“... Công chúa?” Luyện Nguyệt Sênh nhíu nhíu mày, tay phải đặt Bạch Tử xuống bàn cờ ngọc bích, “Là bị đưa đến hòa thân thôi.”
Nhân Trung đế tuy có ba nhitử, nhưng đến cuối cùng thì chỉ còn lại Cảnh Diễm, Cảnh Diễm là hoàng tử do Thái Hậu sinh ra, ba tuổi được phong Thái Tử, mười tám tuổi đăng cơ làm Hoàngđế, có thể nói là từ được nuôi dưỡng như Tiểu Kim tôn ngọc quý, không gặp bất kỳ sóng gió nào để lên làm Hoàng Đế.
Nếu nói đến Tiên đế, vậy thì không thể không nhắc tới Thái Hậu. Trước khi Luyện Nguyệt Sênh tiến cung, Luyện phu nhân đã đặc biệt nói đến chuyện của Thái Hậu, muốn nàng cẩn thận một chút. Nói là nhi tử thứ hai của tiên đế chết sớm, nghe nói đều là thủ đoạn của Thái Hậu, đồng thời mẫu phi nhị hoàng tử cũng không có kết cục tốt.
Nhưng bởi vì là đồn đãi, cho nên mức độ tin cậy không cao.
Nếu như Đột Quyết đưa một công chúa đến, chắc hẳn chính là muốn tặng cho Cảnh Diễm. Hắn không có huynh đệ, anh em họ không thể lấy công chúa dị quốc, cho nên chỉ có thể nhét người vào hậu cung Cảnh Diễm.
”Nương nương...” Chương ngự y cau mày nhìn bàn cờ, ngẩng đầu gọi một tiếng.
Trong tay Luyện Nguyệt Sênh đang nắm quân cờ chậm rì rì đặt lên bàn cờ, Chương ngự y một tiếng gọi, bừng tỉnh, thấy mắt Chương ngự y nhìn xuống bàn cờ, nàng cũng nhìn theo.
Bởi vì trầm tư quá lâu, nàng không tự giác đặt quân cờ thành một hình, nhìn trên bàn cờ, các con cờ trắng đen giao nhau tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn, Luyện Nguyệt Sênh ngượng ngùng cười cười.
Trước khi Chương ngự y đi, Luyện Nguyệt Sênh vì cảm thấy áy náy, cố ý đem chiếc nghiên mực tử sa đưa cho hắn.
Nàng sớm nhìn ra, Chương ngự y nhìn trúng nghiên mực tử sa khắc hoa đã từ lâu.
— — — — — — — — — — — — — —-
Vài ngày sau, vào giữa trưa, nắng ấm áp, bầu trời trong xanh, Hạ phi sai người đến mời Luyện Nguyệt Sênh, nói là ở trong ngự hoa viên tổ chức bàn Trà yến nhỏ, mời vài vị phi tần đến tham dự, cũng rất hân hạnh mời Hoàng Hậu đến tham gia.
Không cần đoán, Luyện Nguyệt Sênh cũng biết Hạ phi mời nàng là vì cái gì.
Vì vậy sửa soạn một chút, dẫn mấy người Hồng Tư Thanh Linh đến.
Mặt trời rực rỡ, hương hoa tràn bốn phía, từ rất xa, Luyện Nguyệt Sênh đã ngửi thấy mùi trà. Đứng trên cầu nhỏ, nàng nhìn thấy cách đó không xa trong đình Yên Vũ, bốn năm phi tử đã ngồi, có Đức phi, có Thục phi, có Nguyên thục viện... Đều là người có địa vị cao.
Yên Vũ đình là đình nằm bên bờ Vân hồ, phía bên phải là công viên Phương Hinh phía trái là Vân hồ, bây giờ là lúc hoa sen nở nhiều nhất trong Vân hồ, hương sen bay ra bốn phía, thấm vào ruột gan, cảnh đẹp ý vui.
Người ở đầu kia sớm đã nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương chầm chậm đi tới, nhưng... y phục hơi chút không giống trước đây. Ngày hôm nay nàng mặc bộ Hồng cung trang, tay áo là voan mỏng nhẹ, tóc búi tùy vân kế, một cây trâm phượng được cài nghiêng trên búi tóc, phượng Đông châu, không phải là đồ trang sức quý giá gì, trang sức cài trên tóc cũng ít hơn so với bình thường.
Trong mắt Hạ phi chợt lóe lên sự kinh ngạc; nhưng lập tức lại cười nhẹ nhàng tiến lên nghênh đón, trên mặt nàng khẽ cười, khuôn mặt thanh tú bởi nhuộm ý cười, trở nên kiều diễm hơn.
Mấy phi đi xuống đình, thi lễ vấn an với Hoàng Hậu, quãng thời gian trước Thục phi được Hoàng Hậu tương trợ, liền nghĩ tới đi lên thân thiện một chút, nào ngờ lại bị Hạ phi đoạt trước, Hạ phi cười đi lên trước, “Lúc thiếp sai người đi mời nương nương, còn lo lắng nương nương sẽ không đến. Thiếp đa tạ và hân hạnh vì nương nương đã đến đây.”
Nàng một bên vừa nói một tay đã chuẩn bị đỡ Luyện Nguyệt Sênh, lại bị Luyện Nguyệt Sênh uyển chuyển tránh né. Sắc mặt Hạ phi cứng đờ, theo quy củ đi phía sau nàng.
”Bản cung cũng là rảnh rỗi không có việc gì, nghe nói ngươi tổ chức tiệc trà, thì nghĩ vừa vặn có thể giết thời gian, nên tới đây.” Luyện Nguyệt Sênh không nhanh không chậm nói xong, bước chân ngạo mạn.
Hạ phi ở phía sau che miệng khẽ cười, “Nương nương đang có thai, thiếp vừa pha trà lài, nương nương không ngại một dùng.”
Luyện Nguyệt Sênh đi ở phía trước, không nói chuyện, sau đó nàng dừng lại ở bậc thang.
Mấy phi tử đi phía sau cũng đột nhiên ngừng lại theo, Thục phi kinh ngạc, “Nương nương?”
Vừa dứt lời, Thanh Linh bước từng bước nhỏ lên bậc thang, cúi người ngồi xuống nhìn, dùng tay xoa xoa vài cái trên bậc thang. Vài người ở phía sau không hiểu ra sao, tim Hạ phi đập thình thịch, nhíu mày lại.
Thanh Linh nâng hai tay, Luyện Nguyệt Sênh xoa một cục đá trong suốt, đặt ở dưới ánh mặt trời, viên đá lập tức tỏa ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
”Đá thấu trắng!” Nguyên thục viện kinh ngạc, “Sao chỗ này lại có đá thấu trắng!”
Đá thấu trắng là trong suốt, khi đặt ở dưới ánh mặt trời, liền có thể khúc xạ tạo ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, là vật lạ Tây Vực tiến cống năm kia, số lượng rất ít. Nhưng là hiện tại lại xuất hiện trên bậc thang của Yên Vũ đình!
Luyện Nguyệt Sênh nhướn nhướn mày, nghĩ thầm nếu là Hạ Thần, có lẽ là có thể tìm được đá thấu trắng này, tảng đá kia màu sắc đẹp, lại thú vị, Hạ Mạt có trong tay cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Nàng một đường đi cẩn thận, lại không ngờ là ở nơi này dính bẫy, nếu là nàng bước lên trên vài bước, nhất định sẽ đạp vào tảng đá kia, đến lúc đó có khả năng trượt chân lắm.
Tảng đá đặt trong bóng râm ở Yên Vũ đình, không nhìn thấy dễ dàng được, nhưng vừa rồi nhóm Hạ phi đi xuống thì lại là không có đạp đến, cũng tức là; sau khi các nàng xuống thì mới đặt lên.
Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được nhìn cung nữ đứng chung quanh đình.
”Đá thấu trắng là vật hiếm lạ, không nghĩ là ở đây tìm được năm miếng, hình dạng còn nhẵn nhụi mượt mà như vậy, giống như có người cố ý mài giũa mà thành. Bản cung thấy đây lại là điềm tốt.” Luyện Nguyệt Sênh nhẹ giọng nói; “Có lẽ, thứ này là ai đó trong các ngươi không cẩn thận làm rơi xuống.”
Đức phi tuy rằng cũng kinh ngạc, nhưng nghe Hoàng Hậu nói một câu cuối cùng, thì cười nói: “Nương nương lại nói đùa, đá thấu trắng là trân phẩm, thiếp còn chưa nhìn thấy qua, làm sao có thể có người nào trong chúng ta có thứ đấy chứ.”
Thục phi cũng hùa theo, Hạ phi thấy thế, cũng theo cười nói: “Hẳn là rơi từ trên trời xuống, là điềm tốt.”
Luyện Nguyệt Sênh không nói chuyện, nàng đem đá thấu trắng giao cho Thanh Linh, để Hồng Tư đỡ tay, bước chậm từng bước lên bậc thang.
Hạ phi thở phào một hơi, trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Thục phi cùng Đức phi nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy việc này rất kỳ lạ.
Sau khi Hoàng Hậu vào đình thì phía sau còn có vài người chuẩn bị đi lên, lại không nghĩ rằng người đó quay người trở lại, tay áo mỏng đảo qua, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm khắc; chỉ vào Hạ phi nói: “Hạ phi, bản cung hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện ở Giang Tây.”
Sự tình đột ngột xảy ra, làm vài người ở phía dưới đều ngây ngẩn, Hạ phi ngớ ra, mở miệng: “Thiếp... Thiếp...” Ổn định cảm xúc, “Nương nương, đây là chính vụ, thiếp không dám thảo luận lung tung.”
”Đức phi ngươi biết không?” Luyện Nguyệt Sênh chuyển mắt nhìn sang Dương Như Ý.
“...” Đức phi sửng sốt, chớp mắt một cái, rồi trả lời: “Chuyện Giang Tây bị lũ lụt, thiếp có nghe nói.”
Luyện Nguyệt Sênh rũ tay xuống, “Đúng vậy.” Vẻ mặt nàng nghiêm túc, nghiêm khắc nói, “Giang Tây lũ lụt lớn, bệ hạ vì chuyện này mà phí công mệt tâm, đám hạ thần Tiêu Ly đi cứu tế thiên tai ở Giang Tây, thời điểm này, Hạ phi vẫn còn thảnh thơi pha trà ngắm hoa?” Nàng lãnh âm thanh hừ một tiếng, uy nghi lạnh nhạt, “Bản cung có nên nói rằng Hạ phi thật hào hứng?”
Hạ phi kinh hãi, “Nương nương, thiếp tuyệt đối không có ý này!” Vinh Triều không phải chỉ có Giang Tây, hơn nữa tình hình Giang Tây cũng tốt hơn. Hậu phi bị nhốt ở trong hậu cung, vốn là không nên sầu lo vì chuyện của bên ngoài, uống chút trà phẩm hoa, cũng chỉ là chuyện thường ngày hàng ngày mà thôi!
Luyện Nguyệt Sênh trên cao nhìn xuống Hạ phi, lập tức xoay người đi đến một cái bàn đá nhỏ, cầm lấy ly trà hồng ngọc, liền nói: “Hạ phi nên giải thích một chút, ly trà này là lấy từ chỗ nào? Khắc hoa văn nổi, khảm nạm Lam bảo thạch, trình độ hoa mỹ này, trong cung cũng chỉ có mấy bộ thôi.” Nàng để chiếc chén lên bàn, lại nhìn Hạ phi nói: “Nhìn cả người ngươi đều là đồ quý giá, so với bản cung thì Hạ phi trông có vẻ giống Hoàng Hậu hơn đấy.”
Lúc đầu Hạ phi bị nói đến mặt đỏ lên, nghe được một câu cuối cùng, thì bị dọa mặt trắng bệch, nàng xách váy quỳ xuống đến, vội vàng nói: “Nương nương, thiếp thật là không có ý tứ này, ly trà hồng ngọc là thiếp mang từ nhà vào cung...” Nàng gấp muốn khóc, nói chuyện cũng có chút nói năng lộn xộn, “Nương nương... Ngài tin tưởng thiếp, thiếp không có ý mạo phạm nương nương, thật sự không có...”
Có người nào xui xẻo như nàng không! Rõ ràng là không có sơ sót trong việc vạch trần chuyện Luyện Nguyệt Sênh giả chửa, không nghĩ đến việc Luyện Nguyệt Sênh lật lại một nước cờ!
Trong lòng Nguyên thục viện nhảy nhót, liếc nhìn hai nha hoàn của Đức phi Thục phi; lại nhìn người mình, đều là dựa theo phẩm cấp, sao Hoàng Hậu chỉ nói Hạ phi thôi?
”Còn có các ngươi đấy.”
Nguyên thục viện còn nghi hoặc, liền nghe âm thanh lạnh lẽo truyền tới.
”Chuyện ở Giang Tây còn chưa giải quyết xong, bệ hạ vẫn luôn lo lắng phí tâm. Lúc các ngươi làm bạn giá, nếu là trang điểm hoa lệ như thế, chỉ sợ làm gia tăng sự bất mãn của bệ hạ với các ngươi, cho nên từ lúc này, tất cả đều phải hoạt bát sôi nổi hơn cho bản cung! Tháo bớt những đồ trang sức hoa lệ trên tóc các ngươi đi; chớ để bệ hạ nhìn thấy thì phiền lòng!”
Thục phi nghe vậy, vội cuống quít dâng lễ làm phúc, trong lòng cũng oán Hạ phi mời nàng tới đây.
Chuyện Hoàng Hậu khiển trách Hạ phi trong Phương Hinh viên, phạt nàng sao chép cung quy, lập tức truyền trong nội cung, cũng truyền cực nhanh đến tai Cảnh Diễm, đồng thời kia năm viên đá thấu trắng cũng đưa đến tay hắn.
Vì vậy chỉ vài ngày sau, chúng hậu phi càng ngày càng giảm đeo trang sức, phi tần đến làm bạn với Hoàng đế đều nâng 120% tinh thần, không hề tùy ý nói lung tung, làm Cảnh Diễm thoải mái hơn.
Trong một ngày, Giang Tây lại có tin tức tốt truyền về, Tiêu Ly lập công, Cảnh Diễm long tâm cực kỳ vui mừng. Đúng lúc Thiên tiệp dư đến đây tìm hắn, hắn không chịu được khi nàng nhõng nhẽo, rốt cuộc đến Quảng Lăng cung dùng bữa cùng nàng.
Biết hôm nay tâm trạng Cảnh Diễm tốt, Thiên tiệp dư làm nũng lại rót cho hắn vài ly rượu, hắn nghĩ một lát sau sẽ xử lý chính sự.
Cảnh Diễm hoàn toàn thanh tỉnh, đâu dễ dàng uống say như thế, bởi hôm nay tâm trạng tốt, cũng uống nhiều hơn vài chén với Thiên tiệp dư, tạm thời xem như là bồi thường việc vắng vẻ nàng lâu ngày.
Đương lúc hai má Thiên tiệp dư đỏ rực, mị nhãn như tơ, tay vươn lên phía sau lưng hắn, thì Cảnh Diễm nhíu mày lại, duỗi tay muốn đẩy nàng đang dâng lên môi thơm.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân, vẻ mặt Triệu Hoài Sinh hoảng loạn chạy vào, “Bệ hạ! Nương nương đẻ non!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...