"Khoan đã." Tang Chi vội vàng ngăn lại.
Hoàng hậu quay lại nhìn, ánh mắt không rõ, "Sao vậy?"
"Nàng không đi được." Tang Chi nhíu mày, "Bây giờ nàng tới chỉ e sẽ còn càng phiền phức hơn."
"Nhưng mà..." Lời chưa dứt, Hoàng hậu cũng đã ý thức được mấu chốt vấn đề, sắc mặt liền trầm xuống, "Phải rồi, ta không đi được."
Tĩnh phi cũng giống như Hoàng hậu, đều rõ ràng rằng Thái hậu nhất định sẽ nhúng tay cản trở, cho nên giữa hai người các nàng có một luật bất thành văn, ấy là việc đã về đến trong tay Tĩnh phi, xử lí thế nào là chuyện của nàng, Hoàng hậu chỉ cần tin tưởng là được. Hoàng hậu cũng tin rằng Tĩnh phi có đủ sức xoay sở, tức, động thái hôm nay Từ Ninh cung không có gì bất ngờ, cũng không phải chuyện gì lớn – nếu sự việc của Cẩm Tú không tồn tại.
Không ngờ tới việc Thái hậu biến chuyện này trở thành một quân cờ cản đường Hoàng hậu, nếu nàng nhúng tay, Tĩnh phi sẽ không vừa lòng, mà nếu nàng mặc kệ, án của Cẩm Tú rồi sẽ bị đưa ra ánh sáng, ai mà biết được Tĩnh phi sẽ gây ra chuyện gì.
Một chuyện tưởng đã xong xuôi bây giờ lại khiến Hoàng hậu tiến thoái lưỡng nan. Sắc mặt nàng trầm xuống, hỏi Thái Uyển Vân: "Tĩnh phi xử lý thế nào?"
"Tĩnh phi nương nương nói bọn họ đứng chờ ở ngoài, dùng cơm trưa xong mới tiếp."
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn sắc trời, một lát nữa thôi là tới bữa trưa rồi. Nàng nói, "Ngươi tới đó, để mắt cho kỹ."
"Lão nô hiểu rồi."
Thái Uyển Vân lui ra, lúc này cơn giận của Hoàng hậu mới có thể phát tác.
"Lại tính kế ta! Lúc nào cũng tính kế ta, từng giây từng phút đều muốn tính kế ta, đợi ta nhảy vào trong!" Nàng tức giận, "Ta ngu ngốc, trước kia vẫn nghĩ rằng bà ta ít nhiều vẫn có mấy phần thật lòng, hiện tại rõ rồi, từ đầu tới cuối chỉ là tính toán! Chỉ sợ đã sớm tính toán xong xuôi rồi, ta chỉ cần phản liền đẩy ta vào chỗ chết!"
Tang Chi chưa từng thấy Hoàng hậu phát hỏa tới như vậy, lúc này có chút bất ngờ, rồi liền đau lòng, đành tới ôm lấy người kia, ôn nhu trấn an: "Đừng nóng giận, tự hại thân thể của mình, không tốt."
Hoàng hậu vẫn khó lòng nguôi giận. Nàng bị người của Thái hậu ở bên dạy dỗ kèm cặp từ nhỏ, luôn nghe rằng Thái hậu yêu thương nuông chiều mình, lâu dần cũng tin thế. Sau này nhập cung, tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận thái độ xa cách lạnh nhạt của Thái hậu, lúc ấy mới dần dần tự mình ngộ ra rằng yêu thương quan tâm kia đều chỉ là giả. Dù thế nhưng mấy năm qua nàng vẫn là được che chở, điều này lại khiến cho nàng tin rằng dù ít dù nhiều, Thái hậu vẫn là còn có tình thương. Xưa nay nàng chưa từng trái ý phản kháng, đương nhiên không hiểu được cảm giác khi bị lão nhân gia bức cho đến đường cùng. Bình an vô sự vẫn là tốt nhất, nàng vẫn cứ an phận mà làm con rối gỗ trong tay Thái hậu, như thế tất sẽ yên bình. Một khi nàng quấy cho nổi sóng, cũng phải xác định sẵn rằng từ nay mỗi một bước đi sẽ đều không dễ dàng.
Hoàng hậu nhìn Tang Chi, "Nếu như không có ngươi, có lẽ ta cũng sẽ không biết mình lại muốn nhiều như vậy." Trên đời này đáng sợ nhất là trong lòng có tham vọng và ham muốn. Một khi đã có, người ta có thể làm bất kỳ điều gì, lại cắn răng nói, "Thái hậu đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa."
Hoàng hậu lạnh mặt, "Án của Cẩm Tú bị vạch trần, Tĩnh phi nhất định sẽ sinh lòng oán hận với ta. Án ấy là án không có hung thủ, ta muốn tra cho ra hung thủ, thế nhưng không có chứng cứ. Huống hồ, án này từ đầu đến cuối Thái hậu cũng không nhúng tay, tất cả là do một tay ta xử lí. Coi như là ta muốn Tĩnh phi biết rõ mặt hung thủ, cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi."
Tang Chi nghe, có phần hoài nghi, "Không phải quan hệ giữa Thái hậu và Tĩnh phi vẫn luôn không tốt đó sao?"
"Đúng thế, Thái hậu không thích tính tình của Tĩnh phi, Tĩnh phi lại không ưa Thái hậu thích quản giáo khắc chế người khác, xưa nay vẫn luôn âm thầm mâu thuẫn." Lại nói, "Mà dù như thế ta cũng không có chứng cứ. Lần này tay Thái hậu rất sạch."
Tang Chi yên lặng, bỗng có suy nghĩ lóe lên, "Thực ra ở trong cung này, chứng cứ cũng... không phải là không thể có."
Hoàng hậu nhìn, một lát sau liền nói, "Phải, ngươi nói không sai."
"Tố Lặc." Tang Chi lúc này mới hỏi lại, "Nàng định đẩy hết lên người kia sao?"
"Ta chỉ là muốn giúp Tĩnh phi nhìn cho rõ hung thủ mà thôi." Nàng nói, "Nếu như vị kia đã tuyệt tình như vậy, Tĩnh phi có mệnh hệ gì cũng đành tuột mất sự ủng hộ đứng sau Tĩnh phi thôi. Huống chi Hoàng thượng vốn là không vừa mắt với phe phái của Đa Nhĩ Cổn, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai."
Tang Chi do dự, "Nếu như, ta đang nói nếu như, nếu như Hoàng thượng bất hạnh, tráng niên mất sớm, vậy thì chuyện gia tộc phe phái có còn quan trọng hay không?"
Hoàng hậu chấn động. Mặc dù biết ở đây không có ai, thế nhưng nàng vẫn là bị những lời này của Tang Chi dọa cho hoảng, vội vàng nói, "Làm sao có thể như thế! Hoàng thượng còn đang trẻ tuổi khỏe mạnh, sao có thể được!"
"Ta đang nói nếu như." Tang Chi hơi cúi đầu, "Nếu như tân Đế kế vị... thế lực của Ngô Khắc Thiện có còn quan trọng hay không?"
Hoàng hậu thấy người kia vẫn còn cố chấp hỏi tiếp, nghi hoặc khó hiểu, nhưng rồi cũng suy nghĩ, "Thế lực của Ngô Khắc Thiện, có được thì đương nhiên là tốt, không có được... nay cũng không phải là chuyện đáng lo. Nếu như ngày sau tân Đế kế vị... hẳn là phải có thay đổi, nhưng dù có thay đổi thế nào, có thêm được một cánh tay trợ lực thì cũng luôn là tốt."
"Vô luận là thế nào, hiện tại Tĩnh phi đối với nàng cũng là có phần chân thành, hai người liên thủ được với nhau, đây là chuyện tốt."
Hoàng hậu bất đắc dĩ, "Ngươi cũng không nên quá tin vào Tĩnh phi. Tuy đúng là có vài phần chân thành, nhưng vẫn là khó nói trước. Chuyện của Cẩm Tú nếu như chỉ mình ta biết, ta cũng sẽ không đuổi cùng giết tận. Nhưng Thái hậu biết rồi, Cẩm Tú, không giữ được mạng. Hôm nay chuyện này trắng đen trộn lẫn, bày ra trước mắt Tĩnh phi, ta không đoán được nàng sẽ làm gì."
Tang Chi thở dài, "Cần gì phải như vậy chứ. Quá mệt mỏi, ai cũng đều quá mệt mỏi rồi."
Hoàng hậu trầm mặc, lời này nàng không đáp được. Dù sao, tất cả mọi người cũng đều sống như vậy. Nàng cũng đã quên mất cảm giác thoải mái vô lo vô nghĩ là loại cảm giác thế nào. Ngày này qua ngày khác, từng giờ từng phút, trong lòng nàng như có một dây cung, chính là quan hệ của nàng với Tang Chi. CHuyện này lộ tẩy, liên lụy tới không ít người. Dù sao thì nàng vẫn là Quốc mẫu, có gan làm ra chuyện này, Tang Chi chết thảm cũng là chuyện có thể đoán trước.
Qua một hồi, nàng mới nói, "Muốn được Tĩnh phi ủng hộ, vậy không thể để cho nàng biết được chuyện của Cẩm Tú. Coi như là nàng biết được rồi cũng tuyệt đối không để cho nàng nghĩ rằng chuyện này có liên quan tới ta." Dừng một lát lại nói, "Nhưng điều này, không dễ."
"Ta lại cảm thấy cũng không phải là bất khả thi." Tang Chi suy tư, "Nội cung này ai cũng đã biết nàng chỉ là nghe lệnh của Từ Ninh cung mà thôi, chuyện này..."
"Vậy cũng là có liên quan tới ta, ta nghe theo Thái hậu. Trừ phi..." Nói xong liên nhớ ra, "Chuyện này bắt nguồn từ Cảnh Nhân cung. Nếu không phải là Khác phi sợ gánh trách nhiệm nên mới báo lên cho ta, nếu như nàng tự biết cách mà tự xử lí cho khéo, thực ra đã chẳng liên lụy tới những người xung quanh. Xưa nay Khác phi chỉ lo giữ mình, không chừng nàng lại có biện pháp đấy."
Tang Chi nhìn Hoàng hậu, trong lòng âm thầm than thở thay cho Khác phi. Nàng lại cảm thấy có chút buồn cười, "Phải rồi, Khác phi rất khéo giữ mình, không chừng lại có cách đấy."
Hoàng hậu gật đầu, nâng giọng, "Người đâu, cho truyền Khác phi!"
Lại nói, "Ba tháng trước có một thứ phi sinh Hoàng tử, vốn là muốn chiếu theo ấn lệ phong phi. Ta nhìn các cung, thấy Khác phi không có Hoàng tự, lại xuất thân Hán tộc, tính tình cũng coi như là hiền lương không độc địa." Lại than một tiếng, "Ôi chao, Khác phi ở trong cung đã lâu, bao nhiêu năm nay chỉ lo tránh né giữ lấy mình, nhưng mà ở nơi hậu cung này ngươi có không muốn bước vào vũng bùn thị phi, thị phi vẫn sẽ có lúc cuốn tới chỗ ngươi. Trước kia Đổng Ngạc phi được độc sủng, thiếu gì người chướng mắt ghen ghét nàng? Nay nàng bệnh nặng, ân sủng của Hoàng đế đã tản ra, chuyện tranh sủng chắc chắn sẽ có. Cũng giống như Khác phi vậy, được sủng ái thì bị người ghen ghét, không được sủng ái lại bị người ta khinh thường. Nếu như hạ chỉ phong Phi, đoán chừng Khác phi cũng sẽ vui vẻ mà ra cửa đón người. Vốn là đang muốn dùng nàng, chuyện lần này, vừa khéo có thể thăm dò thái độ của nàng."
--- Hết chương 132 ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...