Trung Cung Có Hỉ

Tuy rằng Cảnh Diễm
phản ứng ngay lập tức, bảo vệ nàng thoát khỏi vó ngựa, nhưng thời điểm
rớt xuống, khuỷu tay phải đập xuống đất; chỉ nhúc nhích một tí, toàn bộ
cánh tay đều đau.

Nàng hít vào một hơi, nhịn đau nói, “Không sao...”

Sắc mặt Cảnh Diễm tối lại, nàng vội nói thật, “Cánh tay đau...” Ngừng lại
chút, mong chờ nhìn hắn, “Sẽ không phải là ngã gãy chứ...”

Sắc
mặt hắn như mây đen, giọng nói trầm xuống “Không gãy được”, sắc mặt thực sự là không tốt lắm ngồi dậy, thật cẩn thận bế nàng đến chỗ ngồi cuối.

Chúng phi đã sớm xuống ngựa, Hạ phi hoảng loạn quỳ trên mặt đất, mở miệng muốn nói, cũng nói không được nửa chữ.

Trên Vĩnh Ninh lầu, nếu không phải là Thu Văn cùng Giang thái phi khuyên
nhủ, Thái Hậu đã sớm đi từ Vĩnh Ninh lầu xuống dưới xem. Nhâm chiêu dung đứng thẳng, rướn cổ, nhìn xuống dưới, nhìn thấy đến cả Trương tần đều
đi xuống, nàng mới đi theo.

Canh ở ngoài sân, mấy người Hồng Tư
và ngự y đứng xung quanh, Cảnh Diễm lo lắng cánh tay nàng có vấn đề lớn, cũng không để ý đây là ở đâu, để cho ngự y chẩn tại chỗ.

Luyện
Nguyệt Sênh liếc người đang ôm mình, không hiểu trong lòng của hắn là
nghĩ cái gì, lẽ nào biểu hiện đế hậu tình thâm ở trước mặt mọi người
sao?

Cảnh Diễm bình tĩnh gương mặt tuấn tú, không nghĩ linh tinh
giống Luyện Nguyệt Sênh, ngược lại cảm thấy lồng ngực như thắt lại, cũng không thoát ra được, chỉ có thể bình tĩnh, hắn là thật tâm thật ý quan
tâm cánh tay của nàng.

Hắn ngồi trên mặt đất, ôm Luyện Nguyệt
Sênh vào trong ngực, nàng tựa đầu vào trên vai hắn, cảm giác không được
tự nhiên, ngoại trừ lần viên phòng qua loa đó, bọn họ nào có thân cận
đến như thế này, người này đến việc chạm nàng cũng cảm thấy làm nhục của thân phận hắn.

Vì vậy; khi Chương ngự y xác định thương thế
không ngại, sau khi băng bó đơn giản, Luyện Nguyệt Sênh liền nâng mặt
nhìn hắn, nói: “Bệ hạ, nếu thần thiếp không sao, ngài nên buông thần
thiếp ra.”

Cảnh Diễm lúc đầu còn thấy kỳ lạ khi nàng nói những
lời này, rồi một giây sau hắn nhìn rõ tư thế hiện tại hai người, lập tức nín thở, vẻ mặt bình tĩnh hơi thay đổi, lại bình tĩnh ôm nàng đứng dậy, gọi cung nhân tới, đặt nàng vào kiệu liễn.

Tuy rằng sắc mặt hắn hơi khó coi, nhưng nàng vẫn nhìn thấy hắn đỏ mặt.


Hoàng Hậu ngã ngựa, trận cầu này cũng không đánh nữa. Thu Văn nói muốn đưa
Thái Hậu trở về, chợt Thái Hậu liền lại phái Thu Văn xuống dưới, hỏi nên như thế nào xử trí Hạ phi đụng Luyện Nguyệt Sênh ngã ngựa.

Hạ phi sắc mặt tái nhợt một mảnh, run rẩy quỳ tại nơi đó, Cảnh Diễm đảo mắt lạnh qua, làm toàn thân nàng run rẩy.

”Bệ hạ, thiếp không cố ý!” Hạ phi khóc nói.

”Đó chính là cố ý!” Tô quý tần chỉ sợ thiên hạ không đại loạn, ở một bên thêm mắm thêm muối.

”Không phải, không phải... Thiếp...” giọng nói Hạ phi nghẹn trong cổ họng,
nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, thiếp cũng không nghĩ sẽ trung hợp như vậy mà
đụng đến Hoàng Hậu nương nương... Bệ hạ...” Tiếng khóc hu hu vang lên.

Luyện Nguyệt Sênh giật giật cánh tay, nghiêng nghiêng thân mình, vén màn kiệu lên nhìn lại.

Hạ phi khóc, Cảnh Diễm nghiêng người, đanh mặt, nói một câu, Hạ phi càng khóc dữ dội hơn.

Mắt nàng lướt qua những người khác, dừng trên người Thiên tiệp dư, nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng nghẹn đến đỏ bừng, bộ dáng không
được phát tiết, cảm thấy rất thú vị.

— — — — — — — — —

Hạ
phi bị giam lỏng ở Thanh Ánh cung để suy nghĩ lỗi lầm, phạt chép kinh
sách, phạt tháng năm tiền tiêu, không có thủ dụ của Hoàng Đế thì không
thể rời khỏi Thanh Ánh cung một bước.

Lúc đó, cánh tay Luyện Nguyệt Sênh vừa mới bôi xong dược, còn chưa kịp mặc xiêm y vào, tin tức này liền truyền đến tai nàng.

Vài người Hồng Tư Hoàng Dương sốt ruột bảo vệ chủ, đều cảm thấy phạt quá
nhẹ, Luyện Nguyệt Sênh liền nói: “Đều là không cẩn thận đụng vào, bệ hạ
phạt như vậy, còn hơi nặng đấy.” Kỳ thật nàng cảm thấy kỳ quái là Cảnh
Diễm giam lỏng Hạ phi, Hạ phi sao có thể hãm hại nàng?

Như vậy
vừa đến, Hạ phi không có cách nào ra tay, hướng đi Hạ Thần ở tiền triều
nàng cũng sẽ không biết. Chẳng lẽ nói, Cảnh Diễm thấy Hạ Thần còn hữu
dụng nên, trước tiên giam lỏng Hạ phi, làm cho nàng không có cơ hội
xuống tay, đồng thời, nàng sẽ bởi vì Hạ phi bị giam lỏng mà thả lỏng
giám thị với Hạ phi.

”Nương nương không nhìn thấy việc không
khống chế được con ngựa đó, nếu không phải bệ hạ bảo vệ ngài, chân con
ngựa này rơi xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Hồng Tư trong

lòng còn sợ hãi nói, sau đó thì mặt lại bực tức nói: “Ai mà biết Hạ phi
có cố ý đụng nương nương hay không, sao có thể khéo đến thế, hai người
lại đụng nhau.”

Giọng nói Hồng Tư lôi Luyện Nguyệt Sênh rơi vào
suy tư trở về, nàng chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không suy nghĩ sâu xa
đến vấn đề Hạ phi có cố ý đụng nàng hay không.

Lúc tối, Cảnh Diễm sang đây thăm nàng.

Lúc ấy hai người thân mật như vậy, trong lòng Cảnh Diễm không được tự
nhiên, trở về Tuyên Chính điện, cũng không xem nổi sổ con nữa. Tuy rằng
đã biết thương thế của nàng không đáng lo ngại, nhưng cũng không có tâm
trí xem sổ con, cũng không hiểu rõ cảm xúc phức tạp này là gì, cực kỳ
bực bội nên hắn quyết định đi ngự hoa viên cho khuây khoả, nào biết đi
thì lại đến Phượng Tê cung.

Nếu đã đến, dứt khoát đi vào thăm nàng thôi.

”Bệ hạ, thần thiếp có thể hỏi một câu, vì sao lại phạt Hạ phi nặng như vậy?” Luyện Nguyệt Sênh hỏi thẳng vào vấn đề.

Cảnh Diễm vốn có chủ ý chỉ vào nhìn một cái rồi đi, nào biết nàng hỏi việc
này, hắn trả lời không mặn không nhạt: “Làm Hoàng Hậu bị thương như thế, ngươi nói nên phạt như thế nào?”

Luyện Nguyệt Sênh ung dung thản nhiên nói, “Giam lỏng không phải là một tội nhỏ.” Ở trong cung việc
giam lỏng cả đời phi tử không phải là không có trường hợp nào.

Cảnh Diễm liền nói: “Không ngờ Hoàng Hậu còn tốt bụng như vậy, nàng nên
biết, khi con ngựa kia bị mất khống chế, Hạ phi lập tức lăn từ trên ngựa lăn xuống, lúc hai vó trước của ngựa nhấc lên cao, nàng ta không bị
nguy hiểm, nhưng còn nàng, thiếu chút nữa là bị móng ngựa giẫm, đến lúc
đó không có chuyện đơn giản là bị thương ở cánh tay như thế này, không
giẫm chết nàng thì cũng phải làm nàng gẫy xương.” Mặt hắn đầy châm chọc.

Luyện Nguyệt Sênh ngây ngẩn, “Chẳng lẽ Hạ phi thật sự là cố ý đụng vào thiếp.”

Nghe vậy, Cảnh Diễm như cười như không nhìn nàng, dường như là cười nhạo sự
ngây thơ của nàng “Ngựa của nàng có thể khống chế ngay lập tức, ngựa của Hạ phi phải là chạy rất nhanh mới có thể không khống chế con ngựa ngay
lập tức được.”

Luyện Nguyệt Sênh bừng tỉnh hiểu ra.

”Nàng

rắp tâm mưu hại Hoàng Hậu, Trẫm phạt giam lỏng nàng thì có làm sao? Nếu
không phải là nể mặt Hạ Thần, Trẫm đã nhốt nàng vào lãnh cung.” Cảnh
Diễm lãnh nói.

Lẽ nào nàng thật sự trách oan Cảnh Diễm? Luyện
Nguyệt Sênh thầm nghĩ, rồi lập tức bác bỏ suy nghĩ đó, mặt nàng ngẩn ra, cắt ngang hắn để nói: “Bệ hạ, ngài giam lỏng Hạ phi, lần sau nàng làm
thế nào ra tay được? Không phải đã nói, thần thiếp ở hậu cung nhìn chằm
chằm Hạ phi, ngài ở triều đình nhìn chằm chằm Hạ Thần sao, nếu ngài rõ
ràng phương pháp gây án của Hạ phi, vì sao không phơi bày ngay từ đầu?
Như vậy vừa đến, cũng có thể đánh cho Hạ Thần một kích, nhưng ngài chưa
nói gì đã giam lỏng Hạ phi rồi.”

Cảnh Diễm ngơ ngác, chợt giọng nói trầm xuỗng: “Hoàng Hậu có ý gì?” Sắc mặt hắn hơi lạnh.

Nàng cũng không giấu diếm, “Nếu như bệ hạ cảm thấy Hạ Thần còn hữu dụng, hãy nói thẳng cho thần thiếp, không cần nhỏ nhen mà đùa giỡn như thế này.”
Ngừng lại rồi nói, “Không có ý nghĩa.”

Trong lời nói của nàng mang theo trào phúng cùng giễu cợt, ý tứ rõ ràng, Cảnh Diễm sao có thể nghe không hiểu.

Để lại Hạ Thần thì có thể dùng vào việc gì? Không phải là đối đầu với Ninh quốc công sao!

”Hạ Thần tham ô tiền cứu tế thiên tai, chỉ riêng một điều này, cũng đủ hắn
chết mấy trăm lần.” Hắn hít sâu một hơi, âm thanh trầm ổn, “Nhưng Trẫm
muốn tóm được kẻ đứng đằng sau hắn.”

Luyện Nguyệt Sênh có thâm ý
nhìn hắn, “Nếu như bệ hạ là nghĩ như vậy, cho nên không động Hạ phi, hãy nói cho thần thiếp, thần thiếp không phải là họa quốc yêu cơ, sẽ không
làm vướng tay vướng chân bệ hạ.”

Nghe vậy, Cảnh Diễm mở mắt, nâng trà lên chung nhẹ nhấp một ngụm trà, “Hoàng Hậu là người cực kì thông minh.”

Luyện Nguyệt Sênh liền cười, “Đương nhiên, cho nên về sau bệ hạ lại có cái gì muốn gạt thần thiếp, không nên suy nghĩ như thế này, đừng quên, lúc
trước là bệ hạ nói muốn kết đồng minh với thần thiếp.”

Cảnh Diễm nhếch khóe môi nở nụ cười nhạt, hắn đặt ly trà xuống, ngước mắt, chăm chú nhìn nàng, “Đồng minh kết thúc.”

Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc, hắn đã đứng dậy, cười với nàng một cái, trực tiếp rời đi.

— — — — — — — —

Thời điểm thỉnh an ngày hôm sau, A Sử Na Yến lần đầu tiên chính thức lộ diện trước mặt chúng phi.

Lúc trước A Sử Na Yến vẫn luôn học lễ nghi cung đình, quen thuộc cung quy,
cũng không có đặt thẻ bài lên, nhưng tối qua bệ hạ nghỉ ở Hoa Thanh cung của nàng, lúc sáng sớm, còn ban cho một đống gì đó qua đấy.

Thiên tiệp dư không được nhịn quan sát nàng, nhìn thấy giữa chân mày ngạo mạn của nàng cùng với nụ cười duyên, phẫn nộ trong lòng khó mà dẹp yên.

Luyện Nguyệt Sênh ngồi ở trên, nhìn vạt áo trong suốt của A Sử Na Yến, một
mực cung kính hành lễ, ôn hòa cho nàng đứng dậy, “Minh Hiền phi ngồi
đi.” Nàng chỉ vị trí giữa Thục phi cùng Đức phi.

Thục phi vẻ mặt ôn hòa lên tiếng chào hỏi A Sử Na Yến, Đức phi tỉnh bơ, đơn giản gật đầu với nàng.


Luyện Nguyệt Sênh nhìn người ngồi phía phía dưới mặt mày xinh đẹp đa tình lại không mất ngạo khí, màu da non hồng trắng mịn, như đậy một tầng châu
quang xanh ngọc, toàn thân khí phái như một bông hồng diễm lệ, còn là
một đóa hoa do nam nhân tưới nước mà nở ra.

Khí phái như thế, tư thế đẹp không gì sánh bằng, chỉ có điều là đè xuống đám cung phi kia.

Hôm qua Hoàng Hậu bị ngã, cho nên trước mắt vẫn hỏi han ân cần với Hoàng
Hậu, còn với A Sử Na Yến, thì là thống nhất không đếm xỉa đến.

A Sử Na Yến từ đầu đến cuối khóe môi mỉm cười, cũng không nhiều lời, tính nết trầm ổn hơn so với lúc mới đến.

Đến cuối cùng, Luyện Nguyệt Sênh liếc nhìn Thanh Linh, một lát sau, Thanh Linh cầm đồ ban thưởng tới.

A Sử Na Yến nhìn qua, những thứ Thanh Linh mang đến, đều là một ít đồ
trang sức, có một cây trâm ngọc tuyết như trắng, vừa nhìn đã biết ngay
là bảo vật giá trị xa xỉ, trang sức tuy rằng chỉ có bảy tám món, nhưng
các đều là trân phẩm, đây là A Sử Na Yến bảo bối mà không dễ dàng trông
thấy ở Đột Quyết.

Thiên tiệp dư nhìn thấy những thứ kia, không
khỏi cảm thấy Luyện Nguyệt Sênh là cái người nhỏ mọn, trang sức không
đáng tiền cũng lấy ra, con mắt nàng chuyển; lời nói ra khỏi miệng, “Đêm
qua là lần đầu tiên thị tẩm của Hiền phi tỷ tỷ, nương nương thưởng những thứ này... Có phải hay không là không ổn lắm.”

Tô quý tần nghe
vậy, liếc xéo nàng, “Chớ không phải là Thiên muội muội nhìn nương nương
thưởng hơi ít, bênh vực kẻ yếu thay Hiền phi tỷ tỷ.” Quả nhiên là cung
nhân đê tiện, cho dù là leo lên vị trí cao tới đâu, trong khung vẫn là
kẻ đê tiện mọi chuyện đều không hiểu.

Thiên tiệp dư bị nói trúng
tâm tư, mặt không đổi sắc nói: “Làm sao có thể, Quý tần tỷ tỷ không nên
nói lung tung, thiếp chỉ là cho rằng, Minh Hiền phi nãi công chúa Đột
Quyết, đêm qua lại là lần đầu tiên thị tẩm, nương nương thưởng những thứ này, ít ít nhiều nhiều có chút không hợp thân phận Minh Hiền phi.”

”Thiên tiệp dư noi lời này là có ý gì.” Trang phi liếc nhìn nàng; “Chẳng lẽ
nói nương nương cố ý khắt khe Minh Hiền phi hay sao.”

”Những lời này của Trang phi tỷ tỷ chính là oan uổng muội muội.” Thiên tiệp dư cười với nàng.

A Sử Na Yến biết phân biệt tốt xấu, tự nhiên biết những kia trang sức có
bao nhiêu giá trị, nhưng nàng cũng không có định nói chuyện.

Ghế
trên Luyện Nguyệt Sênh vẫn là bộ dáng ôn hòa, “Minh Hiền phi nếu đã là
phi tử của bệ hạ, kia tức là tỷ muội của ta, thân phận công chúa Đột
Quyết, có thể dùng một đời trong thâm cung sao?”

A Sử Na Yến nghe vậy mặt cứng đờ.

”Minh Hiền phi, muội để ý chuyện này sao?” Luyện Nguyệt Sênh nhàn nhạt liếc nàng, nhìn từ trên cao xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận