Trứng Gà Đường Đỏ


Trong phòng tràn ngập một cổ mùi dày đặc.

không khó ngửi, cũng không dễ ngửi, giống như bụi bặm làm tắc hơi thở vậy.
Trần Phú Quý không nằm trên giường, ông đang đè cái gương trên cửa tủ quần áo lại, vì cũ quá nên lớp keo đã giảm tác dụng, ngày nào cũng phải ấn nó lại.
Radio đang mở đặt trên bàn, phát ra âm thanh rè rè.
Lương Bạch Ngọc vừa tiến tới, gương trong tay ông bỗng tuột xuống, ông vội vàng muốn giữ lại nhưng tay không nghe theo, gương rơi xuống đất tan nát thành từng mảnh.
"Ai cho cậu vào?" Trần Phú Quý nghiêm mặt quát.
"Chú Trần, chúng ta nói chuyện sau." Lương Bạch Ngọc ngó xung quanh tìm chổi, "Để cháu quét mảnh gương ra cho chú trước đã."
"Không cần cậu xen vào." Trần Phú Quý hướng ra ngoài kêu, "Thằng Phong!"
"Anh ấy xuống núi rồi ạ." Lương Bạch Ngọc nói.
Trần Phú Quý không phản ứng kịp: "Xuống núi làm gì?"
"Sửa nhà cho cháu ạ." Lương Bạch Ngọc đáp lại ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông trung niên bệnh tật, "Cháu cũng đâu thể ở lại đây mãi được."
Sắc mặt Trần Phú Quý vẫn xấu như cũ, ông không muốn cãi nhau với người ở vế con cháu, mệt lắm.
.
Radio trong phòng không rè nữa, nhịp điệu của "Cố sự tự thị cố sự" vang lên khắp phòng, khiến bầu không khí như trở về thời trước.
Lương Bạch Ngọc đã tìm được dụng cụ hốt rác, anh chậm rãi quét mảnh thủy tinh.

Trần Phú Quý đỡ góc bàn ho khan, nhìn động tác quét nhà của anh là biết trước giờ chưa từng làm việc nhà, chai lọ ngã tứ tung cũng không biết dựng lên.
Còn cái tay cầm chổi kia nữa, cầm còn không được thì quét cái gì.
Các phương diện của Beta đều ở mức bình thường, mà người này so với Omega còn được chiều chuộng hơn.
Buồn cười thật.
Trong đầu Trần Phú Quý hiện lên một bóng người phụ nữ giỏi giang, nhất thời không cười được nữa.
Mẹ nó, quả nhiên là hậu nhân.
.
Mảnh kính va chạm vào nhau rất ồn ào, Trần Phú Quý bức xúc quá nên giật cái chổi trong tay anh, gượng sức quét mấy mảnh thủy tinh.
Còn mấy vụn thủy tinh nhỏ Trần Phú Quý không quét được, ông đứng không vững, vung tay tìm chỗ vịn.
Lương Bạch Ngọc đặt mông lên mặt đất.
"Tôi có đẩy cậu đâu mà cậu té?" Trần Phú Quý trừng hai mắt, bộ dáng như muốn ăn thịt người, "Con trai tôi không có ở đây, cậu giả bộ làm cái gì?"
Lương Bạch Ngọc chống tay lên đất ngồi dậy, hơi mím môi, bộ dạng giống như đứa trẻ bị người thân trong nhà dạy dỗ.
Trần Phú Quý chợt hoảng hốt, ông lấy lại tinh thần, lê lết thân xác bò lên giường.
.
Còn mấy mảnh thủy tinh quá nhỏ, quét không ra, Lương Bạch Ngọc bèn ngồi chồm hổm xuống, lấy tay gom lại.
Trần Phú Quý ném 2 cái vỏ đậu phộng lên lưng anh: "Được rồi, không cần cậu giúp!"
Nếu không chút nữa con trai ông về, anh lại khóc lóc kể lể trước mặt nó mất.

Lương Bạch Ngọc cẩn thận lau bụi trên ngón tay: "Chú Trần, chú có thành kiến với cháu quá rồi."
"Giống hệt như những người trong thôn vậy." Anh rũ mắt nói.
"Nếu cậu là tôi, có loại người như cậu bám lấy con trai mình thì cậu có chắc sẽ đối xử tốt với nó không?" Trần Phú Quý nhét một cái gối dưới eo, ngồi dậy.
Lương Bạch Ngọc làm ra dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, rồi khổ sở nói: "Xin lỗi chú Trần, cháu không tưởng tượng ra."
"Dựa theo tình huống của cháu thì e rằng không có đời sau rồi." Chàng trai vô tư cười.
Trần Phú Quý nhíu chặt mày lại, ông đâu phải thanh niên trai tráng chưa trải sự đời, tới tuổi này rồi thì liếc mắt một cái cũng nhìn ra được rất nhiều thứ.
"Thân thể tôi không tốt, không chống đỡ được bao lâu nữa, nói đi, phải làm sao thì cậu mới có thể rời khỏi con trai tôi?"
Bài hát trong radio vừa dứt, không khí trong phòng chợt lắng xuống, thời gian tựa như đã bị ngưng trệ.
"Aizz..."
Lương Bạch Ngọc thở dài, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, anh kéo ghế gỗ đi tới cửa sổ bên tường, ngồi xuống chắp hai tay lại.
"Chú Trần, con người khi trải qua một ít chuyện thì sẽ sinh bệnh, đầu óc cũng bệnh tật."
Một câu chuyện từ hai mảnh môi đỏ tươi của Lương Bạch Ngọc chạy ra: "Cháu cứ cho rằng mình là một đứa mồ côi bị vứt vỏ, cho tới đầu năm gặp chút chuyện phiền phức, trong họa có phúc, cháu chợt nhớ ra cha mẹ mình, quê hương mình, nhưng chỉ có thể nhớ một chút thôi."
Tiếng ho khan của Trần Phú Quý dừng lại: "Một chút?"
"Đúng vậy." Lương Bạch Ngọc siết lấy ngón tay gầy của mình, "Một chút thôi."
"Cô họ của cậu không nói rõ chuyện quê quán cho cậu à?" Đầu óc Trần Phú Quý lúc này vẫn còn sáng, nhanh chóng nói lên nghi ngờ của mình.
Lương Bạch Ngọc khẽ nhấc môi: "Cô họ ạ..."

"Đầu năm xảy ra chuyện, cháu mới nhớ mình còn có một người cô họ đã xa cách nhiều năm, cháu tốn rất nhiều công sức để tìm cô ấy, nhưng..."
Lương Bạch Ngọc dừng lại mấy giây, nói: "Cô ấy đã ra đi mấy năm rồi, chết vì bệnh."
"Thật đáng tiếc." Trên mặt Lương Bạch Ngọc hiện rõ vẻ đau thương như khắc sâu trong tim, "Cháu chưa kịp cảm ơn cô ấy gì đã đưa cháu rời khỏi thôn, khi đó cháu chưa tới 7 tuổi nửa, vừa ra ngoài đã bị bệnh dẫn tới mất trí nhớ, cháu rất biết cô cô ấy."
Không biết tại sao, trong lòng của Trần Phú Quý chợt nảy ra một cảm giác sợ hãi vô cùng quái dị.
"Quê hương thay đổi nhiều quá." Dưới mắt Lương Bạch Ngọc có một chiếc bóng rẻ quạt, tôn lên nước da trắng nõn, mỏng manh của anh: "Cháu về đây nửa tháng vẫn chưa tìm được mộ của cha mẹ."
Trần Phú Quý nghe xong, xác định rõ mục đích của anh.
Không có gì kỳ lạ, nằm trong dự liệu của ông.
"Cháu nhớ ra cha mẹ trễ quá, thật bất hiếu, cháu cố lục lọi trong ký ức mới nhớ được họ được chôn ở hướng đông nam." Lương Bạch Ngọc cong cái eo gầy gò cúi xuống, mười ngón tay vò trong mái tóc dài màu đen, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng cháu không tìm ra mộ của hai người họ, cháu đã cố hết sức để tìm, bọn họ cũng không báo mộng cho cháu, chắc là đang trách cháu về trễ."
Trần Phú Quý thấy trạng thái của anh không đúng, không rõ, nhưng hơi lạ.
Chắc là ông suy nghĩ nhiều rồi, người nhà họ Lương không có tiền sử bệnh tâm thần.
"Cũng mấy thập niên rồi, cháu cũng đi hỏi thăm khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả, thế hệ trước quên đi cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không quen biết, ai mà quan tâm tới người không liên quan tới mình chôn ở đâu."
Bên môi Lương Bạch Ngọc chợt xuất hiện nụ cười, anh cười ra tiếng: "Nhưng cháu vẫn cảm thấy mình có trí nhớ tốt."
Trần Phú Quý với tay tới radio, nhấn tắt, ông vô thẳng vấn đề: "Tôi sẽ nói cho cậu nghe những gì tôi biết."
Lương Bạch Ngọc mở mắt, ánh mắt xuyên qua những sợi tóc trước mặt, ngừng trên người đàn ông trung niên.
"Cậu nghe xong thì phải rời khỏi nhà của tôi, không được lui tới với con trai tôi nữa." Trần Phú Quý đưa ra điều kiện, ông không đợi chàng trai phản ứng lại, nhanh chóng xuống giường lấy một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trong hộc tủ.
Tựa như đột ngột được ông trời chiếu cố vậy, không phải gượng sức để chống đỡ cơ thể, cũng không ho khan.
Trần Phú Quý lật mấy trang cuối của cuốn số, viết hai hàng chữ nhỏ trên giấy trắng, ông là người có học, chữ viết có thể nhìn ra, mỗi còn chữ đều rất rõ ràng.
Tôi hứa sẽ tránh xa Trần Phong, từ nay về sau không nói chuyện, cũng không có quan hệ tình cảm với hắn.
Nếu như nuốt lời sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế.

Trần Phú Quý tìm một hộp mực đóng dấu trong ngăn kéo, đưa quyển sổ cho chàng trai: "Cậu lăn dấu tay lên đây, xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp."
Lương Bạch Ngọc bất động.
"Sao, cậu vẫn muốn dựa vào con trai tôi?" Trần Phú Quý hừ lạnh, bực bội trong lòng.
"Làm gì có ạ." Lương Bạch Ngọc vén tóc qua tai, lười nhác cười, "Cháu chỉ đang nghĩ chú Trần quả nhiên ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm, chu đáo quá."
Màu đỏ của mực dính vào ngón tay cái của anh, bị anh ấn xuống giấy.
Giống như một vết máu đỏ tươi.
--------
Chú thích:
1.

Hộp mực đóng dấu:img
2.

Ăn muối nhiều hơn ăn cơm: Là một câu nói của người Trung, có ý nói về người sống lâu rồi á.

Vì bình thường số lượng muối trong một bữa cơm của một người là rất ít, ăn muối nhiều hơn = sống lâu hơn.

Mình tính thay bằng câu tục ngữ của Việt Nam là Qua cầu nào, biết cầu nấy, theo mình thì nghĩa cũng tương đương nhưng mà không biết có đúng hay không nên đành để nguyên luôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui