Tang Chi lắc đầu. Nàng không muốn tự vẽ chuyện, huống hồ nàng mang thân phận của một nô tài, cũng nên không biết thì hơn.
Tô Ma Lạt Cô nói, "Ý rằng cho dù ngươi có năng lực đến đâu, ít nhiều gì cũng sẽ phải chịu đau khổ. Phải chịu đau khổ thì mới là con người." Lại nói, "Làm người sống trên đời cũng giống như làm một cái cây trong rừng, vậy thôi. Phát triển quá mạnh mẽ sẽ phải hứng chịu nhiều giông tố, nhưng quá yếu nhược sẽ bị tiêu diệt. Ngươi cần phải có gốc rễ chắc chắn, bám sâu trông đất, có như vậy thì không bão tố nào quật ngã được, càng lúc sẽ càng lên cao." Tô Ma Lạt Cô nhìn Tang Chi lúc này đang khẽ nhíu mày lắng lẽ, lại cười, "Có một vài chuyện, nhẫn nhịn đến khi không chịu nổi nữa thì hẵng vùng lên, mà khi đã vùng lên rồi thì đừng than khổ than khó."
Tang Chi ngước mắt nhìn Tô Ma Lạt Cô, lòng tràn ngập cảm kích.
"Tang Chi đa tạ Tô Ma cô cô dạy bảo."
"Cũng chưa tính dạy bảo gì cả." Tô Ma Lạt Cô lắc đầu, "Ta chỉ đang giải thích cho ngươi câu kia mà thôi, không tính là dạy bảo. Đi đi, về Khôn Ninh cung đi, đã muộn như vậy rồi."
Tang Chi cung kính hành lễ cáo từ.
Chậm rãi đưa bước chân, Tang Chi không khỏi nghĩ về những lời Tô Ma Lạt Cô nói. Tô Ma Lạt Cô từ đầu tới nay cũng chỉ là một người ngoài đứng xem, ấy vậy mà nhìn thấu, hiểu rõ hết đấy. Nàng cũng đã hiểu ra, nàng bị Thái hậu để mắt tới rồi. Tử Cấm Thành rộng lớn như vậy, chứa bao nhiêu mạng người như vậy, người được Hiếu Trang thái hậu để mắt tới liệu có được mấy người đây? Người có thể được Tô Ma Lạt Cô ngồi xuống dạy dỗ vài câu, có được mấy người? Nàng xuất thân từ Tân Giả khố, vốn được điều tới Thừa Càn cung làm cung nữ tạp dịch, một trong những nhiệm vụ đầu tiên của nàng là đưa than tới cung thất sủng. Qua một hồi hoạn nạn ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên trở thành đại hồng nhân của Thừa Càn cung, Hoàng quý phi tin tưởng. Chẳng lâu sau đó lại biến thành tâm phúc của Khôn Ninh cung, Hoàng hậu sủng ái. Nàng đã từng chịu phạt trước Thiên điện trong một ngày tuyết đổ, đã từng bị dùng hình tới mức máu thịt hòa nhau ngay ở Khôn Ninh cung giữa trời đông giá rét, đã từng kinh qua những tháng ngày sống không bằng chết nơi ngoại viện, đã từng vài lần tìm được đường sống ngay ở chỗ chết. Lúc này đây nghĩ lại, dường như những điều này đều đã qua.
Qua rồi, và Tang Chi lại chuẩn bị về lại Thừa Càn cung. Dường như nàng đã đi qua một vòng luân hồi, cuối cùng trở về điểm xuất phát. Nhưng cũng không hẳn như vậy, bởi vì lúc này nàng đã bị cuốn vào ba thế lực trung tâm của Tử Cấm Thành, không thể thoát ra. Tương lai như thế nào, Tang Chi không dám nói trước. Nhưng có điều nàng rõ ràng, Thừa Càn cung hiện tại thực không xứng với danh, có đấu thì cũng chỉ là Khôn Ninh cung đấu với Từ Ninh cung. Còn thế lực Dưỡng Tâm điện kia, cũng không thể không tính. Nếu như Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế và Khôn Ninh cung của Hoàng hậu hợp thành một, chưa chắc không thể đấu lại Từ Ninh cung của Thái hậu.
Kéo Dưỡng Tâm điện về làm đồng minh sao? Dòng suy nghĩ của Tang Chi lại trở nên phức tạp rồi. Đương nhiên, mọi sự trên đời đều có hai mặt lợi hại. Nếu như đôi phu thê Đế - Hậu đồng tâm, chắc chắn sẽ thoát được khỏi bàn tay của lão phật gia. Nếu như Hoàng đế có thêm vài phần thiện cảm với Hoàng hậu, nếu như Hoàng hậu nguyện ý đứng bên cạnh Hoàng đế, nếu như người Tang Chi luôn tâm tâm niệm niệm không phải là Hoàng hậu – Quả không có kế nào vẹn toàn hơn kế này. Mối quan hệ phu thê Đế - Hậu dù sao đã có tiến triển, có thể giải được. Thế nhưng còn khúc mắc trong lòng Tang Chi, liệu nàng có thể tự giải được hay không?
Có gì đó chặn ở cuống họng nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng. Tang Chi đi rất chậm, phần vì chân nàng vẫn còn đau.
Tẩm điện Khôn Ninh cung, Hoàng hậu vẫn thắp đèn đợi người. Dáng vẻ trấn định ung dung như không có chuyện gì, nhưng Thái Uyển Vân đứng một bên đã sớm để ý thấy gáy sách trong tay chủ tử mình đã nhàu nhĩ từ lúc nào. Từ khi dùng xong bữa tối, Hoàng hậu ngồi ở đây đã gần hai canh giờ, chưa hề đặt sách xuống, nhưng cũng chưa hề lật sách dù chỉ một trang. Nàng ngồi bất động mà chăm chăm nhìn sách, thỉnh thoảng hỏi người bên cạnh đã mấy giờ rồi.
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Hồi nương nương, đã sắp tới giờ Hợi rồi."
Thái Uyển Vân vừa trả lời xong đã thấy chủ tử mình đập sách xuống bàn, đứng phắt dậy không cần người đỡ, đi thẳng ra ngoài.
"Nương nương! Nương nương, người muốn đi đâu?"
Thái Uyển Vân lúng túng, vội vàng lấy liên bồng y, chạy theo phủ lên vai Hoàng hậu. Hoàng hậu vốn muốn đẩy ra, nhưng bàn tay vừa chạm vào cỗ liên bồng y bỗng chợt dừng lại như suy nghĩ điều gì, rồi trực tiếp cầm lấy, cũng không mặc lên người. Bước chân Hoàng hậu quá nhanh, Thái Uyển Vân đuổi theo không kịp, lại nghe tiếng chủ tử nói, "Không cần theo."
Thái Uyển Vân dừng lại, không dám đi theo, chỉ biết trân trân trợn mắt nhìn chủ tử mình một thân một mình không mang theo nô tài, bước chân gấp gáp đi thẳng ra Khôn Ninh môn.
Đêm khuya yên tĩnh. Đêm giữa Đông ở Tử Cấm Thành, cái lạnh này không phải là cái lạnh bình thường. Tang Chi đi sát một bên, tay đỡ tường son, từng bước từng bước đi chậm rãi. Nàng đang thầm cảm ơn đêm nay trời dù có lạnh nhưng ít nhất không đổ tuyết, nếu không thì nàng đã khổ còn càng thảm hơn. Lúc này Tang Chi vừa lạnh vừa đói, đến mức đầu óc đã có chút choáng váng. Trời đã về khuya, đường trong nội cung lộng gió, gió quét đến đây lạnh đến thấu xương, xuyên qua lớp y phục trên người nàng.
Bước chân nàng vốn đã chậm, bây giờ còn có chút run rẩy. Mắt nàng đã mờ đi, lại thấy dường như ở phía xa có bóng người đang đi về phía mình. Bóng hình kia đi nhanh, chẳng mấy chốc đã tới gần đây, mà phải tới gần hơn nữa, lúc này Tang Chi mới nhận ra bóng hình ấy.
"Tố Lặc?" Tang Chi thì thào, thoáng chốc lòng nàng lập tức ấm lên.
Hoàng hậu từ xa đã nhận ra người đang vừa đỡ tường vừa đi ấy là Tang Chi. Bước chân nàng càng nhanh, vừa tới đã bắt lấy bàn tay Tang Chi, thấy bàn tay người ấy đã lạnh như băng, lạnh như thể không còn chút nhiệt độ nào. Chỉ như thế thôi cũng đã đủ khiến cho Tố Lặc nghẹn ngào không nói được lời nào, vậy là không nói không rằng, lập tức tung liên bồng y, khoác lên trên vai Tang Chi.
Tang Chi thấy nàng không có liên bồng y, giọng nói run rẩy, "Ngươi mặc đi, ta..."
Lời còn chưa nói hết, Hoàng hậu bỗng nhiên kéo Tang Chi lại, ôm chặt lấy người kia. Hành động này của nàng khiến Tang Chi không kịp phản ứng, có lời nào muốn nói cũng đều đã dừng ở đầu môi.
"Khi bé ta thường đi săn trên thảo nguyên, mùa đông trời lạnh, ngạch nương lúc nào cũng ôm lấy ta, giữ cho ta luôn ấm áp." Hoàng hậu rời khỏi cái ôm này, đỡ lấy cánh tay Tang Chi, "Đi nhanh thôi, ta cho người chuẩn bị nước ấm và đồ ăn rồi."
Mà lúc này Tang Chi đã không nhịn được mà run lên rồi. Vì lạnh, nhưng cũng là vì nàng không cách nào chịu nổi nhu tình của Hoàng hậu. Khi nàng cô độc nhất, khó khăn nhất, thảm hại nhất, Tố Lặc lại xuất hiện, dùng thân phận và địa vị kia che chở cho nàng. Loại bảo vệ che chở này, sự dịu dàng ôn nhu này khiến tâm tư Tang Chi đã loạn còn càng thêm loạn, cuối cùng nàng không khống chế được nỗi lòng, đột nhiên dùng sức đẩy Hoàng hậu ra, rồi gần như là quỳ xuống trên mặt đất, không kìm được sự nghẹn ngào, "Đừng đối đãi với ta như vậy, Tố Lặc. Đừng đối xử với ta tốt như vậy. Ta cầu xin ngươi, ta không muốn, ta... không muốn!"
Tố Lặc không đề phòng lại bị đấy ra bất ngờ như thế, rồi Tang Chi đột nhiên lại quỳ xuống. Vốn định đưa tay ra đỡ nàng dậy, nhưng tay ra đến giữa không trung lại nghe thấy lời kia, và cả tiếng Tang Chi nghẹn lời. Nội tâm Tố Lặc ngũ vị tạp trần, cũng khuỵu gối ngồi xuống bên Tang Chi, giọng nói ẩn nhẫn, nén lại sự nghẹn ngào, "Tang Chi... Tang Chi, ngươi nói gì vậy? Ở nơi nội cung rộng lớn như thế này, ta cũng chỉ có một mình ngươi. Ngươi là... bạn của ta, đương nhiên ta sẽ đối tốt với ngươi."
"Ta không phải bạn của ngươi!" Tang Chi kìm chế không nổi nữa, lắc đầu cười khổ, nước mắt cũng bắt đầu rơi, "Hoàng hậu nương nương, người là nhất quốc chi mẫu, ta là thân phận nô tài, tư cách gì, tư cách ở đâu để làm bạn của người? Ta cầu xin người đừng đối xử với ta như vậy, thân nô tài đây không nhận nổi!" Nàng lại nghĩ đến việc chỉ vừa khi nãy thôi nàng còn đang tính toán sẽ tới Thừa Càn cung như thế nào, sẽ tác hợp mối quan hệ phu thê Đế - Hậu này ra sao.
Hoàng hậu nhíu mày, không hiểu được Tang Chi rốt cuộc bị làm sao vậy. Lại cho rằng người kia hẳn là vẫn còn đang giận nàng, liền nhỏ giọng, mềm mỏng mà nói, "Tang Chi, bây giờ chúng ta tạm thời không tranh cãi nữa, có được không? Những chuyện trong quá khứ là do ta nhất thời xúc động mà thiếu suy nghĩ, khiến ngươi chịu khổ như vậy. Sau này..."
"Chúng ta không có sau này." Tang Chi cắn răng, câu này toát ra từ kẽ răng, nghe vào tai kiên định dị thường. Nàng chịu đủ rồi, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng, "Hoàng hậu nương nương, lời ta nói với người, người đã quên rồi chăng? Đều đã quên hết rồi? Thời gian qua ở ngoại viện ta đã hiểu ra được nhiều điều, từ nay, không dám không an phận thủ thường."
Đêm đông lạnh căm, lời Tang Chi nói ra còn lạnh hơn. Hoàng hậu nghe những lời này biết chắc chắn trong lòng người kia có khúc mắc, cho nên dù bản thân mình cũng có cả bụng tâm tư nhưng cũng chẳng thể nói ra lúc này. Hoàng hậu im lặng một lát, ngữ điệu lại càng ôn nhu dịu dàng, "Được, được, ta đã hiểu. Ngươi không phải bạn của ta, ngươi là nô tài. Ta hiểu. Vậy bây giờ chúng ta hồi cung, được không?"
Tang Chi bị thứ thanh âm dịu dàng mềm mại như nước kia kéo sa vào bẫy rồi, lòng hiểu như thế, nhưng cũng bất đắc dĩ, không biết làm thế nào. Nàng cũng hiểu trạng thái của mình bây giờ thực sự không tốt, đành phải đứng lên theo người kia đi. Hoàng hậu lập tức ôm lấy cánh tay nàng mà dìu dắt. Liên bồng y vẫn phủ trên vai nàng, nàng đang muốn mở miệng, Hoàng hậu đã chặn đứng nàng, "Bổn cung ra lệnh cho ngươi im lặng, tập trung đi đường."
Tang Chi quay sang nhìn, cảm động, nhưng chẳng thể để lộ ra. Nàng lại quay mặt đi, cũng không rõ mình đang cảm thấy thế nào. Có một số chuyện nàng có thể khống chế, có thể kìm nén, nhưng cũng không thể kéo dài như vậy mãi mãi được.
Khôn Ninh cung đã hiện ra trước mắt, mà Hoàng hậu lại không có ý buông tay. Tang Chi bắt đầu cảm thấy căng thẳng trong lòng, liền nói khẽ, "Ta có thể tự đi."
Tới đây nàng đã không còn lạnh nữa. Người đã ấm, tâm cũng đã ấm.
--- Hết chương 90 ---
Editor lảm nhảm:
Tôi chỉ nói là hông biết bạn bè kiểu gì mà người ta đi tám chuyện với Thái hậu hơi hăng về hơi trễ thôi mà như người chinh phụ đợi phu quân nơi trường sa khói lửa 🙂 Loạn lên hết cả, xông đi đón, cái Tử Cấm Thành mà chị coi như cái ngõ nhà chị vậy, cãi nhau rồi đến dìu dắt :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...