Trung Cung Lệnh

Đối với Hoàng hậu, hiển nhiên từ đối địch này không phải là một từ tốt đẹp. Nàng nhìn Tang Chi, chậm rãi nói, "Cuộc đời này của ta, tốt nhất là không khi nào đối địch với ngươi. Nếu không..."
Hoàng hậu chưa nói xong, Tang Chi đã vội nói, "Sao có thể chứ! Dù cho..." Lại chẳng nói nên lời, trước ánh mắt dò xét của người đối diện, Tang Chi hạ giọng, "Dù cho ta có phụ cả thiên hạ, ta cũng sẽ không phụ ngươi." Mà Tang Chi hiểu, sống nơi này không thể hứa hẹn điều gì. Nàng có chút sợ hãi không hiểu rõ. Con đường phía trước còn dài, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Im lặng nhất thời bao phủ, không ai biết nên nói gì. Chẳng qua là, có đôi khi, ngôn ngữ cũng trở thành vô dụng.
Cuối cùng Hoàng hậu lên tiếng, nhưng không đề cập tới chuyện vừa xảy ra, "Cũng sắp sang năm mới rồi, thời gian trước mắt ngươi tới Cảnh Nhân cung đi, sang năm mới hẵng về."
"Được." Tang Chi khẽ cúi đầu, "Ta nghe theo ngươi."
---
Trung cung Hoàng hậu phân tới cho Cảnh Nhân cung một cung nữ, đương nhiên đây chẳng phải việc gì to tát. Khác phi cũng không không thể từ chối, chỉ còn nước lĩnh chỉ tạ ơn.
Đã vào tháng Chạp, tất cả các cung đều bận rộn. Đãi ngộ ở Cảnh Nhân cung không thể so với ở Khôn Ninh cung, nhưng đương nhiên cũng không vất vả như khi ở Thừa Càn cung. Khác phi không dám đối đãi lãnh đạm với Tang Chi, đương nhiên nhìn ra rằng Hoàng hậu ưu ái người này, cho nên còn phải nhìn mặt chủ tử mà đối đãi với nô tài sao cho thỏa đáng.

Huống hồ Cảnh Nhân cung đã có đủ số nô tài được kê trong ấn chế, về căn bản cũng không có việc gì cần đến tay Tang Chi. Ngày thường Tang Chi không có nhiệm vụ gì đặc biệt, việc của nàng cũng chỉ là theo hầu hạ bên Khác phi, đôi khi xem nàng chăm hoa, nhìn nàng chơi cờ, nghe nàng tấu khúc. Đã qua mấy ngày, Tang Chi càng lúc càng cảm thấy Cảnh Nhân cung còn dễ chịu thoải mái hơn Khôn Ninh cung, tâm trạng cũng không tệ. Dù sao Khác phi xuất thân Hán Quân kỳ, là người Hán, cho nên từ thói quen sinh hoạt hằng ngày đến khẩu vị ẩm thực đều cực kỳ hợp với Tang Chi.
Mà Khác phi cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, trước nay người tới Cảnh Nhân cung đều khó mà quen thuộc, ngay cả tới cung nhân trong Cảnh Nhân cung, nàng cũng phải dạy dỗ một thời gian mới thích ứng được. Khi xưa Hoàng đế khen nàng khí chất nhã nhặn, tri thư đạt lễ mà tướng mạo không tầm thường, cho nên thời điểm ấy vừa nhập cung đã là sủng phi. Dù rằng hôm nay Hoàng đế chuyên sủng Thừa Càn cung, thế nhưng vẫn là nghĩ đến Khác phi, đặc biệt cho phép Cảnh Nhân cung bày trí theo truyền thống Hán tộc. Ngay bản thân Khác phi cũng được mặc Hán phục, không cần phải vấn kỳ đầu, không phải đi mã đề hài. Bởi vì khác lạ như thế, cho nên người tới chắc chắn sẽ không quen, phải có thời gian để thích ứng. Duy chỉ có Tang Chi này, ngay từ lần đầu tới Cảnh Nhân cũng không những không hề có chút lúng túng khó chịu nào, mà dường như còn rất thoải mái tự nhiên.
Tang Chi thậm chí còn hâm mộ Khác phi không phải đi trên những đôi hoa bồn, mỗi sáng thức giấc không phải vấn kỳ đầu. Ở Cảnh Nhân cung này, nàng có loại cảm giác như được trở về cố hương. Đã quá lâu nàng không được sống theo cách của người Hán rồi, mà vừa vào nơi này, cách bày trí nội thất cung phòng cho đến không khí đều khiến cho Tang Chi cảm thấy thân thuộc. Ngay đến bản thân Khác phi và loại khí chất dịu dàng của nàng cũng khiến Tang Chi tự động cảm thấy thân cận.
Tuy rằng Khác phi ngạc nhiên đến mức nghi ngờ, thế nhưng qua mấy ngày cũng cảm thấy sự hiện diện của Tang Chi ở đây là một chuyện tốt. Nhìn Tang Chi vô cùng tự nhiên thoải mái, lập tức thích ứng với nơi này, nàng cũng vui vẻ. Tiếp xúc với Khác phi thật nhiều, Tang Chi cũng dần hiểu ra lí do tại sao một người với xuất thân như Khác phi, đến hôm nay vẫn trụ lại được ở nơi này. Theo lý mà nói, một phi tử xuất thân Hán Quân kỳ, căn cơ lại yếu thế, Hoàng đế đã sớm di tình biệt luyến, ân sủng nguội tàn, người đi trà lạnh, Cảnh Nhân cung này sớm tiêu điều rồi mới phải. Thế nhưng Cảnh Nhân cung từ ấy đến nay qua bao chuyện vẫn thế, như thể mặc kệ ngoài kia biển động sóng trào, nơi này vẫn thanh bình yên tĩnh. Tang Chi nhận ra, đơn giản là vì chính con người Thạch thị đấy.
Lúc này Khác phi đứng trước án, bút trên tay uyển chuyển đưa đường mực. Tang Chi ở bên, chăm chú ngắm nhìn, thầm nghĩ nếu như nói 'nhìn chữ biết người', vậy thì nét chữ của người này quả đúng không phụ dung mạo của nàng. Nét chữ thanh mảnh tự nhiên, đoan chính nhã nhặn, khiến người ta vừa nhìn chữ đã đoán được người viết là dạng người tú lệ dịu dàng. Đầu bút lông lên xuống, khi đưa vào nhẹ nhàng nhưng ổn trọng có lực, khi hất ra phóng khoáng nhưng không kiêu ngạo, điểm thu bút rất đẹp, không quá khoa trương nhưng cũng chẳng quá e dè. Bút dừng, mấy chữ trên giấy Tuyên Thành càng làm cho Tang Chi cảm thấy hứng thú vừa lòng.
Hai câu thơ trong Hoán Khê cát, Tô Đông Pha: "Môn thiền lưu thủy thượng năng tê, hưu tương bạch phát xứng hoàng kê."
Ý hay trong chữ đẹp khiến người viết đã đẹp còn đẹp hơn. Tang Chi không giấu được sự tán thưởng trong lòng, ánh mắt chất chứa tia vui vẻ vừa ý. Khác phi đặt bút xuống, nhìn qua lại thấy ánh mắt người kia nồng đậm sự tán thưởng không che giấu, dáng vẻ như đang rất vừa ý mà thưởng thức, nàng bỗng lại động lòng hỏi, "Tang Chi, ngươi thấy thế nào?"

"Đẹp vô cùng!." Tang Chi thốt ra, lời khen ngợi đến từ đáy lòng. Nhưng nói xong cũng liền cảm thấy không đúng. Nàng tuy rằng bị kích động, không giấu nổi, nhưng vẫn là nhanh nhẹn kịp phản ứng, vì vậy tiếp tục nói, sắc mặt không đổi, "Tuy rằng nô tì không hiểu ý tứ, thế nhưng vừa nhìn đã thấy rất đẹp. Xưa nay nô tì nghe rằng tài văn chương thơ họa của Khác phi nương nương có tiếng, quả đúng là hôm nay nô tì đã được tận mắt chứng kiến rồi."
Lời này khiến Khác phi mỉm cười, "Đây là thơ của người Hán, ngươi không hiểu cũng không có gì lạ." Lại để tờ giấy xuống án, "E rằng trong cung này cũng khó tìm ra người hiểu được."
"Khi còn nhỏ nô tì đã tiếp xúc với không ít người Hán, ít nhiều cũng hiểu được vài ý." Tang Chi nói, "Tất cả mọi thứ ở Cảnh Nhân cung này đều khiến nô tì nhớ lại quãng thời gian ngày trước, khi còn chưa nhập cung."
"Thì ra là vậy. Khó trách vì sao ngươi lần đầu tới cảnh Nhân cung đã không thấy khó chịu xa lạ."
Đang nói tới đây đã nghe tiếng thông truyền, "Hoàng hậu nương nương đến!"
Tâm tình Tang Chi đã thoải mái còn càng vui vẻ, vừa quay đầu đã nhìn thấy Hoàng hậu tới cửa rồi. Vội vàng theo sau Khác phi tới hành lễ, cả hai đều không biết Hoàng hậu tới từ lúc nào, mà vừa nghe thông truyền đã thấy người vào tới đây. Khác phi không ra cửa đón chính là thất lễ rồi, liền trách cung nhân, "Hoàng hậu nương nượng đại giá quang lâm sao không sớm báo lên!"
Hoàng hậu cười cười, "Khác phi đừng trách nô tài, là bổn cung không cho nô tài thông truyền. Chẳng qua là hôm nay rảnh rỗi, muốn tới thăm Khác phi tỷ tỷ mà thôi. Bổn cung không mang theo người, ở đây không có ai, tỷ tỷ không cần giữ lễ."

Khác phi vội vàng, "Hoàng hậu nương nương ưu ái, thần thiếp không dám." Nói mấy lời khách khí, bước chân Hoàng hậu đã đưa tới bên án, như là rất tự nhiên tình cờ nhìn thấy dòng chữ kia, ngữ điệu lơ đãng nhàn nhạt, hỏi, "Đây là tỷ tỷ viết?"
"Thần thiếp tay chân vụng về, Hoàng hậu nương nương chê cười rồi." Khác phi chu toàn, rất kính cẩn.
Hoàng hậu nghe thế, lại cười, nhưng nụ cười nhàn nhạt, "Bổn cung sao có thể chê cười. Khác phi tỷ tỷ bút pháp tài hoa, trong cung có ai là không biết. E là bổn cung không bằng nổi một phần mười đâu." Lời nói cho Khác phi nghe, nhưng ánh mắt lại uyển chuyển lướt về phía Tang Chi.
Tang Chi sững sờ không hiểu, đột nhiên lại cảm thấy được có điểm kỳ lạ, căn bản Tố Lặc xưa nay chưa từng dùng ánh mắt nàng mà nhìn nàng bao giờ!
Mà Khác phi, nghe Hoàng hậu nói lời khiêm tốn nhún nhường như thế càng hoảng, vội vàng khuỵu gối, "Hoàng hậu nương nương trêu đùa thần thiếp! Thần thiếp vốn là người Hán, những thứ vũ văn lộng mặc, viết lách vẽ vời này đều là chuyện thần thiếp cứ vậy mà hiểu được chút ít. Chủ tử nương nương người bối cảnh xuất thân khác biệt, dù không thạo cũng không có gì khó hiểu, sao thần thiếp có thể so với người được!"
Hoàng hậu vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như tắm gió xuân, đỡ Khác phi đứng dậy, "Khác phi tỷ tỷ làm gì vậy, tài hoa của tỷ tỷ, người khác ngưỡng mộ còn không kịp. Bổn cung nói lời khen ngợi thật lòng, sao lại dọa tỷ tỷ sợ rồi."
Khác phi không thoải mái chút nào. Hoàng hậu đưa Tang Chi đến Cảnh Nhân cung của nàng, nàng đã ít nhiều đoán ra Hoàng hậu muốn kéo mình vào vây cánh. Quả nhiên, từ sau khi Tang Chi tới, Hoàng hậu liên tục ban thưởng cho Cảnh Nhân cung, hôm nay còn đích thân tới thăm hỏi. Nhưng Khác phi nàng không muốn can dự vào chuyện thị phi, hậu cung tranh quyền, một khi bước vào đừng nghĩ đến việc có đường bước ra. Nhưng từ khi nàng bị Hoàng hậu ép buộc đặt vào tay quyền chấp chưởng, ánh mắt của vài người cũng đã bắt đầu chuyển tới Cảnh Nhân cung rồi.
Hậu cung hiện tại, thoại nhìn yên bình không gợn, nhưng chốn hậu cung xưa nay đã khi nào thực sự bình yên hay chưa? Hoàng quý phi vì bệnh tật mà thất thế, nhưng một ngày kia khỏe mạnh rồi thế nào cũng lại nhận quyền về tay. Coi như không có Hoàng quý phi, không phải vẫn còn Trinh phi, Thục Huệ phi đấy sao? Trinh phi cũng xuất thân từ Đổng Ngạc thị, cũng nhận thịnh sủng. Thục Huệ phi càng không phải nói, xuất thân từ Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, thân muội của Trung cung, lòng ôm dã tâm hay không, không ai có thể nói. Bất quá, điều Khác phi nàng muốn là hết thảy những thứ này đừng thứ nào dính líu tới nàng. Nước quá sâu, có thể không đi vào thì đừng đi vào.

Nhìn Hoàng hậu, Khác phi âm thầm thở dài một tiếng. Người ngoài nhìn vào thấy Khôn Ninh cung và Cảnh Nhân cung thân cận như thế, nói không cùng thuyền có phải quá vô lý hay không? Chỉ có điều, nàng còn đang suy nghĩ, liệu có khi nào Hoàng hậu đến Cảnh Nhân cung theo danh nghĩa thì là để thăm mình, nhưng thực chất lại là... thăm Tang Chi hay không đây?
Nơi nội cung này, không có bức tường nào không lọt gió. Có ai không biết việc Thừa Càn cung muốn người mà Hoàng hậu không cho người đi, ít lâu sau liền đẩy người tới Cảnh Nhân cung? Khác phi vẫn luôn cảm thấy quái lạ, không hiểu được ý đồ sau hành động này là gì, là muốn thị uy với Thừa Càn cung, hay là muốn lôi kéo mình về phe cánh.
Hay là... chỉ đơn thuần vì Tang Chi người này. Khác phi vội vàng khẽ lắc đầu, xua đi ý nghĩ đáng sợ này. Nàng vừa nghĩ tới Tĩnh phi Vĩnh Thọ cung thôi đã liền không rét mà run.
--- Hết chương 97 ---

Editor lảm nhảm:
Nhà đài tạm team #Hántộccp, một đôi tri thư đạt lễ văn hay chữ tốt 😌 Dịu dàng văn nhã, người viết người nhìn cũng thấy chemistry, quan trọng là #nofriendzone
Có 2 điểm thú vị: Hoàng hậu không cho thông truyền là để vào thanh tra đột xuất, và Hoàng hậu khen Khác phi là khen để "cà khịa" Khác phi và cảnh cáo Tang Chi chứ hông phải tốt tính khen đâu 😌


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui