Cuối mùa thu, mưa rơi trên từng mảnh ngói, theo độ cong chảy xuống, phát ra âm thanh ồn ào.
Từng giọt mưa lăn xuống mặt đất tạo thành vũng bùn.
Trước một căn nhà phía Tây của làng, có một thanh niên trẻ tuổi tay dài chân dài ngồi ngủ gật trên chiếc ghế tre nhỏ.
Cây đào trọc lóc không ngăn được gió thu, trơ mắt nhìn chúng thổi về người trẻ tuổi tóc đen kia, làn gió tiến vào cổ áo sơ mi mở hai nút của anh, lả lướt xuống ống quần tây, dán lên mắt cá chân trắng gầy gò kia.
Mưa to gió lớn, gió thổi đến mức tóc anh rối bời ngổn ngang, quần áo bay bay, từng đường nét gầy gò như ẩn như hiện, là một vẻ đẹp dễ vỡ.
Từ xa có hai tiếng bước chân đang tiến đến gần, là hai mẹ con nhà họ Trương, bọn họ khoác áo mưa, đội nón rộng vành lớn, ủng cao su đạp trên con đường ruộng, nước bùn văng tung tóe.
"Lại mưa, bực hết cả mình! Không làm được gì hết!" Tiểu Trương mạnh tay trút giận vào cây đào.
Người trẻ tuổi ngồi trên ghế tre dần mở mắt.
Lông mi anh vừa dày vừa đen giống một đường kẻ mắt tinh xảo, đồng tử sâu thẳm, môi đỏ như vừa đánh son bằng máu, mười ngón tay trắng đến phát sáng, khuôn mặt quyến rũ nhưng lại không nữ tính.
Chẳng khác gì yêu tinh trong bức họa bước ra để khiến thế giới này đảo điên.
Cái nhìn lướt qua trong màn mưa tựa như ánh mắt lưu luyến của người tình.
Tiểu Trường đờ cả người ra.
"Mưa hay không cây đào nhà tôi đâu có làm chủ được, nó vô tội như vậy thì trút giận lên nó cũng đâu có ích gì." Người trẻ tuổi nói chuyện biếng nhác, tỏa ra hương thơm nhẹ.
Tiểu Trương nhìn chằm chằm, không ngừng nuốt nước miếng, ngây người mất cả hồn.
Mẹ Trương kéo tay đứa con trai non nớt chưa phân hóa, tay kia nắm chặt xẻng, hét lên với Beta đang ngồi dưới mái hiên: "Lương Bạch Ngọc!"
Lương Bạch Ngọc ngồi dậy, nửa người nghiêng về phía trước, những giọt mưa mùa thu ghé lên khuôn mặt dịu dàng của anh, làm ướt cả miếng thuốc dán trên cổ tay trái.
Mắt của anh rất đẹp, tựa như cất chứa tình ý cả mấy đời.
"Chị dâu nhỏ gọi tôi đấy à?"
Mẹ Trương nghiêm mặt, trừng mắt như thể nhìn thấy yêu tinh ăn thịt người, ánh nhìn đầy đề phòng, hậm hực liếc anh một cái rồi lôi kéo đứa con vô dụng của mình đi.
Lương Bạch Ngọc ngồi trên ghế tre đu đưa cười thích thú.
Ghế tre cũng lâu đời lắm rồi, nào có thể chịu nổi trọng lượng của anh, nó phát ra âm thanh kẽo kẹt rầu rĩ.
Mưa vẫn còn đang rơi.
Dì Thẩm ở trong căn nhà đối diện gần đó hướng mắt qua, mắng một anh: "Hồ ly tinh!"
"Bà nội, hồ ly tinh là cái gì vậy ạ?" Đứa bé nhỏ đáng yêu hồn nhiên hỏi.
"Thế nào cũng bị thiên lôi đánh cho!" Tiếng mắng của dì Lưu từ trong cửa truyền ra.
"Ầm ầm — "
Bầu trời bị một đường lóe sáng cắt ngang, tiếng sấm nổ vang khắp cả vùng.
Lương Bạch Ngọc nhấc mí mắt nhìn bầu trời ẩm ướt nặng nề: "Ông cũng ham vui à."
Một tia chớp đánh xuống, Lương Bạch Ngọc bĩu môi đứng dậy: "Nói không lại thì cũng đừng trốn chứ."
"Cút đi cút đi." Anh ôm ghế tre vào cửa.
Mưa từ sáng tới tối vẫn chưa ngừng, cả thôn bị cúp điện, các nhà đều đốt nến, đường bên ngoài ẩm ướt trơn trượt nên không ai ra ngoài.
Mười năm trở lại đây, các căn nhà đất trong thôn thay đổi dần thành nhà lợp ngói, nhà gỗ, nhà ai có điều kiện thì xây nhà 2 tầng.
Chỉ có nhà của Lương Bạch Ngọc là vẫn như cũ, anh và nhà của anh đều bị cả thôn cô lập.
Mà sự khác biệt giữa anh và thôn làng không chỉ là căn nhà.
Gia đình anh trước giờ cũng chưa từng đuổi theo kịp sự phát triển ở đây.
Anh khác hẳn bọn họ, anh là người đầu tiên thoát khỏi cái cổ lỗ sĩ của cái thôn này, anh không bị ràng buộc và không tuân theo một khuôn khổ nào.
Trên bàn đặt một cây nến nhỏ, tỏa sáng lung linh.
Dưới ánh nến, Lương Bạch Ngọc lấy ra cái bánh bao cứng ngắt, bẻ một nửa bỏ vào trong chén, đổ vào thêm chút nước sôi.
Rất nhanh sau đó, bánh bao mềm nhũn tản ra mùi bột nở, anh chậm chạp lấy một cái muỗng gỗ ra, múc một muỗng đường bỏ vào chén.
Muỗng gỗ cũng lâu lắm rồi, dính một vài đốm đen không rửa sạch được, anh ngậm muỗng, liếm những hạt đường chưa tan vẫn còn bám ở đó.
Bỗng dưng từ trên nóc nhà rơi xuống một giọt mưa lên đầu Lương Bạch Ngọc, ngắm vào sợi tóc, anh ngẩng đầu lên nhìn thì bị một giọt nữa đáp lên mí mắt anh.
Trần nhà bấy giờ đã ướt nhẹp.
Lương Bạch Ngọc không bất ngờ lắm, lấy cái chậu để xuống đất hứng nước mưa.
Mấy căn phòng trong nhà đều bị dột, mưa tí tách rơi xuống chậu, nhưng chậu nhỏ không chưa đủ, tràn xuống đất tạo thành vũng nước nhỏ.
Trên tường cũng có vài vệt nước.
"Tí tách, tí tách."
Mưa từ ngoài trời đến trong nhà.
Lương Bạch Ngọc nhìn chữ "Song Hỷ" đã bị phai màu bên trong chậu sứ, nhìn nó bị nước mưa vây quanh, anh rầu rĩ xúc bánh bao ngọt ăn từng muỗng này sang muỗng khác, đợi mùa đông tới có khi đã sập xuống luôn, không trụ tới mùa xuân năm sau nổi.
Nhà cũ cũng nên sửa rồi.
Ăn xong bánh bao, Lương Bạch Ngọc lấy một cái đồng hồ đeo tay cũ từ trong túi quần ra, cẩn thận lau hoa văn trên mặt đồng hồ xong thì có thể miễn cưỡng xem giờ được.
Gần 8 giờ rồi, từ xa xôi trong làng như có tiếng ngáp vô hình, mơ màng ngủ.
Lương Bạch Ngọc không có ủng cao su, anh lấy luôn đôi giày da màu nâu nhạt hôm đó mang về nhà để đi ra ngoài.
Anh vẫn mặc cái áo sơ mi hoa mỏng manh, hai ống tay áo cuốn bừa lên, để lộ cánh tay nhỏ trắng nõn.
Ánh sáng trong thôn chập chờn yếu ớt, không đủ sức chiếu sáng ngoài đường, Lương Bạch Ngọc che dù đen, cầm đèn pin, từ từ tránh né mấy vũng bùn trên đường, chậm rãi bước tới nhà trưởng thôn.
Anh muốn tìm người sửa nhà càng nhanh càng tốt.
Nhưng anh đã rời quê lâu lắm rồi, mới vừa về chưa lâu, không quen thân với ai trong thôn cả, nên không biết tay nghề ai tốt ai xấu, uy tín ra sao.
Vì thế phải tìm đến trưởng thôn để hỏi.
Lương Bạch Ngọc bước qua vũng bùn trước cửa nhà trưởng thôn, kéo cái vòng đồng bị rỉ sét trên cổng.
Chắc là cả nhà ngủ hết rồi nên không ai ra mở.
Anh nhìn về phía cửa sổ gỗ, lúc anh gõ cửa, bên trong cửa sổ vẫn còn sáng.
Anh vừa lên tiếng một cái, ánh sáng tắt ngay.
Lương Bạch Ngọc bị đuổi khéo cũng không bực bội lắm, thật ra anh cũng đã lường trước kết quả này rồi.
Trên đường về, một bên giày da của Lương Bạch Ngọc bị dính vào bùn kéo không lên, anh phản ứng không kịp, thân thể lung lay, cái chân kia run rẩy lập tức dẫm xuống bùn.
"A..."
Lương Bạch Ngọc giơ chân lên, nhìn chiếc vớ ướt nhẹp, còn được tặng kèm theo cái bịch ni lông nát bươm.
"Dơ quá đi."
Lương Bạch Ngọc khó chịu, anh cởi chiếc vớ bẩn ra, lột luôn vớ và chiếc giày còn lại, đi chân trần về nhà.
--
Ngay khi trời quang mây tạnh, Lương Bạch Ngọc lập tức tự mình bắt tay vào làm luôn.
Trong sân nhà ngổn ngang nào là xẻng, xô chậu, bùn, đất đá, rơm rạ, lăn lộn một hồi khiến cho bùn đất dính đầy trên người anh.
Vật liệu thì đúng rồi, mà bùn thì cứ trét lên là rơi xuống, không bám vào được.
Chắc là vấn đề về tỉ lệ, trộn tới trộn lui vẫn không được.
Không sửa được tường nên khi mưa xuống giường lại bị ẩm ướt mốc meo, Lương Bạch Ngọc rầu rĩ tới mức đổ mồ hôi, ho khan từng tiếng.
Để phòng trường hợp phát sốt, Lương Bạch Ngọc buộc phải đi tới phòng khám trong thôn để lấy thuốc.
Khi gần tới phòng khám, một tên nhóc xấu xa nhảy ra chặn đường anh, cậu ta cầm một cành cây nhỏ chọc chọc lên eo anh: "Này, anh Bạch Ngọc tính gạ gẫm ai mà trang điểm lộng lẫy như vậy hả?"
"Gạ thuốc cảm cúm." Lương Bạch Ngọc che miệng ho khan, trong mắt ánh lên giọt nước, đuôi mắt hiện ra sắc hồng diễm lệ.
Nhóc xấu xa trừng mắt, chiếc vòng cổ khoảng 3cm màu xanh đen ôm lấy cần cổ tinh tế của cậu, không biết là chất liệu gì, nhìn giống như đồng nhưng không phải, trông rất nặng.
Phía sau vòng cổ có một cái ống khóa dài, đơn giản nhưng kỳ dị, rất phù hợp với không khí xung quanh thôn làng.
Nhóc xấu xa là một Omega trẻ tuổi, dạo gần đây cứ thích vây quanh Lương Bạch Ngọc soi mói bới móc đủ kiểu.
"Bệnh mà trông cũng lẳng lơ phết ha!" Cậu nghiến răng mắng.
"Lẳng lơ không nổi, anh của cậu ho muốn chết rồi này." Lương Bạch Ngọc cười khinh một tiếng, cổ họng dau như bị xé rách, ho khan vài tiếng, cổ áo sơ mi hoa đang mở rộng bất ngờ làm lộ ra xương quai xanh gầy vô cùng, vóc dáng mảnh mai còn hơn nhiều Omega, không giống như Beta bình thường một chút nào.
Beta "bất bình thường" này, ngoại trừ ngoại hình bẩm sinh do ba mẹ ban tặng ra, thì những đặc điểm khác đều là sau thời kỳ phân hóa thay đổi.
Nhóc xấu xa nhìn anh chằm chằm, lấy cành cây nhỏ luồn vào trong vạt áo sơ mi hoa của anh: "Anh muốn làm Omega lắm à?"
"Đúng." Lương Bạch Ngọc nắm lấy cành cây nhỏ bên trong áo mình, anh sợ nhột, khuôn mặt hồng hào vì ho tràn đầy ước mơ, "Nằm mơ tôi cũng muốn làm Omega, mà không phân hóa được..." Anh mím môi, than thở: "Haizz, duyên số cả rồi."
"Vậy anh cứ chấp nhận nó đi, mấy cái tên Alpha thiếu đánh đó toàn là muốn trêu chọc người khác thôi, không một ai nghiêm túc hết." Nhóc xấu xa thả ra lượng lớn tin tức tố, mùi hương từ bên trong vòng cổ tản ra ngoài.
Trong không khí tràn ngập hương kẹo bông ngọt ngào, rất quyến rũ.
Beta có thể ngửi thấy tin tức tố, thậm chí còn bị những tin tức tố cao cấp ảnh hưởng xấu tới tâm sinh lý.
Tin tức tố của nhóc xấu xa chính là loại cao cấp duy nhất trong thôn, nhưng cậu phát hiện người trước mắt không phản ứng chút nào, ngửi hay không ngửi đều cùng một trạng thái.
"Khụ, tôi đi mua thuốc, một, khụ khụ, một lát nói chuyện sau." Lương Bạch Ngọc ho khan, lướt qua rừng trúc nhỏ đi tới phòng khám.
Nhóc xấu xa thấy mình bị anh bỏ lơ rất bực, nghiêm mặt mắng anh: "Hừ! Từ thành phố lớn về thì sao chứ! Vẫn là một Beta đê tiện thôi!"
Cậu thấy anh đi về phía trước, ngửa đầu ra sau, đưa một tay sờ lên cổ, móng tay rất hồng, xương cổ tay mảnh khảnh, vừa ho vừa run rẩy, ngay cả độ rung của cái bóng cũng rất mềm mại.
——Tựa như đang tán tỉnh với ánh mặt trời vậy, bất luận thứ gì cũng ve vãn cho được.
Nhóc xấu xa đơ ra một lúc, điên cuồng chạy theo.
Bỗng dưng có một bóng người thân hình cao lớn từ phòng khám đi ra, trong tay cầm một túi thuốc, hắn mặc trang phục rằn ri, tóc cắt ngắn chỉnh tề, lộ ra vùng ngăm đen sau cổ.
Vai rất rộng, phần lưng khỏe mạnh, bước chân vững vàng.
Bóng lưng hắn trầm mặc, uy vũ như bao quanh một vùng núi.
Tai trái còn đeo một chiếc khuyên màu đen.
Là một Alpha.
Lương Bạch Ngọc dừng bước: "Ai đây?"
"Sao, thích à?" nhóc xấu xa bên cạnh khó ở, "Tôi khuyên anh nên tỉnh táo lại đi, hắn ta không dùng được đâu, phế vật."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...