"Khóc đi, đừng cười.
Bộ dáng anh khóc càng đẹp rực rỡ nha." Niên Nhĩ Lạc vừa nói lại còn không ngừng đá lên người Mẫn Doãn Kiệt.
Đau đớn khiến anh ta quằn quại, hồi lâu sau liền nằm im không nhúc nhích.
Niên Nhĩ Lạc dùng chân chọt chọt Mẫn Doãn Kiệt, xác định anh ta thật sự đã bất tỉnh rồi thì mới ngồi xuống nhích lại gần anh ta, đưa tay mò mẫn tìm kiếm chìa khóa.
Nhưng là tìm hoài tìm hoài vẫn không biết chỗ Mẫn Doãn Kiệt giấu chìa khoá, Niên Nhĩ Lạc có chút nổi nóng.
"Sao lại không có vậy nè...!Úi!"
Mẫn Doãn Kiệt vốn dĩ đang bất tỉnh bỗng dưng mở toang mắt, anh ta đưa tay nắm lấy tay Niên Nhĩ Lạc kéo xuống sau đó xoay một vòng lật đè cô xuống dưới.
"Cưng chết chắc rồi."
Niên Nhĩ Lạc còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy cả gương mặt của Mẫn Doãn Kiệt đập vào mặt, sợ đến nỗi cả người đều run rẩy, cô vung tay giãy dụa nhưng vô hiệu.
"Anh buông tôi ra!"
Mẫn Doãn Kiệt nhíu mày, anh ta dùng một tay nắm lấy hai tay của Niên Nhĩ Lạc sau đó kéo lên trên đỉnh đầu cô, tay còn đưa qua bóp lấy mặt cô, siết đến đỏ ửng.
"Anh cho em cơ hội cuối cùng, tự nguyện phục tùng anh hoặc bị cưỡng chế."
"Con mẹ nó anh nghĩ anh là ai? Cút ra mau lên!" Niên Nhĩ Lạc dùng chân đạp lên ngực Mẫn Doãn Kiệt, cô thấy sắc mặt anh ta đen dần.
Hồi lâu sau anh ta đưa tay xuống nắm lấy cổ chân cô, một phát bẻ sang.
*Rặc*
"Em hết cơ hội rồi, anh đã quá nuông chiều em."
Chân của Niên Nhĩ Lạc bị bẻ cũng không phải gãy, chỉ là trật chân, nhưng nó đau đến nỗi cô không thể nhúc nhích được nữa.
"Mẫn Doãn Kiệt, anh không sợ báo ứng hay sao?" Niên Nhĩ Lạc nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không ngừng chống cự, giận dữ gào vào mặt Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt ngắm nhìn gương mặt của Niên Nhĩ Lạc, anh ta mỉm cười lắc lắc đầu.
"Không.
Anh biết nếu đã đi đến nước này anh sẽ không còn gì nữa hết."
"Nhưng bây giờ trong tay anh có em, thứ mà Mẫn Doãn Kì xem như thế giới của nó."
"Gì chứ?" Niên Nhĩ Lạc ngây ngốc.
"Anh yêu em, và anh cũng ghét nó.
Nếu đã không có được em, thì anh đành hủy hoại em thôi." Mẫn Doãn Kiệt mỉm cười dịu dàng, vuốt mớ tóc rối loạn trước trán của Niên Nhĩ Lạc rồi lại vuốt ve gương mặt cô.
Đúng lúc này ở ngoài cửa có tiếng đập, cửa lay chuyển, giọng nói lo lắng của Mẫn Doãn Kì vang lên.
"Niên Nhĩ Lạc em có trong đó không?"
Niên Nhĩ Lạc mở miệng muốn hét lên nhưng lại bị Mẫn Doãn Kiệt bịt kín miệng, cô giãy dụa điên cuồng, trong cổ họng phát ra âm thanh.
"Lạc Lạc! Có thì trả lời anh đi."
Niên Nhĩ Lạc cuối cùng đành đánh liều, cô há miệng ngậm lấy tay Mẫn Doãn Kiệt cắn xuống, cắn đến nỗi bật cả máu, anh ta rốt cuộc không chịu được nữa liền rút tay, buông cô ra.
Ngay lúc này Niên Nhĩ Lạc liền nhướng người về phía cửa gào lên.
"Doãn Kì, em ở đây.
Cứu em..."
Nhưng ở ngoài cửa không còn tiếng động nào nữa, dường như người cũng đã đi mất, Niên Nhĩ Lạc lại tiếp tục gào lên, cô bò ra phía cửa liên tục dùng tay đập đập.
"Doãn Kì, xin anh..."
Mẫn Doãn Kiệt đã không nhịn được nữa, Niên Nhĩ Lạc đã chạm vào giới hạn của anh ta, anh ta đứng dậy, dùng bàn tay bị cắn đến máu thịt lẫn lộn nắm lấy tóc của Niên Nhĩ Lạc kéo qua, lôi cô xềnh xệch trên đất.
"Anh đã quá nhẹ nhàng với em rồi Niên Nhĩ Lạc.
Em đúng là ngoan cố!"
"Không..."
*Rầm*
Mẫn Doãn Kiệt quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, phát hiện Mẫn Doãn Kì đã phá được cửa, trên tay hắn là một cây gậy sắt lớn.
Hắn nhìn anh ta, đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn cùng sát ý mãnh liệt.
Mẫn Doãn Kiệt nghiêng đầu nhìn em trai, anh ta buông Niên Nhĩ Lạc, nhếch môi mỉm cười nhìn hắn.
"Sao nào em trai của anh? Tính làm gì đây hả?"
Mẫn Doãn Kì ném cây gậy đi, hắn bẻ bẻ khớp tay lạnh nhạt tiến tới chỗ của Mẫn Doãn Kiệt.
"Anh biết tôi muốn làm gì mà?"
Sau đó lên một quyền đấm vào mặt Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt ăn một đấm, khóe môi cũng rỉ máu, bên gò má ran rát, anh ta nhếch môi cười khẩy rồi mới quay người nhìn Mẫn Doãn Kì.
"Mất dạy nhỉ?"
"Sao bằng anh?" Mẫn Doãn Kì khinh bỉ.
Mẫn Doãn Kì nói xong lại đá một cước, Mẫn Doãn Kiệt lần này không vừa cũng nhào qua đánh với hắn, hai người ngã ra đất, đánh nhau vô cùng oanh liệt.
"Anh biết đó là bạn gái tôi kia mà? Mẹ nó anh có phải con người hay không?"
"Thì sao? Mày xứng với cô ấy sao thằng khốn!?"
Niên Nhĩ Lạc ngồi bên cạnh nhìn hai người đánh nhau, mà Mẫn Doãn Kì lúc này đang chiếm ưu thế, quyền nào của hắn hạ xuống mặt Mẫn Doãn Kiệt cũng mang theo sát thương rất lớn.
Mẫn Doãn Kiệt tuy yếu về khả năng đánh nhau, nhưng chơi xấu thì anh ta tất nhiên không ai chơi lại rồi.
Bởi Mẫn Doãn Kì mãi đánh nên không để ý cánh tay trái kia của Mẫn Doãn Kiệt đang từ lần xuống túi quần, sau đó anh ta rút ra một con dao bấm.
"Em trai thân yêu của anh, đi đường cẩn thận nhé."
*Phực*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...