Nhân lúc Lương Sơ Lam ở trong bếp đại chiến cùng các loại nguyên vật liệu, Trần Mặc cũng ngồi yên không được, đứng lên đi lại khắp nơi, dù sao cũng là nơi Lương Sơ Lam ở, Trần Mặc vẫn tràn ngập nhiệt tình lẫn hiếu kỳ. Nhìn đông nhìn tây, giống một chú chuột tò mò dễ thương. Khi tiến vào khu nhà này liền cảm nhận được hơi thở xa xưa toát lên từ những ngôi nhà ở đây, rất có điểm đặc sắc từ thời của cha mẹ Lương Sơ Lam, chắc hẳn là nhà mà đơn vị phân cho, đại khái sau lại mua luôn căn bên cạnh, cho nên mới có diện tích như hiện nay.
Tuy phòng ốc hơi cũ, nhưng phi thường sạch sẽ, trang hoàng cổ sắc cổ hương, chưa nói tới phong cách, nhưng chim sẻ tuy nhỏ vẫn đủ ngũ tạng. So với căn biệt thự to lớn lại trống rỗng doạ người không có một chút cảm giác tình người của Trần Mặc, căn hộ nho nhỏ này lại làm cho cô thoải mái hơn nhiều lắm. Cô đã bắt đầu ảo tưởng mình về sau cũng có thể cùng Lương Sơ Lam có một căn hô nho nhỏ, ấm áp thế này.
Phòng khách không lớn, trên bàn trà bằng trúc đặt phía trước sô pha có hai cái tẩu cùng một cái gạt tàn, xem ra bác trai hẳn là người nghiện thuốc. Đi ra ban công, dĩ nhiên lại thấy rất nhiều cây cỏ, sạch sẽ đến mức không giống như cảm giác vốn nên có bùn đất ở đó, ngay cả cành cũng được tỉa tót cực kỳ có quy luật.
Trần Mặc vuốt ve một phiến lá xanh rất lớn, nhìn hoa lan, ngẫm lại cũng biết chủ nghĩa cây cỏ hoàn mỹ như thế chắc hẳn là bởi vì chủ nhân cũng mắc chứng này nên mới có thể làm chúng nó cũng trở nên nhìn như hoa giả thế, đương nhiên lời này không thể để cho Lương Sơ Lam nghe được, nếu không khẳng định sẽ bị Hàn Băng Chưởng của nàng đánh chết. Bất quá, cũng bởi vì nàng, cho nên làm cho Trần Mặc vốn không thích thú gì thực vật lại cũng tràn ngập cảm giác thân thiết đối với đám hoa hoa cỏ cỏ này.
Đi vào phòng trong, cô thật sự không ngờ người con gái nhìn thuộc dạng ngự tỷ, băng sơn như Lương Sơ Lam thế nhưng lại có một căn phòng nhỏ cổ điển lại chất đầy đồ đến thế. Căn phòng rất sạch sẽ, nhưng có rất nhiều thứ, ngay cả trên giường cũng đặt mấy quyển sách. Trần Mặc cầm lấy quyển [Phân tích cổ văn], phát hiện quyển sách này sắp sửa bị Lương Sơ Lam xem nát rồi, quả nhiên nàng rất thích công việc của mình, thực chuyên nghiệp mà.
Trên chiếc bàn nhỏ có rất nhiều vở, có bút ký có tư liệu, Trần Mặc thế mà còn phát hiện một quyển nhật ký. Đương nhiên cho dù cô có tò mò chết mất cũng không dám đọc lén, dù sao với sự hiểu biết về Lương Sơ Lam của cô, không biết nếu mình làm thế thì nàng sẽ giận đến đâu. Cô hy vọng có một ngày Lương Sơ Lam sẽ tự mình chủ động giao ra, như thế cô sẽ hạnh phúc phát điên.
Xoay người qua bên trái, trên tường có rất nhiều khung ảnh chụp bằng gỗ, Trần Mặc nhìn từng cái một. Đa số là ảnh chụp chung cùng cha mẹ, còn có ảnh chụp đủ loại tốt nghiệp. Thì ra khi Lương Sơ Lam vẫn còn là một tiểu loli cũng đã là một mỹ nhân, hơn nữa khí chất băng sơn đã bắt đầu toát ra ngoài. Nhưng thật ra nàng giống ba hơn một chút, không phải nói con gái lớn lên giống ba là có phúc đó thôi.
Lương Sơ Lam trước kia mặt trái xoan, có vẻ từ nhỏ đã không thích cười, vẻ mặt trong mỗi bức ảnh chụp đều thuần một vẻ lạnh nhạt, giống như bối cảnh gì cũng đều không thể lưu lại dáng hình lạnh lùng xinh đẹp đó. Cho dù trong bức ảnh tốt nghiệp có nhiều người đến vậy, Trần Mặc vẫn có thể liếc một cái là nhận ra Lương Sơ Lam, khí chất điềm đạm, lại vĩnh viễn nổi bật hơn người. Mà trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng kia tựa hồ toát lên cảm giác mà lứa tuổi đó không nên có.
Người trong ảnh lớn lên qua từng tấm hình, quá khứ của người đó mà mình không kịp tham dự, Trần Mặc có lòng nhiệt tình thật lớn muốn thăm dò tìm hiểu. Thẳng đến khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hai người thân mật nắm tay nhay, tuy rằng động tác đó so với động tác của một đôi yêu nhau thường thấy trong ảnh chụp người yêu thì coi như rất xa cách, nhưng Trần Mặc vẫn đau lòng, giống như có một con dao sắc nhọn đâm vào tim. Rõ ràng tự nói với bản thân đó đã là quá khứ, không cần để ý, nhưng tim vẫn đau thắt lại.
Yêu người đó cho nên muốn làm người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Những lời này quả nhiên là chân lý muôn đời. Đang lúc Trần Mặc trong lòng đau nhói, lông mày nhíu chặt một chỗ, thanh âm Lương Sơ Lam truyền đến từ ngoài cửa phòng: "Mặc Mặc, ra ăn cơm." Nàng đi vào phòng mình liền thấy Trần Mặc đang quay lưng về phía mình, nhìn ảnh chụp trên tường.
"Ừ." Trần Mặc ngây người một chút, sau đó quay đầu, trên mặt lộ nụ cười sáng lạn, hoàn toàn không để Lương Sơ Lam nhìn ra sơ hở, có đôi khi Trần Mặc vẫn sợ, sợ mình không hiểu chuyện, doạ Lương Sơ Lam chạy mất.
Cô đi theo Lương Sơ Lam ra ngoài, hoàn toàn thu liễm lại cảm xúc vừa rồi, sau khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn lại quả thật kinh ngạc, thật không ngờ đôi bàn tay cầm phấn của Lương Sơ Lam lại dĩ nhiên có thể biến ra một bàn bốn món mặn một món canh đủ cả sắc hương vị như thế.
Lương Sơ Lam nhìn Trần Mặc kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cả cằm, đôi con ngươi màu nâu nhạt hiếm hoi ánh lên nét kiêu ngạo. Càng ở lâu bên cô nhóc Trần Mặc này, mình cũng thật đúng là trở nên ấu trĩ khác thường.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Mặc trợn tròn, bộ dáng không tiền đồ kia nếu nói là thèm nhỏ dãi cũng không quá. Không đợi Lương Sơ Lam mời, cô đã ngồi xuống, bắt đầu gió cuốn mây tan ăn. Quả nhiên, những món ăn này cực kỳ xuất sắc, đều vượt qua đẳng cấp đầu bếp thế giới.
"Được rồi, em ăn chậm một chút." Lương Sơ Lam đưa tay ra lau hạt cơm bên miệng Trần Mặc, người kia đang ăn ngon lành đến nỗi hoàn toàn không thèm để ý hình tượng, động tác nàng rất mực ôn nhu.
"Thật sự quá ngon, Lam, mỗi ngày ăn đồ chị nấu em chắc chắn sẽ biến thành một con heo." Trần Mặc cử động cơ miệng, cơ hồ nhìn chằm chằm cơm lẫn đồ ăn, không rảnh ngẩng đầu, mơ hồ không rõ nói với Lương Sơ Lam, sau đó thích ý hưởng thụ động tác dịu dàng cùng vẻ mặt cưng chiều hiếm hoi của Lương Sơ Lam dành cho mình: "Chẳng qua, vì đồ ăn ngon, dù biến thành heo em cũng nguyện ý. Hi hi."
"Em hiện tại cũng đã là con heo nhỏ rồi, đâu có ngon đến thế đâu, tôi ăn biết bao nhiêu năm rồi cũng không cảm thấy vậy."
"Quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo, em......Ngon thế này mà nói không ngon, vậy thì đúng là chỉ có khả năng của đầu bếp năm sao mới có thể lọt vào mắt chị."
"Được rồi, ăn không nói, tắm không nói." Lương Sơ Lam lắc lắc đầu, dùng đũa gắp một miếng sườn đặt vào bát Trần Mặc, Trần Mặc lại đột nhiên ngẩng đầu: "Lam, chị không phải xuyên từ cổ đại tới đấy chứ?"
"......."
"Ha ha, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. A, không đúng, hẳn là yểu điệu thục nữ, thục nữ hảo cầu. Không sai, nghe thế càng xuôi tai, còn vận dụng thủ pháp tu từ rất nghiêm túc. Rất tốt." Trần Mặc tự nói tự cười.
Cứ như vậy, một người vui vẻ ăn, một người dịu dàng nhìn, ánh đèn ấm áp dào dạt phủ lên người hai mỹ nữ, mấy người nói xem bức tranh này thấy thế nào lại hài hoà đến thế. Bộ dáng Trần Mặc ăn như lang như hổ tựa hồ làm cho Lương Sơ Lam cũng thèm ăn hơn, ăn hết một bát cơm, nếu bình thường thì ngay cả nửa bát cũng thấy nhiều.
"Lam, trong nhà có rượu không?" Trần Mặc có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, đồ ăn quá ngon, nhưng không thể ăn nhiều cơm hơn nữa, nếu có rượu, rồi vừa ngồi ăn vừa tâm sự, thế thì thật ra có thể một lưới bắt hết.
"Chỉ có rượu đế với rượu vang, nhiều nhất là rượu để nấu."
"Ách...Thật đúng là đầy đủ chủ nghĩa xã hội khoa học Trung Quốc. Rượu đế đi." Trần Mặc nghĩ nghĩ, tửu lượng của mình cũng khá, uống chút rượu đế, ăn thêm mấy miếng hẳn không thành vấn đề. Đương nhiên, cho tới bây giờ đều quen uống rượu nho hay rượu whisky, cũng không có nhiều cơ hội uống rượu đế.
Lương Sơ Lam rất có thâm ý nhìn Trần Mặc mấy lần, thấy cô còn đang tỏ vẻ vô cùng cao hứng, liền giả ngốc xoay qua gắp thức ăn rồi quay đi lấy rượu.
"Lam, căn nhà này bao nhiêu tuổi rồi?" Trần Mặc ngửi mùi rượu, nhẹ nhấp một ngụm.
"Tôi lớn lên ở ngay nơi này, cùng tuổi với cây quế ở ngoài cửa kia kìa." Lương Sơ Lam một tay chống cằm, nhìn Trần Mặc.
"Em thấy khu này khá cũ, trên vách tường có đầy dây leo. Lam, chị uống một chút với em không?"
"Tôi bị nhạy cảm với cồn." Lương Sơ Lam thản nhiên nói, nàng vốn không uống rượu. Thứ nhất là vì nàng thật sự sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh, ngay cả trên người cũng nổi lên một ít nốt mẩn đỏ. Thứ hai là nàng ghét nhất thất thố thất lễ, nàng rất xấu hổ nếu say rồi làm gì đó.
"Ồ...không phải chứ?! Đỏ mặt? Sẽ xảy ra chuyện gì à."
"Ừ. Toàn thân đều đỏ lên."
"Thế thì không tính, em cũng sẽ đỏ lên mà, không sao không sao, chỉ có hai chúng ta thôi mà. Nào nào nào, uống một chút." Trần Mặc bộ dáng đầy nghĩa khí, hào sảng mời rượu, kỳ thật tâm địa gian giảo nhất chính là cô. Quá chén rồi dục cự hoàn nghênh, rượu say loạn tính...Không nói không nói nữa, mười tám cấm đó: "Lam, rượu là thứ tốt đó, nóng nóng. Phụ nữ mà, uống ít rượu xúc tiến máu lưu thông, rất đẹp da. Nào, thử xem!" Nói xong liền đứng dậy cầm một ly rượu lên, trực tiếp rót đầy.
"..." Lương Sơ Lam nhìn một loạt động tác liên tiếp nước chảy mây bay sinh động lưu loát của Trần Mặc, trong nháy mắt, ly rượu nho nhỏ trước mặt đã đầy, thành rượu trong suốt bởi vì độ căng bề mặt mà có độ cong nho nhỏ. Thứ chất lỏng này đối với Lương Sơ Lam mà nói thật sự rất xa lạ, nhưng Trần Mặc sau khi uống rượu, khuôn mặt đỏ bừng, quyến đủ đến nỗi như sắp chảy nước, ra vẻ thật sự muốn chứng minh mệnh đề uống rượu có thể dưỡng nhan.
"Keng", tiếng thuỷ tinh chạm vào nhau thanh thuý, ly của Trần Mặc đã tới gần: "Lam, đều đã chạm ly, không uống không được đâu." Rượu trên bàn toàn bộ đều dùng cho Lương Sơ Lam, khổ cho Lương Sơ Lam vốn quen thói mặt lạnh, nhưng vì đối phương là Trần Mặc nên đành phải đau khổ cúi đầu nhìn rượu đế trước mặt, một trận bất đắc dĩ.
"Lam, kể em nghe một chút chuyện hồi nhỏ của chị đi! Tò mò quá, hồi đấy chị cũng thích trưng cái mặt vô cảm vậy à?"
Lương Sơ Lam đang uống rượu, lấy làm kỳ không hiểu sao hương vị lại cay như thế, cổ họng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt một đường tiến vào dạ dày, đột nhiên nghe lời "trẻ nhỏ không cố kỵ" của Trần Mặc, cái gì gọi là "mặt vô cảm", cái này gọi là khí chất băng sơn ngự tỷ được không.
"Hồi đó, ngàn ngày như một thôi, chỉ là hướng nội hơn người khác một chút." Lương Sơ Lam dùng chiếc đũa vẽ vòng vòng trong bát, ánh mắt hơi loé lên.
"Thế, chị và...Cảnh Đằng...quen nhau thế nào?" Trần Mặc cúi đầu, nhìn ly rượu, ngọn đèn kéo dài bóng ảnh làm cho Lương Sơ Lam nhìn không rõ thần sắc của cô.
Nàng suy nghĩ rồi nói: "Anh ta là đàn anh của tôi. Hai chúng tôi cùng học khoa Văn Học, anh ta thường xuyên chiếu cố tôi cùng mấy đàn em khác. Làm người rất thân sĩ, hơn nữa cũng sáng sủa như ánh mặt trời, thường xuyên gặp gỡ qua lại, anh ta liền thổ lộ với tôi, sau đó hai chúng tôi quen nhau." Trên mặt nàng không nhìn ra cái gì, tựa như đang kể chuyện của người khác, chẳng qua mạt do dự trong mắt vẫn bị Trần Mắc bắt được.
"Vậy chị thích anh ta ở điểm gì?" Cô tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe giống như một cô nữ sinh tò mò nhiều chuyện, chỉ là, cô chán ghét chút hảo cảm trên mặt Lương Sơ Lam đối với Cảnh Đằng, cho dù sự thật thế nào đi nữa.
"Ánh mặt trời, thân sĩ, tôi cũng không biết, dù sao anh ta trong mắt mọi người là bạch mã vương tử, cũng không có điểm nào có thể chê trách."
"Nào có tốt như vậy chứ." Trần Mặc lẩm bẩm, mặt cũng sắp cúi gằm sát bát, bưng ly rượu lên, giống như dỗi hung hăng uống một ngụm, cảm giác thiêu đốt thật thoải mái, đả thông nhâm đốc nhị mạch bị bế tắc vì Cảnh Đằng. Chỉ là rượu này hơi mạnh, uống một chút mặt liền đỏ lên.
"Thế nào? Ghen tị à?"
"Sao có thể chứ! Em tốt hơn anh ta nhiều, ghen cái gì! Em...lại xinh đẹp, lại dịu dàng, lại biết săn sóc, lại...hiểu chị. Anh ta có gì tốt chứ. Hừ." Trần Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, thẳng lưng ưỡn ngực nhìn Lương Sơ Lam, giống như mình thật sự tốt hơn Cảnh Đằng nhiều, chỉ là ngữ khí này, vừa yếu ớt, lại chột dạ, bởi vì cô không phải đàn ông, cô sợ sự thật mà mình không có cách nào thay đổi này sẽ làm Lương Sơ Lam rời khỏi mình.
"Phì ~" Lương Sơ Lam quả thật chưa từng nghe ai tự nhận xét về mình như thế, không biết xấu hổ đúng là độc quyền của Trần Mặc. Nàng càng nhìn càng không nghĩ Trần Mặc có thể đột nhiên hiểu được tâm tư của nàng. Là do mình quá mức lãnh đạm cho nên mới làm cho bảo bối giống như thiên sứ này không có cảm giác an toàn? Nếu không sao cứ mãi lo lắng không đủ đây, chỉ cần một câu "tôi thích em" là đủ rồi.
"Cười cái gì, chị cảm thấy em so ra kém anh ta à?" Trần Mặc bị thái độ của Lương Sơ Lam làm cho khẩn trương, cô đường đường là một đại mỹ nữ, còn sợ so sánh với một tên xú nam nhân như Cảnh Đằng sao?"
"Không, hai người không thể so sánh với nhau." Lương Sơ Lam thâm ý nhìn Trần Mặc, như nhận mệnh thở dài một cái, sâu kín nói. Không biết là dưới tác dụng của chất cồn hay do bầu không khí ấm áp, nàng có xúc động muốn thổ lộ cõi lòng.
"Vì sao?!"
Lương Sơ Lam trầm tư một lát, nhìn Trần Mặc nghi hoặc lại khẩn trương, dùng thanh âm nhẹ đến không thể nhẹ hơn nói, giống như nói cho mình nghe, lại giống như đang trần thuật một chuyện có thật cho Trần Mặc: "Bởi vì.....Tôi không thích anh ta, mà tôi, thích em. Cho nên...anh ta, không phải đối thủ."
Những lời ấy, vừa ấm áp lại cũng quá bất ngờ, làm cho Trần Mặc ngơ ngác nhìn cô gái cho tới bây giờ cũng không dễ dàng biểu lộ tình cảm trước mặt, không biết nên nói gì mới tốt.
Hết chương 53
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...