Chuyện đêm đó trở thành vết sẹo trong lòng Trần Phong, không ngừng chảy máu, hắn cũng không dám để Lương Bạch Ngọc rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một giây.
Cho dù bọn họ đã sắp đi...
Lúc họ hàng mang theo mấy con gà con và vịt con tới, Trần Phong đang ngồi trước cửa nạo đáy nồi.
Xẻng sắt từng chút va với đáy nồi, cạo ra từng lớp tro đen dày đặc, chúng đều chạy theo gió đến bên chỗ Lương Bạch Ngọc đang ngồi, nhưng anh vẫn không đổi sang chỗ sáng, cứ như thế cảm nhận hương khói lửa đang tích tụ.
Ánh mặt trời rực rỡ, và ấm áp.
Lương Bạch Ngọc hơi mất tập trung, bỗng dưng bị một giọng nói oang oang kéo trở về thực tại.
"Thằng Phong!" Họ hàng vung vảy giỏ xách trong tay, bước nhanh như gió lại gần Trần Phong, nhíu mày lặng lẽ liếc Lương Bạch Ngọc, không hề muốn gặp.
Trần Phong bỏ nồi xuống.
"Cha mày sao rồi? Hôm nay thời tiết tốt thế này thì mày phải đưa ổng ra phơi nắng chút chứ, diệt khuẩn nữa." Họ hàng cố ý nhổ nước bọt gần chỗ Lương Bạch Ngọc, vừa đi vừa trề môi, "Trên đời này chả có ai gần gũi hơn cha của mình hết, mày đừng có mà mê muội..."
"Cha cháu qua đời rồi." Tiếng Trần Phong vang lên ngoài cửa.
.
Chuyện này khiến họ hàng bàng hoàng, giỏ đồ trên tay rơi xuống đất, mấy con gà con vịt con bên trong run rẩy, chân bé tí đứng dậy, mông lung nhìn xung quanh, tụi nó tới một chỗ mới không dám đi loạn.
Trần Phong dẫn họ hàng đến mộ của cha.
Họ hàng lúc này không tin cũng phải tin, bà ở trước mồ chỉ vào mặt Trần Phong, cất cao giọng mắng hắn ngay cả chuyện này mà cũng không thông báo với mọi người, bất hiếu với đất với trời!
Trần Phong yên lặng không nói gì.
"Nói đi, tại sao không nói! Ngay cả hậu sự của cha mày mà mày còn tùy ý như vậy là vì mỡ heo che mờ con mắt hay là bị hồ ly mê hoặc tâm trí mất rồi!" Họ hàng nước bọt tứ tung khiển trách Trần Phong, ánh mắt hung dữ liếc về Lương Bạch Ngọc đang ngồi trên bãi cỏ ngắm hoa dại.
Trần Phong không thèm để ý với mấy lời trách móc bất mãn của họ hàng, cũng không muốn phí tâm tư giải thích, nhưng hắn không thích họ hàng đụng chạm tới Lương Bạch Ngọc, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Năm trước bởi vì mất ngủ chán chường lo âu, đầu năm nay cũng bất an khủng hoảng đã khiến đường nét của hắn gầy gò trông rất ác liệt, không hề dễ gần, lúc này lại càng hung ác hơn.
Trong lòng họ hàng không khỏi xót xa, bà nhỏ giọng mắng mấy câu, ngồi xổm xuống trước mộ thì thầm cái gì đó, rồi vỗ quần đứng dậy nói rằng phải về.
Trần Phong gọi họ hàng lại, nói bà mang mấy con gà con vịt con đi về, còn hạ giọng nhờ bà nuôi Phát Tài.
Họ hàng không muốn cho lắm: "Một con chó què thì làm sao mà giữ nhà?"
Thấy sắc mặt Trần Phong không tốt lắm, tựa như vì bao che cho con cái mà có thể ồn ào với bà mấy câu bất cứ lúc nào vậy, bà cũng không muốn nói nhiều nữa, khoát tay, "Được được được!"
Trần Phong tới bên cạnh Lương Bạch Ngọc, "Về thôi."
Lương Bạch Ngọc không đứng nổi, Trần Phong bế ngang anh, bỏ lơ họ hàng đang trợn mắt hốc mồm, sải chân bước vào nhà.
Chưa đi xong đoạn đường từ mộ đến nhà thì Lương Bạch Ngọc đã bất tỉnh.
Trần Phong khựng lại một chút, siết chặt vòng tay Lương Bạch Ngọc, để hai má không có chút huyết sắc nào của anh tựa sát vào mình, bước chân nhanh hơn.
Họ hàng phía sau không đuổi kịp, mấy tiếng "Này" cũng không khiến Trần Phong bước chậm lại chờ bà.
.
Đến nhà, Trần Phong đặt Lương Bạch Ngọc xuống ghế mây dưới gốc cây đào, hắn quay đầu thu dọn đồ đồ của chó mực nhỏ.
Có thau ăn cơm, thanh đồ chơi bằng gỗ, cái ổ bằng thau bể...
Ai ngờ vừa thu dọn xong thì Phát Tài không chịu đi.
Trần Phong sờ đầu nó một cái, giây tiếp theo ôm nó lên thả ra ngoài, nhanh chóng quay lưng đóng cổng lại.
Bên ngoài truyền tới tiếng móng vuốt cào lên cửa, xen lẫn tiếng kêu tức giận.
Họ hàng quát lên: "Thằng Phong, chó nhà mày làm sao vậy hả? Cứ như là đứa con nít bị cha mẹ bán đi vậy á!"
Trần Phong nhìn người đang ngủ mê man trên ghế, hắn xoa đôi môi mỏng, dùng giọng nói thường để dạy dỗ Phát Tài: "Đi đi."
Tiếng kêu Phát Tài thấp xuống, không tức giận nữa, chỉ có ư ư đáng thương.
Họ hàng nhặt cành cây chọc cho nó chơi nhưng cũng vô dụng, bà không nhịn được hỏi Trần Phong: "Mày tính đi lên huyện phải không, mấy ngày?"
Cách một cánh cửa, Trần Phong nói: "Đi vùng khác, không quay lại nữa."
Họ hàng cứ tưởng Trần Phong chỉ tạm thời gửi chó cho bà thôi, khi nào về sẽ đón nó chứ bà chưa nghĩ là sẽ đi luôn, bối rối hồi lâu mới nói: "Vậy thì để Phát Tài ăn chực mấy nhà khác cũng được mà, bây giờ cũng đâu phải thời kỳ đói kém gì, trong núi cho hoang cũng nhiều lắm, thôn làng xung quanh cũng không ít, không sợ thiếu đồ ăn, không chết đói được đâu."
"Đúng rồi, mày không quay lại thì mấy con gà con vịt mày đang nuôi thì sao? Hay là cứ đưa cô đi?"
Họ hàng hăng hái: "Còn rau trong vườn, lúa mì, đậu dưới ruộng, mày còn đang trồng đậu phộng nữa mà..."
Tiếng kêu của Phát Tài trở nên thể thảm.
Họ hàng sợ xui xẻo, bà nghĩ rằng hắn chỉ cho mỗi mình bà biết Phú Quý đã qua đời, con trai thì rời khỏi thôn không quay về nữa, vậy thì đợi thêm vài ngày nữa thì bà quay lại đây cầm đồ nào còn dùng được đem về nhà là được, nghĩ xong, bà không phí sức nữa, bỏ lại một câu rồi cầm giỏ xách về.
Trần Phong mở cổng nhà ra, Phát Tài lập tức xông thẳng vào, chạy một lèo tới người đang ngồi trên ghế, bỗng có cái tay sờ lên gáy nó.
"Đừng làm ồn em ấy." Phát Tài khom lưng bế Phát Tài lên, phát hiện trên mặt nó có nước mắt rơi xuống.
Phát Tài chổng chân lên trên trợn mắt nhìn hắn, ư ử cọ cọ loài người không có cách nào đánh bại được.
Đây là nhà của nó.
Trần Phong buông Phát Tài xuống rồi xách túi trở lại, lấy tất cả đồ đạc của nó thả về chỗ cũ.
Hắn không thể quyết định sống chết của bất kỳ ai, cho dù là một con chó.
Lúc hắn đi sẽ không mang theo nó.
Hy vọng sông núi nơi đây có thể nuôi nấng nó đến già.
Trần Phong đứng dưới tán cây, đưa tay chạm vào ánh sáng giữa chân mày của Lương Bạch Ngọc, ngón tay sần sùi vuốt ve.
Mấy giây sau, Trần Phong khom người xuống hôn lên hàng mi dày của Lương Bạch Ngọc rồi tới đuôi mắt, dừng ở nơi đó thật lâu.
.
Lương Bạch Ngọc tỉnh lại vào lúc nửa đêm, anh mơ màng hồi lâu, ăn hai cái trứng gà đường đỏ rồi lại ngủ tiếp.
Không biết qua bao lâu, trong sân truyền tới tiếng chó sủa rất kịch liệt.
Lương Bạch Ngọc mở mắt ra, phát hiện Trần Phong đã ngồi dậy, "Sao vậy?"
Trần Phong thấp giọng: "Chắc là có hỏa hoạn."
"A?" Lương Bạch Ngọc tỉnh táo một chút, "Ở đâu, nhà bếp hay là..."
"Trong núi." Trần Phong kéo rèm cửa sổ qua.
Ánh trăng rọi vào, chạy lên khuôn mặt gầy gò tiều tụy của Lương Bạch Ngọc, anh nhìn ra cửa sổ, đỏ rực.
Khứu giác Trần Phong bắt được mùi thuốc lá càng lúc càng nồng nặc, sắc mặt hắn hơi biến: "Không ở nhà được nữa, chúng ta đi thôi."
Lương Bạch Ngọc để hắn cái nút sơ mi cho mình, nhàn nhạt nói: "Đi đâu?"
"Xuống núi trước." Trần Phong nói.
Thời tiết khô hanh, tối nay lại có gió lớn, vì thế nên lửa lan ra rất nhanh.
Ngọn núi lớn này có một vị trí không thể thay thế được đối với thôn làng nơi đây, thế hệ trước đều tin và cúng bái Sơn thần, vì thế nếu như trong núi mà xảy ra hỏa hoạn thì chẳng khác gì là trời sập, rất nhiều thôn dân vội vã bò dậy khỏi giường, quần áo giày dép chưa kịp mang thì đã vội xách thùng nước chạy lên núi.
Trần Phong cõng Lương Bạch Ngọc xuống núi, phía trước đeo túi quân dụng và bình nước, đèn pin vắt vào túi, bên trong có vật phẩm cần thiết, còn lại thì không mang theo, bước chân của hắn nhanh nhưng ổn định, vừa đi vừa quét mắt nhìn bốn phía.
"Khụ..." Lương Bạch Ngọc tựa đầu bên cổ Trần Phong, tiếng thở dốc vừa dinh dính vừa ướŧ áŧ, mùi tanh ngọt dấy lên.
Trần Phong lấy tay mò bình nước, đưa lên miệng anh.
"Không uống..." Lương Bạch Ngọc nhắm mắt lại, "Em...!Em ngủ một lát..."
Trần Phong buông bình nước xuống, sờ lên tay trái Lương Bạch Ngọc đang vô lực rũ xuống trước người hắn, cầm lên hôn một cái, cảm nhận được nhiệt độ cao cùng với mùi tanh hôi khiến cho lòng ngực hắn đau nhói, hắn sải bước, khàn giọng kêu: "Phát Tài, đuổi theo."
Phát Tài đang nghiêng cổ nhìn ánh lửa, nghe xong thì lập tức quay đầu.
Núi rừng bồi bạn với bao nhiêu thế hệ ở đây bây giờ đang bị lửa chiếm đoạt, thôn dân kinh hoàng lo lo lắng gào thét.
Trần Phong quay lưng với nơi đang xảy ra chuyện, trong lòng thoáng qua nghĩa vụ và trách nhiệm của một kiểm lâm viên, tình cảm đối với núi lớn, sứ mệnh của quân nhân...
Hắn nâng người sau lưng thật chắc chắn, không ngừng tiến về phía trước..
.
Trần Phong nắm chắc địa hình ở nơi núi sâu này trong lòng bàn tay, hắn chọn đường tuyệt đối an toàn, gió có lớn thế nào cũng không thổi lửa tới chỗ của hắn và Lương Bạch Ngọc.
"Gâu!"
"Gâu gâu!"
Phát Tài chui vào trong bụi như một chiếc máy ủi đang cọ lên mặt cỏ, nếu như năm ngoái không bị què chân thì bây giờ nó đã có thể khỏe mạnh linh hoạt hơn rồi.
Hiện tại nó chính là một ông cụ non đã trải qua thất bại, trong lòng vẫn còn cảnh giác, chẳng qua không thể so được với trước kia.
"Lại đây." Trần Phong kêu Phát Tài đang chạy về hướng Tây, "Đi đường này sang sông."
Phát Tài hiểu, nó lên phía trước vẫy đuôi dẫn đường.
"Dừng lại." Lúc sắp tới chân núi thì Trần Phong nhận ra có gì đó đang chuyển động, hắn tắt đèn pin gọi Phát Tài lại, để nó tìm chỗ ẩn thân.
Không lâu sau, cách đó không xa có một nhóm người đang khiêng mấy thân cây cứng cáp đi ngang qua hắn, trong miệng không ngừng hô "Nhanh lên chút" "nhanh lên chút".
Không phải khẩu âm bản xứ, mà là vùng khác.
Trong nháy mắt Trần Phong nghĩ đến mấy ký hiệu trên thân cây lúc trước hắn đã phát hiện, đây là một băng nhóm đã có kế hoạch từ lâu.
Hắn đi sau nhóm người đó, nhờ cỏ cây che chắn, trước mắt nhìn thấy bọn họ đang vận chuyển cây lên một chiếc thuyền.
Thuyền kia ngừng ở một góc khuất, thân thuyền hòa cùng với bóng đêm thành một thể, nếu như không phải hắn kịp thời bắt gặp cảnh này thì có khi hắn cũng không chú ý tới.
Trần Phong nhìn chằm chằm vào đám lau sậy đung đưa rồi quay đầu nhìn ngọn lửa trên núi, người ngoại địa đốt đống lửa này lên không chỉ có thể che giấu động tĩnh khi cưa cây, mà còn có thể dời sự chú ý của thôn dân để bọn họ đến bên chiếc thuyền ngoài sông mà không bị phát hiện.
Cây cối quý giá đa số toàn ở trong núi sâu, trải qua nhiều cái bốn mùa, so với 95% thôn dân ở đây thì chúng lớn tuổi hơn rất nhiều.
Trừ những kiểm lâm viên ra thì thôn dân bình thường khó có thể phân biệt được cây nào đáng tiền, dù biết nhưng cũng không tùy tiện chặt.
Bởi vì núi rất lớn, đất đai xung quanh cũng được chia theo từng hộ, các loại cây được trồng trọt cũng có ích trong trong sinh hoạt, hoàn toàn đủ dùng.
Trần Phong đứng tại chỗ trong chốc lát, hắn hít thở sâu mấy cái rồi dời tầm mắt, quẹo vào một hướng, cõng Lương Bạch Ngọc tiếp tục lên đường, đèn pin trong túi nhấp nháy theo từng bước chân hắn.
Tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều không liên quan gì đến hắn.
Cho dù sau đêm nay, biết bao nhiêu cây cổ thụ đã từng chứng kiến qua nhiều thời đại bị đốn đi.
Cũng không bận tâm.
Theo từng bước đi của Trần Phong thì những ký ức trong đầu hắn về ngọn núi lớn này cũng mất đi một chút, vị trí trống cũng không cho cái gì thay vào.
Có tiếng thì thầm yếu ớt bên tai hắn, hắn mơ hồ nghiêng đầu.
"Quay lại..." Bàn tay mềm nhũn của Lương Bạch Ngọc gãi lên yết hầu ẩm ướt của Trần Phong, "Quay lại đi."
Tâm trí của Trần Phong bị gãy đoạn bởi sự đụng chạm của anh, cứ hệt như tượng gỗ mà bước đi, cho đến khi đã cách xa bờ sông thì mới nghe anh hô ngừng.
"Nếu anh lo lắng..."
Lương Bạch Ngọc lấy đồ từ trong túi ra, Trần Phong thấy được, vẻ mặt kinh ngạc.
Đó là một cái còi màu trắng, khi còn là kiểm lâm viên hắn thường đeo nó lên cổ mỗi khi đi tuần, đầu năm tới giờ vì bận rộn mà hắn không còn làm được nữa, bèn để trong ngăn kéo.
"huýt..."
"Huýt...!huýt...!huýt—
Hết tiếng còi này đến tiếng còi khác, tiếng này to hơn tiếng kia, từ một bệnh nhân phải chịu vô số khinh miệt, những lời đồn đại và ác ý ngoài miệng, nó xuyên qua biển lửa, gửi đến tai của từng người dân trong làng mệt mỏi vì dập lửa.
Lương Bạch Ngọc cắn còi, hai mắt thờ ơ, chỉ có ánh mắt đến người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm là dịu dàng.
Em không yêu những thứ anh yêu, vĩnh viễn cũng không làm được.
Em chẳng qua chỉ là không muốn chuyện tối nay sẽ tạo ra một tấm lưới chứa đầy sự áy náy bao vây anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...