Nghĩ tới cuộc sống những ngày sau đó, Trần Mặc nhưng thật ra lại thực vui vẻ, bởi vì dần dần hoà mình được với bạn cùng phòng, mọi người cũng đều hiểu được tính tình của nhau, Hạ Đông Noãn ngoài lạnh trong nóng, chân chính là một kẻ ngốc trời sinh, Hiệp Lôi cuồng đọc sách tóm gọn hết mọi học bổng, còn có trưởng khoa nhạc Tần Băng Thanh là người phóng khoáng lạc quan, đương nhiên nàng lại thích người khác gọi mình là Sam, bởi cảm thấy như thế nghe có vẻ ngầu, so với cái tên tiếng Trung nhu nhược kia thì nghe qua càng giống một nghệ sĩ. Bản thân cô cũng càng ngày càng hợp cạ với Hạ Đông Noãn, hai người tính cách khác biệt lớn như vậy dĩ nhiên rất nhiều lúc đều có giá trị quan giống nhau, điều này khiến cho tình bạn giữa Trần Mặc và Hạ Đông Noãn đột nhiên tăng mạnh.
Mà cô gái kia, theo đủ loại tin tức vỉa hè cùng ảnh chụp trên trang web về giáo viên trong trường, Trần Mặc cũng từng bước xác định được cô gái mình tình cờ gặp ở căn tin rồi giúp đỡ mình, khiến mình vừa gặp đã yêu tên là Lương Sơ Lam. Một cái tên rất xứng với khí chất của nàng. Sơ Lam, Sơ Lam, ý chỉ sương mù vừa mới dâng lên trên ngọn núi, lạnh lùng tựa như khí chất nàng phát ra vậy, rất thanh lãnh, cũng thoải mái như thế. Nhưng tin tức vỉa hè mà Trần Mặc nhận được cũng không phải đều là tin tốt, bởi vì lúc biết tên người kia thì đồng thời cũng biết được nàng có một người bạn trai thanh mai trúc mã, đã đính hôn được hai năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là sẽ kết hôn trong năm nay. Tin tức xấu này song song với việc buồn bực vì không lấy được lớp của Lương Sơ Lam khiến tinh thần Trần Mặc sa sút suốt một thời gian, thậm chí còn giận lây sang mấy người bạn. Nhưng vấn đề là hai người quen biết nhau chưa quá một tháng, mà một tháng này ngay cả nắm tay cũng đã khiến Trần Mặc cảm thấy khó chịu, lại vẫn không ngừng mơ về Lương Sơ Lam, chút mơ mộng nho nhỏ ngày trước cũng biến thành bóng dáng lạnh lùng kia, cào cấu khiến lòng cô nhức nhối. Sau vài lần trải nghiệm, Trần Mạc cảm thấy vẫn thà thiếu còn hơn ẩu. Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ [1], gặp được Lương Sơ Lam rồi, trái tim đã trao cả cho nàng thì căn bản cũng không chứa được những người khác nữa.
Chuông báo chuẩn bị vào tiết vang lên, cách giờ học chính thức tầm mười phút, Trần Mặc phục hồi lại tinh thần từ trong dòng kí ức, mà lúc này trong phòng học đã có đầy người ngồi. Trần Mặc lơ đãng tính sơ qua một chút, tỉ lệ nam nữ cũng hoàn hảo, nam hơi nhiều hơn nữ một chút thôi, xem ra mình vẫn tính lầm, vốn tưởng sẽ gần như toàn bộ là nam, không ngờ nữ cũng nhiều vậy. Nhìn thấy nhiều người đến vì Lương Sơ Lam như thế, lòng Trần Mặc đột nhiên nảy sinh cảm giác mất tự tin cùng áp bách trước nay chưa từng có. Cô gái mình thích quả thật đúng là mị lực toả ra tứ phía.
Theo thời gian từng bước trôi qua, Lương Sơ Lam tuỳ thời đều có khả năng đi vào từ cách cửa kia. Trần Mặc nhìn chằm chằm cửa, trái tim cũng bắt đầu nhảy lên, bởi vì cô có thể cảm giác được mình lập tức sẽ nhìn thấy cô gái khiến mình ngay cả nằm mơ cũng muốn tới gần, cái người mông lung thần bí như làn sương sớm trên núi, có sức hấp dẫn trí mạng kia.
Quả nhiên, Lương Sơ Lam sẽ không khiến người ta thất vọng. Cửa phòng học bị nhẹ nhàng đẩy ra, như thể có một vầng hào quang bao phủ trên người Lương Sơ Lam, khiến lớp học vốn huyên náo vô cùng nhất thời im ắng hẳn. Mọi người đều dừng hô hấp nhìn cô gái tóc búi cao, khoác áo gió, chân đạp giày cao gót, xách một cái túi da, đôi mắt nâu nhạt sau gọng kính màu đen loé lên quang mang sáng ngời.
Thanh lãnh, ưu nhã, cao quý, giỏi giang, không có nét quyến rũ nhưng vẫn khiến người ta không thể không tập trung ánh mắt lên người nàng. Nếu ánh mắt có thể khiến nhiệt độ tăng lên thì toàn lớp hơn tám mươi mấy ánh mắt nóng cháy kia chắc chắn có thể đốt Lương Sơ Lam thành tro. Nhưng nàng là Lương Sơ Lam, việc này đối với nàng mà nói chỉ là chuyện bình thường, từ khi nàng tốt nghiệp sư phạm đến bây giờ nhậm chức đã sáu năm, bất kể là tân sinh viên hay sinh viên cũ, đều dùng ánh mắt giống vậy để nhìn nàng chăm chú. Là một giáo sư, không thể không nói sức quyến rũ của nàng thực vượt xa.
Trần Mặc ngơ ngác nhìn bóng người trên bục giảng, đột nhiên nghe được nam sinh bên cạnh bất giác không kiềm chế được nuốt nước miếng, thế này mới phát hiện cổ họng mình cũng có chút khô khốc.
"Chào mọi người, tôi tên Lương Sơ Lam." Lương Sơ Lam tao nhã nói vào microphone, sau đó xoay người, viết một hàng chữ thanh tú đề tên mình lên bảng. Ba chữ "Lương Sơ Lam" như khắc vào lòng Trần Mặc, từng nét từng nét khắc thật sâu.
"Mọi người có thể gọi tôi là giáo sư Lương, khoá học này tên 'Phân tích sơ bộ văn học cổ', hẳn lúc đầu khi chọn lớp mọi người đều đã đọc qua, nếu hiện tại muốn rút lui hoặc bạn nào lấy nhầm lớp, sau khi tan học đến chỗ tôi đăng ký một chút, tham gia một lần chọn lớp bổ sung. Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên, trước tiên tôi sẽ điểm danh, nhận biết mọi người một chút, đây có thể coi như lần duy nhất tôi điểm danh trong khóa này." Lương Sơ Lam hắng giọng, mở danh sách sinh viên, bắt đầu gọi tên từng người.
Tên của học sinh đôi khi có những chữ thực lạ, nhưng chữ gì khó đọc đi nữa thì đến bên miệng nàng đều có thể chuẩn xác đọc lên, phát âm tiêu chuẩn, có khi còn có thể hứng chí, tuỳ tiện giải thích hàm nghĩa của từ đó, điều này khiến cho những người không chỉ kinh diễm bởi vẻ ngoài của nàng giờ lại càng bội phục thêm mặt kiến thức.
"Vương Tiểu Lị."
"Có!"
"Từ Thành."
"Có!"
......
"Hạ Đông Noãn."
...
"??"
"Hạ Đông Noãn?" Lương Sơ Lam đề cao giọng lên tám độ, người không đến ngay buổi học đầu tiên của khóa nàng thật đúng là từ trước tới giờ chưa từng có, lại còn là sinh viên cuối cùng trong danh sách! Nàng đẩy kính mắt, lại nhìn quét qua phòng học một lần, mà lúc này phòng học đã bắt đầu xôn xao cả lên, mọi người đều ầm ỹ đoán Hạ Đông Noãn là ai.
"Bạn học, có phải bạn là Hạ Đông Noãn không?" Một cô bạn tốt bụng bên cạnh đẩy đẩy Trần Mặc đang si mê nhìn Lương Sơ Lam, hoàn toàn không nhận ra mình được gọi tên. Người ta thấy cô chưa được gọi liền đoán hẳn là Hạ Đông Noãn.
"Hả?!"
"Có!!!" Trần Mặc bật dậy hô, hoàn toàn theo bản năng lớn tiếng kêu.
Tiêu điểm của toàn lớp bao gồm cả ánh mắt của Lương Sơ Lam lập tức chuyển dời lên thân thể cô. Nhìn thấy Trần Mặc rực rỡ như hoa, thẹn thùng đỏ mặt, vài nam sinh đều không kiềm được sợ hãi than. Thì ra trừ Lương Sơ Lam, dĩ nhiên còn có một cô gái xinh đẹp như vậy, có điều phần lớn mọi người đều thầm nghĩ: Đây là con gái nhà ai thế? Sao lại hành động không giống người khác vậy.
"Em là Hạ Đông Noãn?"
"Là em! Đúng là em!" Trần Mặc mặt đỏ tai hồng đáp.
Kỳ thật cũng không thể trách cô, dù sao cô còn chưa quen với việc dùng thân phận khác xuất hiện trước mặt mọi người. Cô càng không ngừng thầm cầu nguyện trong lòng, trăm ngàn lần đừng nên đụng phải bạn học cùng khoa Thương mại, nếu không không thể không lộ.
Tuy Lương Sơ Lam cảm thấy kỳ quái, nhưng chỉ nghi hoặc nhìn cô, sau đó liền cúi đầu đánh dấu lên danh sách, dời ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô, thản nhiên nói với microphone. Thật ra khi nàng bước vào cửa lớp đã nhận ra Trần Mặc, tuy vị trí của Trần Mặc hơi khuất, nhưng không biết vì lí do gì ánh mắt đầu tiên lại thấy được người đó. Mà hơn nữa nói thế nào nàng cũng là giáo sư được gọi là máy tính siêu cấp đã gặp qua là không quên. Tuy cách một thời gian dài như vậy rồi, Lương Sơ Lam vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Trần Mặc chính là cô sinh viên năm đó không mang theo thẻ cơm, rồi vì trả tiền còn dùng kỹ xảo theo dõi vụng về để bám theo mình. Gặp lại sau một năm, Lương Sơm Lam không thể không thừa nhận, cô học sinh này có một chút cảm giác trưởng thành, càng thêm rạng rỡ động lòng người so với ngày trước. Nhưng có điều cho tới bây giờ nàng cũng không quá thích những vẻ đẹp chói mắt như thế. Sắc đẹp của Trần Mặc hơi quá, giống một đoá hoa hồng, dù có đặt ở đâu cũng dẫn tới vô số ánh mắt chăm chú, việc này đối với một người trời sinh tính tình lãnh đạm như Lương Sơ Lam mà nói thì không phải không thích, chỉ là không quen mà thôi, bởi vì thế giới của nàng đều là những gam màu nhẹ nhàng, chưa từng có người nào rực rỡ đến vậy xâm nhập.
"Được rồi, điểm danh đã xong. Tôi nghĩ lớp chúng ta vẫn cần một người đại biểu, về sau có chuyện gì thì để người đó thông báo với mọi ngừoi giúp tôi. Tôi thấy cứ để bạn Hạ Đông Noãn vừa rồi hồn phách bay tới nơi nào kia đảm nhiệm cũng được đó. Không có ý kiến gì thì kết thúc tiết học! Bạn Hạ Đông Noãn, có ý kiến gì không?"
"Không...không có!!!"
"Tốt, vậy cứ thế đi!" Lương Sơ Lam tao nhã khép lại sổ điểm danh. Nàng cũng không biết vì sao mình lại chọn Trần Mặc, chỉ là quyết định theo bản năng, cũng không hề nghĩ chỉ vì một hành vi vô ý thức này mà hoàn toàn thay đổi con đường tương lai của bản thân.
Những sinh viên ngồi trước mặt vẫn khe khẽ thì thầm về chuyện vừa rồi, say sưa nói, một vài nam sinh vì không nắm được cơ hội tiếp gần tốt như vậy vừa rồi cũng bắt đầu lớn tiếng oán giận.
Đột nhiên được chọn làm đại biểu, Trần Mặc còn không hiểu ra sao, không kịp vui sướng mà vẫn chìm trong kinh hãi chưa khôi phục lại, đúng lúc linh hồn còn chưa kịp quay trở về cơ thể thì chợt nghe một nam sinh đằng sau nói: "Người này bộ dáng không tệ, nhưng phản ứng có phần chậm chạp ngốc nghếch, chắc dây thần kinh phản xạ ngắn hơn người thường!"
Nếu không phải vừa rồi mình lúng túng một phen, không nghĩ lại ra tay quá nặng trong tiết học của Lương Sơ Lam thì nghe phải những lời khiến người ta bốc hoả kia, khẳng định Trần Mặc sẽ sử dụng cầm nã thủ tóm lấy tên nam sinh kia, hung hăng đạp một phen!
Trần Mặc giận khôn nguôi ngẩng phắt đầu hung hăng trợn mắt với mấy người kia, cho tới giờ cô chưa hề là một người dễ bị bắt nạt. Mấy tên nam sinh kia nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Trần Mặc liền lập tức ngậm miệng, không dám nói gì nữa.
"Hạ đồng học, xin chào. Mình là Mễ Tiểu Phi khoa Tiếng Anh, nếu cậu muốn có thể gọi mình là Nancy. Mình có thể làm bạn với cậu không?" Bạn nữ vừa nhắc nhở Trần Mặc thân thiện cười với Trần Mặc vẫn còn đang ngẩn người.
"Được chứ được chứ, mình tên là Trần...Hạ Đông Noãn. Hì hì, có thể gọi cậu là Tiểu Phi không?"
"Đương nhiên!"
Trần Mặc ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, thiếu chút nữa báo sai tên mình. Cái gì cô cũng giỏi, chỉ mỗi tiếng Anh lại cực kỳ kém, không cần thiết thì vẫn không nên để lộ nhược điểm của mình. Một người luôn thích kết bạn rộng rãi với mọi người như Trần Mặc đương nhiên ai đến cũng không từ chối, hơn nữa cô bạn nho nhỏ nhìn qua tuy thực bình thường này nhưng lại cực kỳ đáng yêu, giúp mình một phen, cho nên Trần Mặc cũng rất có cảm tình với nàng.
Hai người vừa gặp mà như đã quen thân, trò chuyện phi thường vui vẻ, tuy trong quá trình Trần Mặc vẫn thi thoảng lại quét mắt về phía bục giảng, nhưng nhìn thấy Lương Sơ Lam bị một đám con trai cao lớn bao vây, nhìn quanh đều không thấy rõ bóng dáng nàng, khiến Trần Mặc nổi giận mà không có cách, lần nào cũng đều phải phẫn nộ thu hồi ánh mắt.
"Vì sao cậu lại phải cướp lấy lớp của Lương Sơ Lam thế?" Tiểu Phỉ không chút sợ hãi tò mò hỏi. Tuy rằng rất nhiều nữ sinh chọn khoá này, nhưng mỗi người đều có lý do của riêng mình, không cần thiết phải giống nam sinh, đều đến vì dung mạo xinh đẹp của Lương Sơ Lam.
"Mình? Ha ha, nghĩ muốn đến nhìn lén một chút xem ăn mặc trang điểm thế nào mới có thể trông có khí chất giống giáo sư Lương." Trần Mặc khéo léo tạo một lời nói dối, dù sao nếu nói thật thì có khi sẽ hù chết cô bạn này mất.
"Hả?! Thật không? Nhưng cậu đã rất xinh rồi mà! Cậu là bạn học xinh đẹp nhất mà mình từng nhìn thấy trong trường cho tới nay, còn đẹp hơn hoa khôi khoa Ngoại ngữ của bọn mình nữa." Tiểu Phỉ vui vẻ khen. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mặc, rất ít người có thể không yêu thích dung mạo của cô, trừ Hạ Đông Noãn và Lương Sơ Lam là hai kẻ cá biệt ra.
Hạ Đông Noãn là hoàn toàn không nhìn thấy vẻ đẹp của Trần Mặc, nhưng Lương Sơ Lam là kiềm chế mình động lòng hay giống Hạ Đông Noãn không hề có chút cảm giác nào, vậy thì chỉ có chính bản thân Lương Sơ Lam mới biết được.
Tiết tiếp theo, lặng yên trôi qua trong bầu không khí thoải mái. Khoá học của Lương Sơ Lam rất hấp dẫn, tuy chỉ một giờ ngắn ngủi lại bao hàm rất nhiều nội dung cổ xưa, tuy thâm ảo mà không mất đi sự thú vị, hơn nữa toàn lớp gần như không ai ngủ gà ngủ gật hay nghịch di động, đây cũng là cảnh giới mà chỉ một giáo sư duy nhất của đại học Z có thể đạt tới.
"Mọi người viết cách liên lạc ra rồi nộp lên, sau đó đại biểu khoá ở lại một chút, những người khác có thể đi. Còn nữa, nói sao thì trời cũng khuya rồi, những bạn nam có phong độ thân sĩ hãy đưa những bạn nữ trở về phòng ký túc, đương nhiên nếu không có nam sinh hộ tống, các bạn nữ có thể kết bạn đi cùng, an toàn là quan trọng nhất." Trước giờ tan học một phút, Lương Sơ Lam đã hoàn thành xong bài học theo chương trình, để lại thời gian cho mọi người viết cách liên lạc, sau đó còn không quên nói đùa một phen, mọi người đều nở nụ cười, không khí thực hoà hợp. Bởi vì giáo sư có việc với đại biểu khoá, cho nên rất nhiều nam sinh vốn muốn tiếp cận đều phẫn nộ rời đi. Rất nhanh trong phòng học cũng chỉ còn lại Trần Mặc và Lương Sơ Lam.
Thời gian một tiết học cũng đủ để Trần Mặc củng cố tinh thần, trước nay cô vẫn luôn là người toả sáng rực rỡ chói mắt như mặt trời, cho nên cho dù bị sức hấp dẫn của Lương Sơ Lam thuần phục, vừa nãy tuy có chút lỡ lời, nhưng giờ cũng đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Cô hai bước ba bước đi tới, song song đứng trên bục giảng cùng Lương Sơ Lam. Khoảng cách được rút ngắn lại, khiến trái tim Trần Mặc như nai con chạy loạn nhảy lên bình bịch. Rốt cục thì cô cũng có một cơ hội danh chính ngôn thuận như vậy, có thể gần gũi nhìn kỹ Lương Sơ Lam. Chỉ cần nhìn như vậy, Trần Mạc cảm thấy trái tim mình cũng đã đầy tràn.
Hết chương 4
———————————-
[1] Trích trong bài [Ly tứ kỳ 4] – Nguyên Chẩn
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Dịch:
Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Lần lữa khóm hoa lười để ý,
Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!
(nguồn: thivien)
=> Ý nói người đã đi qua bốn biển rồi thì còn màng gì nước
-> người đã trải qua nhiều việc rồi thì không ngại gì gian nan
-> bạn Trần Mặc tình trường lão luyện rồi nên giờ không ngán :D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...