ngoài, treo lòng thòng trước bụng.
Lâm Siêu ngã ngửa trên mặt đất, dường như những cơn đau đó không có tồn tại, hắn vẫn dùng gương mặt dữ tợn, và đôi mắt tràn đầy hung bạo nhìn chòng chọc vào Bạch Miêu.
Bạch Miêu cảm thấy sợ hãi, nó dự định dùng một đòn này đánh cho Lâm Siêu rơi vào hôn mê, sau đó tiến hành phôn thệ tinh thần Lâm Siêu, nhưng mà không ngờ ý chí của kẻ nhân loại này lại mạnh mẽ đến như vậy, đoán chừng chỉ có thể vặn lệch khớp cổ của hắn mới khiến hắn rơi vào hôn mê được.
Nó một bên chống đỡ luồng sát khí của Lâm Siêu, một bên hướng về phía phần gáy của Lâm Siêu chộp tới.
Đúng lúc này….
Đột nhiên, có một luồng khí tức tà ác, lạnh lẽo đến cực điểm từ phía sau tràn tới.
Bộ lông trên người Bạch Miêu bỗng nhiên dựng ngược cả lên, nó có thế cảm thấy được có một luồng khí tức tà ác, buốt lạnh từ phía sau không ngừng va đập vào người nó.
Nó quay đầu nhìn lại, thì thấy Bạch Tuyết hơi cúi đầu, mái tóc tung bay, đôi con ngươi giờ đã biến thành đen kịt.
Bạch Miêu khẽ thay đổi sắc mặt, nó không nghĩ tới Bạch Tuyết trong trạng thái không bị tổn thương vẫn có thể đem nhân cách thứ hai của mình gọi ra.
Nếu trong trạng thái trước đây, nó sẽ không e ngại chút nào, thế nhưng giờ phút này một phần sức mạnh phân ra để chống đỡ ảnh hưởng của luồng sát khí của Lâm Siêu, điều này đã làm cho sức mạnh của nó bị suy giảm.
Nếu lại cùng Bạch Tuyết chiến đấu, có thể nó sẽ chiến thắng, thế nhưng sẽ khiến cho nó bị trọng thương.
Nó suy nghĩ rất nhanh, sự do dự chỉ diễn ra không tới 0,01 giây, ngay lập tức thay đổi phương hướng, rời xa Lâm Siêu, nhảy lên trên một tòa nhà cao tầng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, dường như nó muốn đến chỗ nào liền có thể đi đến được chỗ đó.
Từ trên cao nhìn xuống, luồng sát khí vẫn không ngừng tỏa ra từ đôi mắt Bạch Miêu.
Nó có một loại cảm giác, nếu lần này không giết chết được kẻ nhân loại kia, lần sau gặp lại sẽ càng khó khăn hơn.
Hơn nữa, kẻ này ngày sau có thể sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của mình.
Nó hơi cắn chặt hàm răng, dường như cảm nhận được luồng sát khí hung bạo kia vẫn đang không ngừng tấn công tinh thần của mình, liền nhanh chóng chạy đi, muốn dựa vào khoảng cách để tiếp tục tấn công tinh thần Lâm Siêu.
Đây cũng là một loại năng lực của nó, nó có thể đem ý thức của mình tách ra một phần, đem luồng ý thức đó kí sinh vào bên trong bộ não của sinh vật khác, hình thành lên tinh thần tương thông, một khi tinh thần tương thông được sinh ra, sự tấn công tinh thần sẽ không bị gián đoạn, trừ tinh thần của khi sinh vật đó hoàn toàn bị nó chiếm giữ, hoặc là khoảng cách giữa nó và sinh vật bị kí sinh kia bị kéo dài một khoảng cách quá xa.
Năng lực này có phần giống với khả năng khống chế Hủ thi của Phạm Hương Ngữ, khác một điều là năng lực này của Bạch Miêu có thể khống chế bất cứ một loại sinh vật nào.
Có điều, số lượng khống chế không nhiều, hơn nữa mỗi khi khống chế được một sinh vật, thì cần phải tách ra một phần ý thức, điều này chẳng khác nào làm yếu dần sức mạnh tinh thần của chính mình.
Bình thường, nó sẽ không vận dụng năng lực này, chỉ khi gặp được những sinh vật có tiềm lực phát triển mạnh mẽ và sinh mệnh vô cùng cường đại thì nó mới đem ra sử dụng.
Nó coi Lâm Siêu sau này sẽ trở thành vua của loài người, nhưng dưới cái nhìn của nó, Lâm Siêu vẫn chưa xứng đáng để nó mang năng lực này ra sử dụng, chính vì lẽ đó nó mới sử dụng sức mạnh của Quyển sách Nô lệ.
Thế nhưng, nó không thể tưởng tượng được kẻ nhân loại này tựa hồ nhận ra được quyển sách này, không lựa chọn ký tên, bị bức ép đến bước đường cùng nó đành phải sử dụng năng lực này.
"Nhân loại đáng chết!"
Bàn chân Bạch Miêu đạp mạnh vào không khí, chỉ thấy toàn nhà cao tầng ở phía dưới chân nó, dường như bị một luồng sức mạnh khổng lồ ép xuống ầm ầm sụp đổ.
….
Ngay sau khi Bạch Miêu rời đi, Bạch Tuyết liền khôi phục lại nguyên dạng, nàng vô cùng hoảng hốt chạy tới, đỡ Lâm Siêu lên.
Lâm Siêu có cảm giác tinh thần của mình được buông lỏng, bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy bộ não của mình đã biến mất.
Hắn biết, Bạch Miêu chỉ là tạm thời bỏ đi, chờ khi nó khôi phục lại sức mạnh như ban đầu, nó sẽ tiếp tục đuổi giết.
Phải mau chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Siêu vừa mở mắt ra, ngay lập tức cảm nhận được một luồng ý thức mãnh liệt đang không ngừng sôi trào trong đầu của mình, cảm thấy bộ não của mình nhói nhói đau.
"Đây là…"
Theo bản năng, Lâm Siêu đem suy nghĩ trong đầu mình vận chuyển một cái, đột nhiên nhìn thấy đám tuyết đọng trên mặt đất dường như bị một luồng sức mạnh vô hình khống chế bay lên khỏi mặt đất.
Hắn nhất thời cảm thấy vô cùng choáng váng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...