Huyền Diệp cũng kinh ngạc, "Thừa Càn cung?"
Đón ánh mắt gay gắt của Hoàng hậu, Tang Chi cúi đầu, "Hồi nương nương, hồi Tam a ca, đúng vậy." Nàng lại thấp giọng, "Dù sao nô tì cũng từ Thừa Càn cung mà ra, Hoàng quý phi nương nương đối với nô tì ân tình nặng như núi, hiện tại sức khỏe người suy yếu, nô tì còn có một ngày chưa trở về ở bên hầu hạ là một ngày lo lắng bất an."
"Ngươi!" Hoàng hậu đang muốn phát giận, ánh mắt lại nhìn qua Huyền Diệp, đành miễn cưỡng đè nén tâm tình, nói với Huyền Diệp, "Trời cũng không còn sớm nữa, người đâu, đưa Tam a ca hồi cung."
Huyền Diệp cũng rất có mắt nhìn, thấy tình hình trước mắt quái dị, lại để ý thấy cơn giận giấu nơi đáy mắt của Hoàng hậu khó lòng áp chế, vậy là cũng nhanh chóng hành lễ, "Nhi thần cáo lui." Trước khi đi còn dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Tang Chi thêm một lần.
Cung nhân tới đưa Tam a ca đi, lại nghe Hoàng hậu nói, "Tất cả lui xuống hết cho bổn cung." Lúc này trong điện chỉ còn lại hai người.
Cơn giận của Hoàng hậu bây giờ mới lộ ra ngoài, nàng ngồi xuống, lạnh mặt, "Ngươi vừa nói gì?"
"Tố Lặc..." Tang Chi tiến tới, đối diện trước mặt người kia, thấy người kia vẫn chỉ là một bộ dáng mặt không đổi sắc, đành ngồi xổm xuống, "Nàng nghe ta nói đã có được không."
"Ai cho ngươi về Thừa Càn cung? Trong mắt ngươi còn có ta đấy chăng?"
Tang Chi vội vàng, "Ta vốn định sẽ thương lượng với nàng, nhưng khi nãy Tam a ca còn đang ở đây, ta không thể nói như thế."
"Liên quan gì đến Huyền Diệp?" Hoàng hậu cười lạnh, "Ta cũng muốn nghe xem lí do của ngươi là gì!"
Tang Chi than thở, "Tam a ca là người ngoài, không phải sao?"
Hoàng hậu không trả lời, xem như đành chịu.
"Bình thường ai dạy hắn học?"
"Đương nhiên là sĩ phu triều đình mời về."
"Ngoài sĩ phu dạy sách vở?" Tang Chi nhíu mày, thăm dò, "Hẳn là cũng phải có qua lại với Từ Ninh cung đi?" Cũng là vì nàng nhớ mang mang Khang Hy đế này thưở nhỏ rất gần gũi với Hiếu Trang thái hậu, nhưng hiện tại ký ức nàng mơ hồ, cũng không dám chắc chắn.
Hoàng hậu có chút bất ngờ, động môi, "Đương nhiên. Xưa nay Thái hậu quản Huyền Diệp rất nghiêm khắc, thường cho Tô Ma Lạt Cô tới túc trực khi hắn học đấy."
Tang Chi thở dài một hơi, "Có thế chứ."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Tố Lặc." Tang Chi lại thở dài, "Ngày ấy ta về Khôn Ninh cung cùng nàng, Thái hậu đã giao cho ta vài việc, ta không thể không làm. Việc thứ nhất chính là trở về Thừa Càn cung. Mệnh lệnh của Thái hậu, ta có thể không tuân sao?" Hoàng hậu đang muốn nói lời phản bác, Tang Chi đã tiếp, "Đừng nói đã có nàng ở đây. Tình thế bây giờ không những nàng không thể vì ta mà đối nghịch với Thái hậu, mà nàng còn phải càng hệ trọng mới phải."
"Chúng ta đã muốn từ từ mưu tính, vậy trước mắt không thể hành sự lỗ mãng, chuyện nhỏ không nhẫn được thì mưu lớn sẽ loạn." Tang Chi nói, "Hôm nay phe cánh của nàng chưa cứng cáp, Thái hậu vẫn nắm quyền trong tay, chọc giận đến lão nhân gia cũng chỉ có thiệt mình, phải không?"
Tuy rằng Hoàng hậu không cam tâm, thế nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận sự thật này.
"Cho nên bây giờ chúng ta không được phép đánh rắn động cỏ."
Lúc này Hoàng hậu mới lên tiếng, "Những điều ngươi nói ta đều hiểu. Mưu tính cũng phải có thời gian. Thái hậu bây giờ vẫn còn đang rất khỏe mạnh, được triều thần ủng hộ, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể không nhường nhịn mấy phần."
"Đây chính là trọng điểm." Tang Chi cười, "Hoàng thượng muốn đối phó với Thái hậu, tại sao chúng ta không lợi dụng, ngư ông đắc lợi?"
"Nói dễ vậy sao?"
"Khi xưa nàng theo Thái hậu, trong cung này Thái hậu nắm quyền độc tôn, Hoàng đế cũng không lung lay được. Nhưng nàng bây giờ đứng ở phía Hoàng đế, không biết thế cục sẽ thay đổi thế nào?"
"Ngươi nói ta đứng bên phía Hoàng thượng, giúp hắn làm suy yếu thế lực của Thái hậu?"
"Đúng vậy." Tang Chi nói, "Thái hậu muốn nàng được Hoàng thượng tin tưởng, an ổn làm hiền thê, mà nàng cũng vừa có thể khiến cho Thái hậu tin tưởng mình trung thành. Hoàng thượng xưa nay chỉ tin có bản thân mình, dù nàng có về phe hắn đi chăng nữa hắn cũng không để nàng phải động tay, chỉ cần có thái độ cho tốt là được, vừa khiến Hoàng thượng không gây khó dễ nữa. Chỉ khó ở một điểm, nhìn vào thì cái gì cũng không làm, nhưng thực tế lại không thể không làm gì."
Hoàng hậu trầm ngâm, lát mới nói, "Có điều ngươi không biết, Thái hậu quyền nghiêng triều dã, loại quyền lực này sợ là ta không thể với tới. Điều nữa là, hậu cung không được phép qua lại kết giao với triều thần, ta muốn tác động lên bọn họ cũng là không thể."
Đây quả thật là vấn đề lớn, Tang Chi nhíu mày.
Hoàng hậu nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi than thở một tiếng, rồi lại cười, "Ngươi muốn ta ở đây an ổn làm hiền thê, thế nhưng ngươi khiến cho ta tuyệt đối không dễ chịu. Đi đâu không đi lại đi Thừa Càn cung. Ta cũng không muốn ngươi tới nơi ấy."
"Ta muốn nàng làm hiền thê?" Tang Chi có chút lắp bắp, "Lời ta nói xưa nay cũng chỉ là gió thoảng bên tai, bây giờ nàng lại nhất nhất nghe theo rồi?"
Hoàng hậu lườm nàng, kéo nàng đứng lên, "Ngươi nói những lời ấy còn muốn ta coi là gió thoảng bên tai?"
Tang Chi ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, còn trêu chọc, "Bày mưu tính kế cũng chỉ là gió thoảng bên tai mà thôi." Nói xong còn cố ý ghé vào, khiến cho vành tai Hoàng hậu đỏ lên, người kia lập tức trừng mắt mà nhìn.
Tang Chi thấy thế, không nhịn được mà cười khẽ, "Gió thoảng bên tai?"
Hoàng hậu không rõ, "Cái gì?"
"Ta biết rồi!" Tang Chi như vừa ngộ ra, "Nàng có thể gặp các Mệnh phụ phải không?"
"Đương nhiên. Khi xưa là Thừa Càn cung tiếp đón, bây giờ đều đã giao cho ta." Vừa nói vừa nhìn thần sắc Tang Chi, Hoàng hậu cũng hiểu, "Ý ngươi là... ta tác động lên bọn họ?"
Tang Chi gật đầu, "Gió thoảng bên tai, thế nhưng có sức nặng không kém." Nàng suy nghĩ, "Nàng vốn luôn được Thái hậu ủng hộ, Mệnh phụ của quan lại trong triều chắc chắn không thể không biết. Ngày kia Thái hậu trăm tuổi rồi, quyền hành trong cung đều sẽ rơi vào tay nàng cả, dù là ai cũng không dám đắc tội. Nàng và Thái hậu xuất thân nhất tộc, ở nơi này nàng càng được ủng hộ, Thái hậu mới càng không thể dễ dàng thao túng."
Hoàng hậu gật đầu, "Nói không sai, chẳng qua là..." Nàng khó xử, "Trong cung này khắp nơi đều là tai mắt của Thái hậu, muốn âm thầm ra tay là không dễ dàng."
Tang Chi hít sâu một hơi, "Chiêu này thực là cao minh. Vậy nàng có thể tự bồi dưỡng người làm việc cho mình không?"
Hoàng hậu lắc đầu, "Quan hệ trong cung phức tạp, nếu muốn tự bồi dưỡng người làm việc cho mình thì chỉ có thể chọn từ đám người mới nhập cung. Mà như thế sẽ lộ liễu, Thái hậu sao lại không nhìn ra."
Không khí nhất thời trở nên trầm mặc.
Hồi lâu Tang Chi mới nói, "Có lẽ... ta có thể thử."
"Ngươi?" Hoàng hậu bất ngờ.
"Phải." Tang Chi nói, "Hôm nay ta nói chuyện phiếm với Tứ Hỉ của Vĩnh Thọ cung. Tứ Hỉ, nàng còn nhớ chứ? Chính là tiểu cung nữ nàng điều về Vĩnh Thọ cung cách đây không lâu."
"Còn nhớ." Hoàng hậu gật đầu.
"Là nàng ban tên?"
Hoàng hậu có chút ngượng ngùng, "Nhất thời nổi hứng mà thôi. Vốn là muốn giữ cái tên này cho mình, nhưng nghĩ lại cũng thấy thật không ra thể thống gì, đành cho người khác thứ mình yêu thích thôi."
Tang Chi nghe thế bật cười, "Nàng muốn lấy cái tên Tứ Hỉ này ư?"
Hoàng hậu giận tái mặt, không vui, "Cười cái gì mà cười, không được sao?"
Tang Chi nghẹn, lại cố bày ra bộ dáng nghiêm túc, "Được, được chứ. Vậy sau này ta sẽ gọi nàng Đại Tứ Hỉ."
"Cùng tên với một nô tài còn ra thể thống gì." Hoàng hậu mím môi, "Không được gọi."
Tang Chi không nhịn được cười, "Đang yên đang lành sao nàng lại muốn đặt tên?"
"Ngươi có hai tên đấy thôi... Văn Lan, Tang Chi, ta cũng muốn có hai cái."
"Vậy tại sao lại muốn đặt Tứ Hỉ?"
"Không phải là thơ ngươi dạy ta đấy sao?" Hoàng hậu nói, giọng điệu tự tin đầy lý lẽ, "Bốn chuyện vui nhất đời người: nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp người cũ, đêm động phòng hoa chúc, lúc tên đề bảng vàng."
Tang Chi không còn lời nào để nói, đành cười, "Khi đó là ta trêu đùa nàng vậy thôi, còn Tô Đông Pha đã nói trên đời có mười sáu chuyện khiến người ta thực lòng vui vẻ."
"Mười sáu chuyện? Là những chuyện gì?"
"Thuyền trôi trên suối cạn trong vắt, khung cửa mở đón hương trúc đêm mưa, đường dài chân mỏi gặp suối mát, lên lầu ngắm núi lúc mưa tan. Đi dọc theo hàng liễu rủ đôi bờ, vui cười đúng lúc khi hoa nở, nghe tiếng chuông ngân Giang Sơn tự, thổi một khúc tiêu dưới trăng mờ. Xông một nén trầm khi sáng sớm, ngả lưng trên gối buổi ban trưa, mở vò gốm lại nhận được vật cũ, y quan chỉnh tề tiếp khách tới. Người tới trăm hoa liền đua nở, giãi bày tâm tư nơi thanh tịnh, pha trà ngon có khách quý đến thưởng, gảy cổ cầm có tri kỷ tới nghe." Tang Chi nói, giọng điệu chậm rãi, "Nếu nàng hiểu được tường tận mười sáu chuyện này, sẽ thấy đây đều là những chuyện không hề thô tục, lại khiến người ta vui vẻ cả đời."
Hoàng hậu yên lặng lắng nghe, gật đầu, "Đúng vậy. Mười sáu chuyện này đều là những chuyện rất tốt. Vui vẻ mà không điên cuồng, như thể có thể kéo dài cả đời."
Tang Chi tỏ ý đồng tình, lại nghe người kia nói, "Vậy không bằng ta sẽ lấy tên Thập Lục, thế nào? Ngươi gọi ta Tố... Tô Thập Lục. Cái tên này chỉ mình ngươi biết, được không?"
"Tô Thập Lục..." Tang Chi dở khóc dở cười, "Được, đương nhiên là được. Tô Thập Lục..."
"Chúng ta đều có tên Hán, ngươi tên Lâm Văn Lan, ta tên Tô Thập Lục." Hoàng hậu lộ ra tia vui vẻ, Tang Chi nhìn vậy cũng vui vẻ theo, "Tô Thập Lục... Nghe vừa êm tai vừa đáng yêu."
Hoàng hậu đắc ý, "Đương nhiên, đây là tên ta tự đặt cho chính mình đấy."
"Được được, Tô Thập Lục, Tô Thập Lục." Tang Chi chuyển đề tài, "Vùa nói tới đâu rồi? Phải rồi, Tứ Hỉ. Ta nghe Tứ Hỉ nói mới thấy dường như đám cung nữ đặc biệt hâm mô ta."
"Hâm mộ ngươi?"
Tang Chi gật đầu, "Nói rằng ta tới đâu nơi ấy liền được Hoàng thượng ân sủng."
Hoàng hậu khiêu mi, "Dường như... đúng thật là vậy." Lại nói, "Cho nên ngươi không được rời khỏi Khôn Ninh cung của ta."
Nửa thật nửa đùa lại khiến Tang Chi mềm lòng, đành ôn nhu mà gọi, "Tố Lặc..."
"Ta nói đùa thôi." Nhưng biểu tình không vui, khẽ lẩm bẩm.
Tang Chi thở dài, "Nếu đã có tình, sẽ có lúc bên nhau sớm chiều." Nàng ôn nhu vô cùng, "Vì quãng đời còn lại, trước mắt xa nhau một lát cũng là đáng giá."
"Ta biết." Ánh mắt Hoàng hậu cũng trở nên dịu dàng, "Nhưng ta buồn bực, ngươi quyết định cũng không bàn bạc trước với ta." Lại nói, "Từ nay về sau không cho phép như vậy nữa."
Tang Chi sao dám không đồng ý.
Lúc này mới nói tiếp, "Hiện tại ta theo ý Thái hậu tới Thừa Càn cung, không chừng có thể tới Trữ Tú cung chọn người. Nếu ta đã là người của Thừa Càn cung, Thái hậu hẳn cũng sẽ không lập tức nghĩ tới nàng. Chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, tới đâu hay tới đó là được."
Tang Chi nghĩ thầm, nếu như Huyền Diệp gần gũi thân cận với Từ Ninh cung, ước chừng có chuyện gì hắn cũng sẽ nói với Thái hậu. Hoàng hậu đối xử với hắn như thế nào, hắn chắc chắn sẽ tự biết rõ, nhưng nàng nói ra như thế, lại cưỡng ép hắn hứa hẹn, một là để thăm dò tính tình của đứa trẻ này, hai là, để cho Thái hậu nhìn.
Nàng muốn xem những lời nàng nói ra ở Khôn Ninh cung này đến cùng thì có tới tai Thái hậu hay không. Việc này liên quan đến Hoàng tự, đến Đế vị sau này, hẳn là Thái hậu cũng sẽ không im lặng để mặc. Nếu Thái hậu thực lòng muốn trợ lực cho Hoàng hậu, chắc chắn sẽ có cách giúp Huyền Diệp và Hoàng hậu gần gũi hơn, nếu không, cũng chỉ là giáo huấn để Hoàng hậu dừng lại. Dù sao Huyền Diệp cũng chỉ là thứ xuất, Thái hậu hẳn sẽ cho rằng dã tâm của Hoàng hậu không lớn.
Đáng tiếc, Huyền Diệp cũng không nói chuyện này cho Thái hậu nghe. Mỗi người đều có lập trường của riêng mình, đều nhìn thế cục qua đôi mắt của chính bản thân mình, nàng không có đôi mắt nhìn thấu, cũng không có bàn tay vàng sắp đặt mọi chuyện theo ý mình. Nói lúc nào cũng dễ hơn làm, đến khi rơi vào trận địa, làm gì có ai có thể chu toàn mọi mặt? Ở vị trí của Huyền Diệp, thân là một Hoàng tử thứ xuất, loại chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra.
Nhưng quả thật, Huyền Diệp vẫn luôn mang nghi hoặc trong lòng. Cứ nghĩ lại chuyện đêm đó, Tam a ca Huyền Diệp lại càng cảm thấy nghi ngờ, suy tư trùng trùng điệp điệp. Hắn cho người đi tìm hiểu về Tang Chi, biết được nàng là người của Thừa Càn cung, sau mới tới Khôn Ninh cung, nghi kị trong lòng càng sâu.
Rốt cuộc vẫn là lược bỏ đầu đuôi, hỏi Tô Ma Lạt Cô, "Tô Ma, Khôn Ninh cung có một người tên Tang Chi, người biết không?"
"Biết rõ đấy."
"Nàng nói với ta rằng Hoàng hậu nương nương vô cùng yêu quý ta."
Tô Ma Lạt Cô cười nói, "Hoàng hậu nương nương yêu quý ngài, Tam a ca phải rõ ràng trong lòng rồi mới phải."
"Đương nhiên ta biết rõ Hoàng ngạch nương đối xử với ta rất tốt, nhưng mà..." Hắn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là nói ra, "Nhưng cung nữ kia không ngừng nhấn mạnh, làm cho ta cảm thấy rất kỳ quái. Bất quá ta cũng đã khen ngợi nàng mấy câu, khiến nàng không nghi ngờ."
"Tam a ca, cũng chỉ là lời của nô tài mà thôi, nghe xong rồi không cần để tâm tới nữa. "Ngài là Hoàng tử, làm cái gì, nói cái gì, trong lòng phải tự có một đòn cân. Người khác nói gì làm gì cũng đều là chuyện của bọn họ, Tam a ca phải tự có chính kiến rõ ràng."
Huyền Diệp suy tư một lát, nghiêm mặt, "Ta nghi ngờ nàng cố ý."
"Sao?"
"Nàng cố ý nói với ta Hoàng ngạch nương yêu quý ta, chính là khiến cho ta hoài nghi Hoàng ngạch nương. Lần trước nàng phá hỏng một đêm thị tẩm của Hoàng ngạch nương, hôm đó lại châm ngòi ly gián, bụng dạ người này thật khó lường." Lại nghĩ, mặc kệ người kia có ý đồ gì, Huyền Diệp hắn nếu đã hứa bảo vệ Hoàng ngạch nương, nếu như sau này có năng lực, chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Thần sắc Tô Ma Lạt Cô vẫn như thường, "Theo như lão nô thấy, Hoàng hậu nương nương quả thực rất yêu thương Tam a ca, cũng rất quan tâm đến Đông phi nương nương."
Huyền Diệp gật đầu, "Ta biết rõ. Những chuyện này ta đều suy nghĩ rồi. Nhưng chính là cung nữ kia, một phen cường điệu như thế lại khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái. Tô Ma, người nói xem, nàng có phải là người của Thừa Càn cung hay không?"
"Lão nô không biết. Chuyện này, e là Tam a ca phải tự mình xem xét."
--- Hết chương 112 ---
Editor lảm nhảm:
Nghi vấn tính đa nghi của Ái Tân Giác La Hoằng Lịch không phải là di truyền từ Ái Tân Giác La Dận Chân mà là bị ảnh hưởng từ Ái Tân Giác La Huyền Diệp (hồi nhỏ Càn Long rất gần gũi với ông nội Khang Hy).
Còn tính đa nghi của Tam a ca Huyền Diệp thì hẳn là di truyền từ Hoàng a mã Thuận Trị rồi 😌 Mệt ghê á cái nhà toàn người đa nghi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...