Trung Cung Lệnh

Khác phi khó xử ra mặt, Tang Chi đứng bên nàng, nhìn vậy không đành lòng, mới nói, "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, nương nương người xưa nay nổi danh tài hoa ai cũng đã biết, xứng đáng với lời khen ngợi của Hoàng hậu nương nương."

Cứ im lặng không nói gì thì còn không đến nỗi tệ, vừa nói ra những lời này thôi nụ cười của Hoàng hậu đã lập tức đông cứng lại. Sự biến đổi thoảng qua tức thì như chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng vẫn là bị Khác phi bắt được. Khác phi thảng thốt, lập tức cúi đầu quỳ xuống, "Hoàng hậu nương nương thứ lỗi, trong cung này thần thiếp là người rảnh rỗi nhất, bất quá là tài mọn văn vẻ chữ nghĩa mà thôi, khen ngợi của nương nương, thần thiếp xấu hổ không dám nhận!"
Tia lửa giận trong mắt Hoàng hậu chợt lóe, nhưng rồi lập tức đỡ Khác phi dậy, "Khác phi tỷ tỷ làm gì vậy chứ, mau đứng lên đi."
Khác phi còn chưa đứng thẳng người đã lại nghe Hoàng hậu nói, "Khác phi có tài, nếu đã rảnh rỗi đến độ cả ngày chỉ có thể luyện chữ như vậy, chi bằng lúc này nội cung đang bận rộn chuẩn bị đón năm mới, nhiều việc như vậy cũng cần người chia sẻ. Vậy bổn cung để Cảnh Nhân cung phụ trách việc quản người vẩy nước quét đường đi lối lại, thế nào?"
Khác phi nghẹn lời nhìn trân trối, "Hoàng hậu nương nương..."
Nhưng chưa nói được thành lời đã lại nghe Hoàng hậu nói, "Những chuyện này bổn cung không có thời gian quản lí sát sao, làm phiền Khác phi tỷ tỷ rồi." Lại nói, "Bổn cung tin rằng Cảnh Nhân cung sẽ không khiến bổn cung phải thất vọng."

Khác phi hé môi muốn nói, nhưng lời muốn nói đều đã bị Hoàng hậu chặn lại hết rồi. Lời của Hoàng hậu chính là Trung cung bận rồi, cần có người giúp đỡ, lại tin tưởng giao cho nàng. Nhưng nếu thực sự có tính toán như thế, sao lại đột ngột đích thân đến đây giao việc chứ? Cũng chỉ có thể trách nàng lại tự mình nói mình rảnh rỗi, mà làm gì có đạo lý khi Trung cung bận rộn phi tử lại rảnh rỗi luyện chữ bao giờ. Cho nên lần này, đã lỡ lời đắc tội Hoàng hậu, muốn từ chối cũng không thể từ chối. Nàng âm thầm kêu khổ, chỉ có thể cam chịu, "Thần thiếp nhất định không phụ lòng Hoàng hậu nương nương."
"Bổn cung tin vậy." Hoàng hậu lại cười, nhìn vào thấy vô cùng thân thiết.
Tang Chi đứng một bên xem cảnh này, không hiểu rõ ràng lắm vì sao Khác phi phải sợ hãi đến mức như vậy. Hoàng hậu cũng chưa từng nói nặng, lời nào lời nấy cũng đều hợp tình đấy thôi. Huống hồ tài hoa của Khác phi là danh xứng với thực, rõ như ban ngày, đến Hoàng đế cũng phải khen không dứt miệng.
Đáng tiếc, Tang Chi không hiểu được rằng, lời tán dương của Hoàng đế là vinh quang vô hạn đối với phi tử. Còn lời khen ngợi đến từ Hoàng hậu, có cho cũng không thể tùy ý nhận.
Khác phi mời Hoàng hậu tới ngồi xuống, đích thân châm trà. Hoàng hậu nhận lấy chén trà, lại khách khí nói, "Khác phi cũng ngồi đi, tỷ muội chúng ta tán ngẫu một chút. Cũng phải khó khăn lắm bổn cung mới có thời gian tới thăm tỷ tỷ."
Khác phi nhã nhặn, không biểu lộ sự khó xử, "Hoàng hậu nương nương quá ưu ái thần thiếp rồi."

"Tỷ muội chúng ta, vốn nên là như thế." Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, lơ đãng hỏi một câu, đến mí mắt cũng không nhấc, "Cung nữ mới tới thế nào, tỷ tỷ sai bảo có quen không?"
Cung nữ mới tới không phải là Tang Chi sao? Sai bảo? Đương nhiên Khác phi nào dám sai bảo!
Khác phi vội nói, "Người từ nội cung của Hoàng hậu nương nương, đương nhiên mọi mặt đều chu toàn."
"Nói ra lại sợ tỷ tỷ chê cười, Khôn Ninh cung kị nhất là cung nữ mà không hiểu quy tắc. Bổn cung nghe nói tỷ tỷ có phương pháp quản giáo dạy dỗ rất hay, cho nên mới để Tang Chi tới, học thêm chút quy tắc." Hoàng hậu nói, ngữ điệu nhàn nhã, thanh âm như nước chảy mây trôi, nhưng khiến cho Khác phi và Tang Chi khẽ run trong lòng.
Ba từ 'học quy tắc' này ở trong cung tuyệt đối không phải điều gì tốt đẹp. Không nói đến Khác phi, lúc này Tang Chi cũng bắt đầu mơ hồ, căn bản không hiểu. Nàng dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn về phía Hoàng hậu, không đoán được ý tứ của người kia là thế nào.
Còn Khác phi, Khác phi cũng như thể đã đi vào giữa đám sương mù. Tang Chi là người của Hoàng hậu đưa tới, mình dạy quy tắc như thế nào được? Lại nói, "Thần thiếp không dám. Nếu nói về quản người, trừ Hoàng hậu nương nương người ra thì chỉ có Thừa Càn cung mới có thể so sánh, Cảnh Nhân cung của thần thiếp vạn không không dám không tự lượng sức mình."
Nghe được ba chữ 'Thừa Càn cung', sắc mặt hoàng hậu lại lạnh xuống vài phần. Im lặng một lát, đột nhiên hỏi, "Tang Chi, nếu đã nói như thế, có lẽ bổn cung cũng nên cho ngươi tới Thừa Càn cung, học thêm chút quy tắc mới phải rồi?"

Tang Chi ngơ ngẩn. Thường nói gần Vua như gần cọp, vậy thì giờ nàng cảm thấy gần Hoàng hậu cũng không khá hơn chút nào. Quân tâm khó đoán, tâm tư của nữ nhân còn khó hơn mò kim đáy biển. Tang Chi không hiểu được tại sao bỗng nhiên Hoàng hậu lại muốn làm khó mình như thế. Nhưng hiểu hay không hiểu cũng không quan trọng, nàng phải tuân theo, một câu quyết sinh tử, nào có đạo lý phản bác.
Nàng quỳ xuống, "Nô tì cẩn tuân ý chỉ của Hoàng hậu nương nương."
Một tiếng động không lớn nhưng đủ làm người ta giật mình vang lên, chén trà nhỏ trong tay Hoàng hậu bị thả xuống đĩa sứ. Thanh âm chói tai vang lên rõ mồn một trong chính điện yên tĩnh, Khác phi hoảng đến trái tim muốn nhảy lên họng, mà Tang Chi cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Hoàng hậu nương nương cũng đang nhìn mình, cười mà như không cười, một hồi lâu sau, bỗng nhiên đứng dậy, "Không còn sớm nữa, bổn cung hồi cung."
Khác phi vội vàng hành lễ.
Hoàng hậu đi được hai bước, chợt dừng lại, nói, "Nếu Tang Chi có hành vi không đúng mực, tỷ tỷ cứ thẳng tay dạy dỗ, miễn cho người ngoài chê cười người của Khôn Ninh cung không có quy củ, không tường quy tắc."
Trong lòng Hoàng hậu, Tang Chi có quá nhiều những hành vi không đúng mực. Trước mặt nàng, Tang Chi căn bản không coi chủ tử là chủ tử, động một chút liền có thể không biết lớn nhỏ mà đối xử với nàng. Hoàng hậu đã quen, coi như là một thói quen, mà nghĩ tới nếu như người kia ở Cảnh Nhân cung này cũng hành xử như vậy, tâm tư lập tức khó chịu như bị mèo cào, vô cùng không thoải mái. Tuy rằng lí trí nhận định rằng Tang Chi sẽ không bao giờ thất thố thiếu suy nghĩ như vậy, thế nhưng vẫn là không kìm được, phải chính mắt mình nhìn thấy mới có thể an tâm. Không nhìn thì còn không sao, vừa nhìn đã tức giận đến khó kiểm soát nổi. Khác phi luyện chữ, Tang Chi lấy thân phận nô tài mà ở bên mài mực, vậy cũng không đáng chuyện. Nhưng không, từ đầu đến cuối người kia chỉ chắp tay sau lưng mà đứng nhìn, nhìn vào không khác nào một đôi tâm giao tri kỷ, lấy thân phận ngang hàng mà ngắm nhìn thưởng thức tài hoa thư pháp. Án đặt gần cửa sổ, gió đông luồn qua khung cửa, góc giấy Tuyên Thành khẽ bay, một người viết một người nhìn, viết xong còn cười cười nói nói, thật là một cảnh tượng chói mắt người nhìn. Hoàng hậu càng nhìn, cơn giận càng lớn, lại không chỉ ra được cơn giận từ đâu mà tới, cho rằng chính là vì Tang Chi không tuân quy củ đấy. Hành động không tuân quy củ, mà để ý còn thấy được ánh mắt của người kia khiến cho nàng không thở nổi, bức bối ngột ngạt. Ánh mắt kia, tán thưởng hài lòng không che giấu, dường như nàng còn cảm nhận được tia hâm mộ kinh diễm. Nàng lại nghĩ thầm, bao lâu nay người kia dạy mình luyện chữ, tuyệt nhiên chưa từng có khi nào nhìn mình bằng ánh mắt này, bây giờ nhìn thấy Khác phi viết chữ, hai mắt đều sáng lên rồi. Càng nghĩ càng khó chịu, càng không thoải mái. Còn về phần do đâu mà khó chịu không thoải mái, nàng cũng không tự tra hỏi bản thân. Đều đã trở thành thói quen rồi, nàng quen đối xử với Tang Chi không giống những người khác, cho nên những chuyện không giống bình thường ngược lại đã trở thành bình thường, Hoàng hậu cũng không cảm thấy lạ lùng kỳ quái. Nhưng quả rằng sự tức giận này, nàng nuốt không trôi, lời nói ra cũng sẽ không dễ nghe.

Khác phi nghe thấy, cũng không biết nên đáp thế nào cho phải. Mà Hoàng hậu chẳng đợi nàng đáp, đã đi rồi.
Tang Chi đứng lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo Hoàng hậu, do dự một chút mới tiến lên hỏi, "Nương nương, vậy... nô tì đi cung tiễn Hoàng hậu nương nương?"
Đưa mắt nhìn Tang Chi, Khác phi hơi mím môi, vẫn cảm thấy kỳ quái trong lòng. Hoàng hậu ưu ái Tang Chi, trong cung đều đã biết, nhưng hôm nay nàng tận mắt chứng kiến xem ra cũng không hẳn là như vậy. Ánh mắt Khác phi dao động, cuối cùng gật đầu, "Đi đi."
Tang Chi cúi đầu lĩnh chỉ, bước vội đuổi theo Hoàng hậu nương nương.
--- Hết chương 98 ---
Editor lảm nhảm:
Cảnh tượng chói mắt người nhìn vì nó đẹp đến mức rực sáng đó 😌 Chói mắt đến mức chị tức chị không thở nổi luôn á, người bằng hữu này có phải quá cực đoan rồi hay không 😌


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui