Sau hồi im lặng chỉ trong phút chốc mà lại tưởng như đã kéo dài rất lâu, Hoàng hậu lên tiếng, thần sắc không động, "Nếu như Thái hậu đã muốn ngươi trở về Thừa Càn cung, vậy thì ngươi về Thừa Càn cung đi thôi. Không phải bổn cung không nể tình, nhưng quả thực ban đầu ngươi đúng là tâm phúc của Hoàng quý phi, bây giờ bổn cung còn cố chấp giữ lại, không hợp lẽ." Nói xong, lại quay về phía Thái hậu, hơi mỉm cười, "Vẫn là Hoàng ngạch nương cân nhắc chu toàn, thần thiếp trẻ tuổi thiếu suy nghĩ rồi. Người, đúng là nên trả lại cho Thừa Càn cung, bằng không người khác sẽ cho rằng thần thiếp ghen ghét Hoàng quý phi, giữ người của Thừa Càn cung lại trút giận, cũng làm Hoàng thượng phiền muộn."
Không ai ngờ được Hoàng hậu lại nói những lời này. Thái hậu không nói rõ ràng từng chữ, nhưng ý tứ thì vô cùng rõ ràng đấy, ý rằng muốn Tang Chi trở về ngoại viện. Ý này không ai không hiểu. Ấy thế mà Hoàng hậu lại giải thích theo hướng thế kia, từ ngữ hợp lẽ mà tường tận, lời nói ra hợp tình hợp lý có nghĩa có tình, mà lại còn nhắc tới Hoàng thượng, cũng khó lòng mà phản bác.
Hoàng hậu nói xong, Tô Ma Lạt Cô không giấu vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Thái hậu lại chẳng động thanh sắc, nghe xong cũng không có phản ứng gì, chợt lại cười một tiếng, "Hoàng hậu nói có lý." Thanh âm nhiễm tiếng cười, làm cho người nghe cảm giác như lão phật gia đang thực sự cảm thấy hài hước vui vẻ.
"Là Hoàng ngạch nương sáng suốt." Hoàng hậu nói, âm thầm thở phào một hơi.
Rốt cuộc Thái hậu cũng nhìn về phía Hoàng hậu, đôi mắt sáng mà sâu, nói từng chữ, chậm rãi, "Hoàng hậu nói phải. Người của Thừa Càn cung, hẳn là nên để cho Thừa Càn cung xử trí."
Câu này lại khiến cho Hoàng hậu không khỏi thảng thốt, lại nghe, "Vậy để Hoàng quý phi đích thân tới Từ Ninh cung nhận người thôi." Giọng nói lại lạnh xuống, "Ai gia cũng muốn nhìn xem Hoàng quý phi xử trí một nô tài phá hỏng một đêm của Hoàng hậu như thế nào."
Hoàng hậu tái mặt, cảm thấy nếu như vậy thì còn càng nguy hiểm. Nàng bảy phần chắc chắn Đổng Ngạc thị sẽ không vì Tang Chi mà mạo hiểm, cũng giống như thái độ của Thừa Càn cung quãng thời gian này. Lại nhớ về chuyện cũ, lần kia Hoàng quý phi vì thể hiện sự tôn trọng đối với Khôn Ninh cung, khoa trương tạ lỗi với Hoàng hậu, mà cho người dùng hình với Tang Chi ngay giữa Khôn Ninh cung. Đổi lại, bây giờ là Thái hậu, sợ rằng cái mạng của Tang Chi còn càng khó mà giữ được dưới tay Đổng Ngạc thị. Hoàng hậu hiểu, không phải Thái hậu muốn nhìn xem Hoàng quý phi xử trí thế nào, mà là muốn trực tiếp truy cứu tới Hoàng quý phi.
Hoàng hậu nắm chặt khăn tay, nhận ra vị thế của mình lúc này, không có cách nào đánh ván cờ này với Thái hậu mà không có thương vong. Tình thế cấp bách, nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái hậu, trầm giọng, "Hoàng ngạch nương, nếu đây đã là chuyện của Khôn Ninh cung, xin Hoàng ngạch nương để cho Khôn Ninh cung tự mình xử trí!" Nàng dập đầu thật sâu, hộ giáp khẽ run lên, "Thần thiếp nếu đã mang danh phận trung cung chi chủ, vốn cũng nên tự gánh vác trọng trách. Nếu ngay đến chuyện của Khôn Ninh cung cũng không xử lý được mà còn phiền lụy tới Thái hậu người, khiến người hao tâm tổn sức, thần thiếp còn đâu là thể diện trước Đông – Tây lục cung? Thần thiếp, kính xin Hoàng ngạch nương đồng ý, để thần thiếp tự mình xử lý việc này!"
Gương mặt vốn ung dung không có chút cảm xúc nào lộ ra của Thái hậu, rốt cuộc cũng đã biến đổi. Nhìn xuống người đang quỳ rạp trên đất, ánh mắt Thái hậu toát ra tia tàn nhẫn. Đã sống cả một đời, đã đi qua hết thảy những loại gió tanh mưa máu, sao lão phật gia lại không hiểu được Hoàng hậu nói ra thì là lo lắng cho thể diện của Trung cung, nhưng ý tứ trong đó lại chính là đang cầu xin nhượng bộ tha thứ. Tuy Hoàng hậu tránh nặng tìm nhẹ, nói gần nói xa, xưa từng đả động đến Tang Chi, nhưng vì chuyện này mà quỳ gối khấu đầu như thế này, thực không hiểu được hai chữ 'Tang Chi' trong lòng Hoàng hậu đã nặng tới mức nào. Tô Ma Lạt Cô thấy thần sắc Thái hậu biến đổi, cũng vô cùng lo lắng bất an. E rằng cái quỳ gối khấu đầu này của Hoàng hậu gợi lên ý muốn tuyệt đường sống của Tang Chi.
Yên tĩnh lần nữa bao phủ Từ Ninh cung.
Chợt, ánh mắt Thái hậu lại chuyển về phía Tang Chi, ánh mắt khiến người ta không rét mà run. Cảm nhận được ánh mắt, sống lưng Tang Chi vô thức cứng lại, bàn tay nắm thành quyền. Tang Chi không có sức lực, cũng không có can đảm ngẩng đầu nhìn lên, cho nên ánh mắt trước sau cũng chỉ chiếu xuống, yên lặng mà cúi đầu.
Sự yên tĩnh này thật khiến cho người ta ngạt thở.
Trong sự im lặng đầy căng thẳng, ngoài dự đoán, đột nhiên Thái hậu lại thở dài một hơi. Chậm rãi lên tiếng, "Đã như vậy rồi thì nhường cho Hoàng hậu xử trí thôi." Giọng nói lại lộ vẻ suy nhược, "Ai gia cũng già rồi, không muốn xen vào chuyện của người khác nữa."
"Thần thiếp, tạ ơn Hoàng ngạch nương!" Hoàng hậu vẫn đang quỳ trên đất, lời nói ra khẽ run lên. Lại nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, "Hoàng ngạch nương phúc trạch thâm sâu, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thọ hưởng muôn đời cùng với giang sơn xã tắc Đại Thanh."
Thái hậu nghe lời này, cười nhạo một tiếng, "Nói cái gì vậy, ai gia cũng không thể bất tử mà thọ hưởng với giang sơn xã tắc được."
Lời này ngoài Thái hậu có lẽ chẳng ai dám nói. Hoàng hậu liền đỡ lời, "Hoàng ngạch nương và Đại Thanh chẳng khác nào một thể, chắc chắn sẽ phúc thọ an khang."
Thái hậu rốt cuộc cũng cười, nụ cười không rõ ý tứ. Lúc này Tô Ma Lạt Cô mới lên tiếng, "Hoàng hậu nương nương, Thái hậu chủ tử đang trêu chọc người đấy thôi."
"Chẳng lẽ ai gia nói sai rồi?" Thái hậu liếc qua Tô Ma Lạt Cô, "Trên đời làm gì có người nào sống được ngàn vạn năm!" Lại nói, "Hoàng hậu đứng lên đi."
Hoàng hậu lúc này mới dám đứng dậy, ngồi trở lại. Nàng cười nói, "Không ai có thể, nhưng Thái hậu người đương nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi, việc này có gì là khó."
"Ôi chao, các ngươi..." Thái hậu cười giễu, dùng giọng oán trách, "Cũng biết cách dỗ dành khiến ai gia vui vẻ đấy."
Cười cười nói nói, không khí trong Từ Ninh cung lập tức thay đổi. Tang Chi vẫn quỳ yên như cũ, yên lặng lắng nghe lời tán ngẫu, hiểu rằng tính mạng của mình vẫn là không phải nằm ở trong tay mình.
Thấy bữa tối sắp tới rồi, Hoàng hậu cũng nóng lòng muốn ra khỏi nơi này. Ngoại trừ đại lễ và yến tiệc, các chủ tử trong cung không mấy khi dùng bữa chung. Yến tiệc trong cung, quan trọng nhất chính là tôn ti cấp bậc, phải tuyệt đối tuân thủ lễ nghi. Lúc này Hoàng hậu và Thái hậu cười cười nói nói, tán gẫu bao lâu, Tang Chi phải yên vị ở nơi ấy bấy lâu. Đến một cái liếc mắt Hoàng hậu cũng không cho nàng, mà nàng cũng tự hiểu mình phải làm gì, cứ yên lặng thẳng lưng quỳ đó mà thôi.
Đương nhiên, hết thảy một màn này đều được Thái hậu thu lại trong đáy mắt. Thấy Hoàng hậu trước sau không một lần nhìn tới người đang quỳ ở kia, lúc này lão phật gia mới cảm thấy vừa lòng đôi chút. Lại nói, "Đã ở đây bầu bạn với ai gia nửa ngày rồi, trời đã tối, Hoàng hậu hồi cung dùng bữa đi thôi."
Hoàng hậu âm thầm thở phào, cố kìm chế không để ánh mắt mình chuyển về phía Tang Chi. Nàng cười nói, "Vậy thần thiếp không làm phiền Hoàng ngạch nương nữa." Nàng khuỵu gối cúi đầu, hành lễ, "Thần thiếp cáo lui." Hoàng hậu lui về về phía sau mới quay người, vừa nhìn tới Tang Chi ánh mắt đã liền dịu dàng.
"Còn người kia thì ở lại đây." Còn chưa kịp nói gì đã nghe Thái hậu lên tiếng.
Hoàng hậu đứng hình, quay phắt lại nhìn Thái hậu, ánh mắt kinh hoảng, "Hoàng ngạch nương!" Giọng nói tràn đầy lo lắng.
Thái hậu lạnh mặt, "Ai gia muốn nô tài kia ở lại hầu hạ ai gia dùng bữa, Hoàng hậu có ý kiến gì sao?"
Hoàng hậu lo lắng lại không thể nói ra thành lời, đành nhìn sang Tô Ma Lạt Cô. Tô Ma Lạt Cô cho nàng một ánh mắt trấn an, lúc này nàng mới nói, lại khẽ mím môi, gượng cười, "Tang Chi chưa từng hầu hạ Thái hậu người bao giờ, thần thiếp chỉ là lo nàng không được chu toàn mà thôi."
"Chu toàn hay không, phải thử mới biết được." Thái hậu cười như không cười, "Hoàng hậu quả nhiên xứng với ngôi Trung cung, đến cả nô tài của Thừa Càn cung mà đối xử cũng thật nhân từ."
"Thần thiếp thân là Hoàng hậu, cho dù là ai thần thiếp cũng sẽ đối đãi công bằng." Nàng lo lắng căng thẳng đến mức loạn lên trong lòng, nhưng lại không thể lập tức kéo Tang Chi ra khỏi nơi này, ngay cả thể hiện ra rằng mình lo lắng cũng không thể. Thái hậu đã nhân nhượng để nàng tự xử lý chuyện của Khôn Ninh cung, nàng còn không biết lùi mà còn cố chấp tiến, chắc chắn kết quả sẽ không vui vẻ. Ánh mắt quét qua Tang Chi lúc này vẫn còn đang quỳ ở đó, Hoàng hậu cắn răng nuốt xuống hết những lo sợ, nở một nụ cười gượng gạo, "Vậy... thần thiếp cáo lui."
Nàng chỉ có thể làm như vậy, không còn cách nào khác.
--- Hết chương 88 ---
Editor lảm nhảm:
Thế gia vọng tộc, nữ nhân Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, nữ nhi Khoa Nhĩ Thấm bộ, tâm cao khí ngạo, đầu gối dát vàng,... cuối cùng đã quỳ xuống vì tình bằng hữu tri kỷ. Các bạn thấy chưa? Tình bằng hữu vĩ đại biết bao~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...