Trung Đội Trưởng Là Crush Của Tôi

Đúng 4 giờ 30, điện thoại phát ra âm thanh ồn ào tới tấp, đánh thức lần lượt từng người ở trong phòng. Bọn họ đã có chút thích nghi với việc phải dậy sớm để tập thể dục, nên từ kêu ca than trời trách đất như những ngày đầu, họ chuyển dần sang thật nhanh đánh răng rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân và mặc chiếc quần dài vào. Đơn giản, họ không muốn mới sáng sớm phải chịu phạt ở bên ngoài lạnh lẽo như vậy.

"Cậu còn nằm nướng à? Trễ bây giờ." Minh Thịnh đang chuẩn bị đi đánh răng, nhân tiện nhắc nhở Cao Cường đang nằm ở giường bên cạnh. Hắn cũng thừa cơ hội đánh vào người cậu một cái.

Cao Cường có chút khó khăn mở mắt ra, ánh sáng từ đèn không khỏi khiến cậu cảm thấy nhức mắt: "Để cho ông ngủ!" Cậu đưa tay sờ lên cổ của mình, ậm ừ vài tiếng, rồi không ngừng nuốt nước bọt. Cậu cảm thấy nơi cổ họng mình đang đau rát và khô khốc. Lúc định ngồi dậy đi uống một miếng nước thì cậu sực nhớ đến một chuyện. Cậu nhìn xuống thân người đang được tấm chăn bọc lại. Chuyện Quốc Cường bế mình ra chỗ tản đá đó, tất cả mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ thôi sao? Cậu cảm thấy nó vừa chân thực, vừa hư ảo, khiến đầu óc cậu rối tung không biết đâu mới là sự thật.

Uống xong một ngụm nước, cậu mở điện thoại lên bấm vào lịch xem, có chút tiếc nuối: "Hôm qua mình lại bỏ qua hiện tượng nguyệt thực rồi." Rồi sau đó cậu đếm ngày, đếm đi đếm lại, sau đó nói tiếp: "Hôm nay là ngày thứ 8 rồi." Không biết là đang vui hay đang buồn.

Trung Hiếu đang mặc quần dài vào: "Chúng ta sắp được về rồi. Ôi, nhớ nhà quá đi. Đi thôi, những người khác đã ra ngoài hết cả rồi."


Cao Cường còn chưa kịp đánh răng gấp rút mặc chiếc quần dài vào, xoay khớp cổ vài cái rồi mới cùng Trung Hiếu ra khỏi phòng. Không hiểu sao hôm nay người cậu có chút không thoải mái.

Tập thể dục xong, chờ một chút là tới giờ ăn sáng. Sáng nay Cao Cường chỉ ăn được một ít cơm, phần còn lại cậu đưa cho Minh Thịnh ăn. Ăn xong thì ai nấy cũng nhanh trở về phòng thay đồ chuẩn bị cho buổi học sáng sẽ bắt đầu không lâu sau đó.

Buổi trưa hôm nay Cao Cường càng cảm thấy trong người không được khỏe nên cậu sau khi trở về từ buổi học sáng liền nằm dài trên giường. Đến giờ ăn cơm cậu cũng không lếch xác đi được nên đành nhịn ăn trưa.

Buổi học chiều bắt đầu, thầy giáo như thường lệ điểm danh. Thầy phát hiện Cao Cường vắng liền hỏi: "Cao Cường chưa tập trung nữa à?"


Mọi người bên dưới đảo mắt nhìn nhau. Quốc Cường nhăn mày lại nhìn sang vị trí đang bị bỏ trống mà Cao Cường thường đứng, sâu chuỗi với những biểu hiện lạ của Cao Cường trong lúc sáng mà mình quan sát được, có dự cảm không tốt. Minh Thịnh giơ tay phát biểu: "Dạ thưa thầy, bạn ấy nói là không khỏe trong người nên xin nghỉ chiều nay ạ."

Thầy giáo mặc dù dễ tính nhưng tuyệt đối không dễ tin người: "Không được, đâu phải cứ nói mệt, xin nghỉ là nghỉ đâu. Trung đội trưởng, em đi kiểm tra thử tình hình, rồi về đây báo cáo cho thầy."

Quốc Cường to rõ đáp: "Dạ."

Thầy hỏi Minh Thịnh: "Cao Cường ở phòng nào?"

Khi câu trả lời được đưa ra thì Quốc Cường đã đi được khoảng mười bước. Hắn cắn răng, cảm thấy bản thân mình thật khó hiểu. Vì điều gì mà mình lại lo lắng cho một tên như thế? Nhưng dù là băn khoăn như vậy Quốc Cường vẫn không có dấu hiệu giảm tốc độ đi lại. Hắn đi bộ nhưng lại giống như đang chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui