Trên dưới Khôn Ninh cung không ai ngờ được Tang Chi sẽ quay trở lại. Cung nữ dù có kinh ngạc đến đâu cũng chẳng thể thể hiện ra trước mặt chủ tử, mà còn Thái Uyển Vân thấy Hoàng hậu đưa Tang Chi về thế này, biểu tình vô cùng đặc sắc.
Nhìn, Thái Uyển Vân xác định được quả thực Hoàng hậu nương nương không có ý gây khó dễ cho Tang Chi, trái lại còn quan tâm chiếu cố, cũng đành mang vẻ mặt tươi cười ra nghênh đón, "Lão nô tới đỡ Tang Chi cô nương!" Thực chất là đôi mắt Thái ma ma không thể dung nạp được hình ảnh chủ tử mình ôn nhu thể thiếp đỡ lấy một nô tài.
Điệu bộ vô cùng thân thiết, Thái Uyển Vân tươi cười, "Tang Chi cô nương phải chịu khổ rồi, lão nô vừa hay có đơn thuốc bổ xin được từ Bạch Vân Quán, nhất định sẽ cho người chuẩn bị."
Mặc dù Tang Chi vốn đã nhìn quen công phu trở mặt ngày ngày được trình diễn ở nơi này, nàng vẫn là bị thực lực của Thái Uyển Vân khuất phục. Lúc trời chạng vạng còn chán ghét thỏa mãn, bây giờ lại thân tình đến vậy. Nhưng dù sao cũng khó trách, thái độ của nô tài đều là dựa cả vào ánh mắt của chủ tử, mà Tố Lặc hôm nay thất thường như vậy, khó trách khiến cho Thái Uyển Vân khó tiếp thu. Nói là không trách, nhưng nội tâm Tang Chi vẫn không nhận được cảm giác khó chịu.
Nàng khó chịu, còn Thái Uyển Vân đã sớm khủng hoảng rồi.
Tang Chi người này là thần thánh phương nào! Đã ra tới nơi như ngoại viện, sống dở chết dở như thế rồi cuối cùng vẫn có thể trở mình! Rốt cuộc là loại âm mưu quỷ kế nào mà có thể khiến Hoàng hậu nương nương trở thành như vậy!
Thái Uyển Vân vừa không thể hiểu nổi, vừa chán ghét, còn vừa có sự sợ hãi không giải thích được.
"Ăn gì đi đã, sau hẵng đi tắm gội." Hoàng hậu hiểu trước mặt người ngoài cũng không thể thể hiện ra quá nhiều, cho nên như là thuận miệng mà lạnh nhạt nói một câu. Nàng để cho Thái Uyển Vân đỡ Tang Chi, quay đầu phân phó với cung nhân, "Đưa điểm tâm khuya lên."
Tang Chi được Thái Uyển Vân đỡ ngồi xuống, đồ ăn còn chưa mang lên nàng đã nghe thấy hương vị rồi. Mà ngoài hương vị đồ ăn ra, nàng còn ngửi thấy một mùi khác nữa – mùi tỏa ra từ y phục nàng mặc trên người. Nghĩ tới cả một đường đi về đây đễ cho Tố Lặc đỡ mình, hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Tang Chi còn đang âm thầm ân hận, điểm tâm đã lên rồi, mỹ thực đầy một khay. Dọn hết lên bàn, xong xuôi đâu đấy Hoàng hậu liền phất tay cho người lui xuống hết. Lại tới ngồi xuống bên bàn, tự mình xới một bát cơm. "Ngươi còn chưa ăn tối, chắc chắn phải rất đói rồi. Đừng ăn vội, cẩn thận nghẹn chết ngươi."
Tang Chi nhìn bộ dáng này của Tố Lặc, không thể không cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tố Lặc thấy Tang Chi chăm chú nhìn mình không rời mắt cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, sườn mặt bất chợt nóng lên, cuối cùng phải khẽ nhắc, "Ăn đi." Lại cầm đũa lên, gắp thức ăn vào bát cho người kia.
Tang Chi cảm động, muốn nói ra vài lời, nhưng những lời kia rốt cuộc đều nghẹn lại trong lòng, không nói ra được. Một hồi sau đành lên tiếng để đánh vỡ bầu không khí kỳ quái này, "Ta có thể vừa ăn vừa tắm không?"
Hoàng hậu lúc này đang cúi đầu chuyên tâm múc canh ra bát nhỏ, nghe nói nghe liền bật cười, ánh mắt dao động nhìn lên, "Tại sao bỗng nhiên lại đưa ra một yêu cầu như thế?"
"Y phục... hôi quá." Nàng bất đắc dĩ, "Thưởng mỹ thực, người thưởng cũng phải 'mỹ'. Ta như thế này không phải là phí phạm của trời hay sao?"
Hoàng hậu nhìn nàng, dung mạo dịu dàng, rồi lại cười châm chọc, "Lời ngươi nói ra, dường như lời nào cũng đều có lý."
Dù là châm chọc, cuối cùng Hoàng hậu vẫn cho người đem bàn nhỏ tới bên bồn gỗ, "Ta thật chưa từng nhìn thấy ai có thể vừa tắm vừa ăn đấy."
"Vậy bây giờ đã thấy rồi đó thôi."
Hoàng hậu liếc nhìn, ánh mắt oán trách, "Ngươi cũng có gan tùy hứng lắm."
Ánh mắt ấy vừa như là giận, vừa như là oán trách, khiến cho Tang Chi không chống đỡ được, liền quay mặt đi, tùy ý nói một câu, "Ở nơi dân dã, vừa tắm vừa ăn cũng là... chuyện bình thường."
Tố Lặc thấy Tang Chi quay đầu đi không để ý tới mình, bỗng nhiên lại cảm thấy mất hứng, không vui. Bất quá cũng chỉ là qua một cái chớp mắt mà thôi, đảo mắt suy nghĩ, nàng nhỏ giọng, "Vậy lần sau ta cũng thử xem."
Nhỏ giọng, nhưng Tang Chi vẫn nghe thấy, chỉ biết dở khóc dở cười.
Chuẩn bị xong xuôi, Hoàng hậu hỏi, "Muốn ta để người lại giúp ngươi không?"
"Không không." Tang Chi vội vàng xua tay, "Không cần, một mình ta đủ rồi."
Hoàng hậu gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy." Rồi quay qua cho đám cung nữ một cái gật đầu, bọn họ nhanh chóng lui ra.
Người đều đã ra ngoài hết, trong này chỉ còn có Hoàng hậu và Tang Chi. Tang Chi đứng nhìn thùng gỗ đầy nước nóng, lại nhìn Hoàng hậu, nhịn không được phải hỏi, "Nương nương, người... sao vẫn còn đứng đây."
"Tại sao ta phải đi?" Hoàng hậu nhíu mày, như là khó hiểu, "Ngươi đến đứng cũng không vững, nếu ngã ra đây hay có chuyện gì thì biết làm thế nào?" Thấy Tang Chi trừng mắt, nàng lại nói thêm, bộ dáng trấn định tự nhiên, "Đi cũng được thôi, nhưng ta phải đứng đây nhìn ngươi vào được trong đó đã."
"Nương nương!" Tang Chi kêu một tiếng, rõ ràng là khó xử. "Nương nương yên tâm, nô tì không có việc gì, người không cần trông coi."
Ai ngờ Hoàng hậu lại cười lạnh, "Nếu đã gọi ta một tiếng 'nương nương', đã tự xưng một tiếng 'nô tì', bổn cung nói gì thân nô tài ngươi cũng đều phải tuân."
Tang Chi cứng họng, một chữ cũng không nói ra được khỏi miệng.
Hoàng hậu thấy bộ dạng khó xử này của người kia, càng có hứng. Nàng ung dung ngồi xuống, nhàn nhạt thản nhiên nhắc nhở, "Còn không mau cởi đồ ra, nước sắp lạnh tới nơi rồi. Đêm khuya thế này nước có lạnh bổn cung cũng không cho người đun lại cho ngươi đâu."
Tang Chi động môi, sắc mặt tuyệt đối không tốt. Nước nóng đang mời gọi nàng, mỹ thực đang chờ đợi nàng, nhưng mỹ nhân đang điềm nhiên ngồi đây lại khiến nàng chỉ có thể đứng mà nhìn trân trân, tay đặt trên vạt áo lại không thể cử động.
Ánh mắt Hoàng hậu quét qua, dừng lại ở ngón tay Tang Chi. Khóe môi nàng cong lên, vẽ ra một nụ cười, ánh mắt rung động, nhưng thanh âm phát ra lại lành lạnh, "Cũng không phải bổn cung chưa thấy bao giờ." Rõ ràng là tự mình nói, rốt cuộc nói xong lại không tự chủ được mà cắn môi, lại lần nữa nghĩ về chuyện nàng không muốn nghĩ tới.
Chuyện ở dục trì – Tang Chi cũng bất giác nhớ lại, nhớ lại dáng vẻ của Tố Lặc, cũng nhớ đến một cái tát kia. Bầu không khí lúc này lập tức trở nên quỷ dị.
Nhìn thần sắc Tang Chi trở nên mơ hồ, đáy lòng Hoàng hậu đột nhiên run lên, lời của Tĩnh phi chợt dội về - Chủ tớ trung thành cái gì, chỉ e lòng còn ôm tâm tư khác, sắc đảm bao thiên!
'Sắc đảm' – Sắc đảm là gì, đương nhiên Hoàng hậu rất rõ. Nhưng mà... có thật sự Tang Chi có loại tâm tư này hay không, nàng lại không thể thấu nổi. Tang Chi là nữ nhân, sao có thể... nổi lên sắc đảm với mình được! Chỉ mấy suy nghĩ này thôi cũng đủ khiến tâm tư nàng rối loạn. Không hiểu sao lại có chút bực bội, nàng đè nén tâm tình, nói, "Ta không nhìn ngươi là được, ngươi mau vào đi." Nói xong quay người nghiêng đầu, không nhìn nữa.
Tang Chi thấy Hoàng hậu nhượng bộ như vậy, cũng liền cởi hết y phục bẩn trên người, chỉ để lại lớp tẩm y mỏng bên trong, nhanh nhanh chóng chóng mà vào. Nước nóng bốc hơi, hai bàn chân nàng đã gần như đóng băng lại vì lạnh, bây giờ vào nước không những không cảm thấy thoải mái mà còn đau nhức khó chịu. Tang Chi không nhịn được, khẽ kêu một tiếng. Hoàng hậu nghe thấy động tĩnh sau lưng, căng thẳng lo lắng.
"Làm sao vậy?" Nàng vội quay lại, đưa tay muốn đỡ, mà ngón tay vừa chạm phải đầu vai người kia đã muốn run lên.
Hoàng hậu chưa từng chạm tới cơ thể của ai khác, ngoài bản thân mình, bất kể là nam nhân hay nữ nhân. Nam nhân thì chỉ có mình Hoàng đế, nhưng thực ra nàng cũng chưa bao giờ dám tự chủ động mà chạm vào Hoàng đế cả. Cho nên, cũng chỉ có mình Tang Chi mà thôi. Tố Lặc lại nghĩ đến ngày nàng đổ bệnh và đêm ấy ở dục trì. Ánh mắt dao động, lơ đãng lướt qua xương quai xanh của người kia, Hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy như có ngọn lửa lan khắp sườn mặt mình, rồi lại không kìm được tâm tình mà thấy xót xa. Một đường về Khôn Ninh cung nàng đỡ lấy Tang Chi, đã cảm nhận được rõ ràng rằng người ấy gầy đi nhiều, thực sự suy nhược. Bây giờ tận mắt nhìn thấy thế này, nàng còn rõ ràng hơn nữa. Hốc mắt cay lên, nàng hé môi hít sâu một hơi, không nói không rằng đột nhiên ôm lấy đầu Tang Chi, một tay phủ trên đầu, một tay đặt trên lưng.
Tang Chi bị hành động không thể dự báo trước này khiến cho hoảng, khẩn trương đến mức lắp bắp, "Ngươi ngươi... ngươi..." Còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, Hoàng hậu lại càng ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng thì thào, "Thực xin lỗi. Tang Chi, thực xin lỗi."
Quá gầy. Gầy đến mức khiến cho Tố Lặc phát hoảng, hoảng đến mức đau lòng.
—- Hết chương 91 —-
Editor lảm nhảm:
Nhẹ nhàng nhắc chị Tố những hành động và suy nghĩ của chị không phải là việc những người bằng hữu XHCN nên làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...