(9)
Sau khi an ủi Tiêu Kỳ, Phương Giai Ninh cũng bắt đầu soạn lộ trình ôn cấp tốc phù hợp hơn cho người “suy yếu” như hắn.
Những ngày sau đó, tất cả học sinh đều cật lực chuẩn bị cho kỳ thi.
Giang Thanh giống như nhặt được báu vật, cả ngày ôm lấy tờ đề rồi tự tìm cách giải.
Hết nhờ gia sư trên mạng lại đến tự search bài mẫu tương tự rồi giải.
Dù sao môn Toán cũng là một trong những bộ môn quan trọng nhất, chiếm phần trăm cao nhất của tổng điểm.
Thỉnh thoảng, Giang Thanh nhìn quanh tất cả mọi người giống như canh chừng, không cho ai cướp lấy bảo bối của cô ta.
Tuần thi đầu tiên rất nhanh đã đến, Phương Giai Ninh xem như thuận lợi vượt qua cửa ải các môn phụ, không gặp trắc trở gì lắm.
Sau đó là đến tuần thi các môn chính thức, Giang Thanh bắt đầu lộ ra vấn đề.
Không phải Phương Giai Ninh muốn chú ý đến người khác, mà do là Giang Thanh ngồi ở trước cô hai bàn, mỗi lần ngẩng đầu suy nghĩ là nhìn thấy.
Từ góc độ phía dưới này, không khó nhận ra Giang Thanh đã lật tủ hoàn toàn, hơn phân nửa thời gian là ngồi cắn bút.
Phương Giai Ninh rũ mắt, bình tĩnh hoàn thành phần bài của mình.
Bên kia, Tiêu Kỳ cũng lần đầu tiên trong lịch sử học tập có thể làm bài một cách trơn tru mà không gặp bất kỳ trắc trở gì.
Những câu hỏi khó cũng là những dạng mà Phương Giai Ninh đã nói qua, hắn suy nghĩ một chút liền ra được hướng giải, tuy không chắc là đúng lắm nhưng có còn hơn không.
Giây phút tiếng chuông vang lên, đáy lòng Tiêu Kỳ thực sự thấy nhẹ nhõm vô cùng, cảm giác thoải mái xưa nay chưa từng có.
Bởi vì đã nỗ lực hết mình, nên dù kết quả thế nào cũng thấy hài lòng.
“Ninh Ninh…”
Tiêu Kỳ cà lơ phất phơ đến khoác vai Phương Giai Ninh, làm cô giật mình vội ngó ngàng xung quanh.
“Sợ gì chứ?”
“Tôi không có sợ!”
Tiêu Kỳ cười cười, ánh mắt lấp lánh nhìn cô chăm chú.
“Tiêu Kỳ, cậu đừng có mà nhìn tôi như vậy, nếu bài kiểm tra lần này cậu làm không tốt thì cậu không còn cười nổi nữa đâu.”
Nghe vậy, nụ cười Tiêu Kỳ đột ngột tắt ngúm, thở dài một hơi, hắn lật mặt như đang diễn kịch vậy.
“Ninh Ninh, nếu tớ thi không tốt, cậu sẽ không cần tớ nữa sao?”
Phương Giai Ninh nghẹn họng.
“Không có, tôi…”
“Tiêu Kỳ, chúng ta là bạn bè, đã gắn bó suốt thời gian qua, điểm số sao mà so được với tình nghĩa!”
Tiêu Kỳ nghẹn một họng, vẻ mặt khó nói nên lời mà nhìn cô.
Hoá ra trong mắt cậu, chúng ta chỉ là tình nghĩa anh em thôi sao?
Nụ cười Tiêu Kỳ có hơi miễn cưỡng, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, tiếp tục trò chuyện cùng Phương Giai Ninh.
Nhìn hắn bây giờ, quả thực khí thế trùm trường hung hăng đã vơi bớt đi mấy phần.
Đứng trước mặt người thương, vẻ hung dữ trước kia chẳng còn sót lại bao nhiêu.
—-------
Sau kỳ thi là ba ngày nghỉ ở nhà, Phương Giai Ninh chỉ toàn dành thời gian để ngủ.
Học hành thực quá vất vả, có được một giấc ngủ ngon là khó như lên trời.
Cho đến khi ngày định mệnh ấy đến, tất cả học sinh đều dùng sổ liên lạc điện tử để xem điểm.
Phương Giai Ninh biết lượng truy cập lớn sẽ dễ làm hệ thống bị đứng, cho nên không vội xem.
Ai ngờ đâu Tiêu Kỳ trực tiếp nhắn tin.
“Phương Giai Ninh, cậu chọn được avatar chưa?”
“Mau mau để lên đi.”
Cô thực sự hết hồn, vội vã vào xem điểm.
Cô đứng top 3 của lớp, hai vị trí trên là lớp trưởng và Cẩm Gia Thi.
Như vậy cũng đã rất tốt, cô là học sinh mới, vượt qua mấy chục học sinh giỏi trường kỳ để vào top lớp cũng đã là kết quả rất tốt rồi.
Còn về phần tin nhắn của Tiêu Kỳ.
Hắn trực tiếp gửi bảng điểm của mình, ký hiệu mũi tên đi lên màu đỏ chót kèm theo số 150 để cho người ta biết, hắn tăng tận 150 hạng!
Phương Giai Ninh cạn lời!
Nhớ đến đòi hỏi vô lý kia, cô có hơi ngượng ngùng.
Không phải là không thể đồng ý, mà là sợ rằng đồng ý nhưng không hết lòng sẽ khiến người nọ tổn thương.
Vì thế, Phương Giai Ninh thật không biết nên dùng tâm thế nào để đối mặt với Tiêu Kỳ.
Cảm giác như trước mắt là một cái hố, đi bước nào cũng đều là sai.
(10)
Cho đến ngày trở lại trường, Phương Giai Ninh vẫn không gặp lại Tiêu Kỳ.
Những ngày sau thi thì thường sẽ thư giãn hơn một chút, không cần phải học hành căng thẳng quá mức.
Phương Giai Ninh cũng không phải đến thư viện dạy kèm cho Tiêu Kỳ nữa.
Các tiết học chủ yếu là báo điểm, cùng với dặn dò và học các bài không quan trọng trong chương trình.
Khác với mọi khi, Giang Thanh không đi hỏi điểm của mọi người xung quanh nữa mà chỉ ngồi một góc, mày chau ủ dột mà nằm lên bàn.
Chắc có lẽ là tâm trạng rất buồn.
Tiếng chuông giải lao vừa vang lên, Phương Giai Ninh ra ngoài cùng một vài người bạn, trong đó có Cẩm Gia Thi.
Cả bọn cùng nhau xuống khu vực căn tin để mở một party nho nhỏ ăn mừng, đột nhiên nửa đường Cẩm Gia Thi tách đoàn để vào toilet.
Như thường lệ, nơi nhiều drama nhất trên đời chính là nhà vệ sinh nữ dĩ nhiên sẽ không để Cẩm Gia Thi đi vệ sinh một cách an ổn như vậy.
Lúc đang đứng rửa tay chuẩn bị ra ngoài, Giang Thanh từ ở đâu xông ra, bộ dáng như chuẩn bị luộc Cẩm Gia Thi tới nơi.
“Cẩm Gia Thi, con khốn, mày dám lừa tao?”
“Lừa cậu? Tôi lừa cậu cái gì chứ?”
“Đừng có nói láo, tờ đề cương bí mật đó của mày, rõ ràng là mày cố ý làm giả, tao đã đi hỏi thầy rồi, tổ Toán vốn dĩ không hề soạn đề cương nào cả. Mày cố ý đúng không, tao đã biết từ lâu mày luôn ghi thù tao. Cũng phải thôi, loại mọt sách như mày làm sao mà được như tao chứ.”
“Không được như mày? Tao có gì mà cần phải được như mày, hôm nay mày ở đây mạnh miệng như vậy, xem ra là đã tự tin học lực bản thân lắm. Đừng quên, mày bước vào cái lớp này là do ai giúp!”
Giang Thanh nghiến răng, mắt trợn tròn, rõ ràng là cực kỳ phẫn nộ.
“Giang Thanh, đừng có không biết xấu hổ như vậy. Đúng, tờ đề đó vốn dĩ là tao soạn, nhưng đó là đồ của tao, dĩ nhiên tao không biết đề thì phải ôn hết tất cả rồi. Những dạng bài trong tờ giấy đó là những dạng lạ cùng với phương pháp làm rất khó, nếu không thành thạo thì khó mà áp dụng. Ai kêu mày đó, đã học không giỏi thì thôi còn tham lam, thích cướp đoạt công sức người khác làm của riêng. Mày học hành kiểu gì mà không nhận ra tờ đề đó là tao lừa mày?”
“Với lại, đó là đồ của tao, mày dám ăn cướp?”
“Mày lừa tao, Cẩm Gia Thi, con khốn này dám lừa tao. Rõ ràng là toàn những bài ở góc kẹt xó xỉnh nào, đã không ai thèm ra đề từ lâu rồi, mày còn dám soạn ra để lừa tao.”
“Ai bảo mày tham lam, tham lam coi chừng bị thâm nách đấy!”
Giang Thanh tức muốn chết, bật thốt lên.
“Mày dám lừa tao, mày dám lừa tao đó là đề ôn bí mật của tổ Toán, là những kiểu bài sẽ cho ra thi để đánh giá học sinh. Nếu không phải tại mày, mẹ tao đã không mắng tao nhiều tới vậy!”
Vừa dứt lời, nhóm bạn của Phương Giai Ninh không biết từ ở đâu tuồn ra.
“Ôi trời, Giang Thanh, cậu biết trước đề sao?”
“Trời đất, tại sao có thứ như vậy lại không nói cho bọn tớ biết với. Thảo nảo những câu cuối khó như vậy tớ mãi mà làm không được, nếu tớ biết phương pháp làm đó thì tớ đã thăng hạng hơn rồi.”
“Đúng đó, Giang Thanh, có đồ tốt như vậy mà không chia sẻ cho chị em cùng biết, cậu cũng kỳ cục quá đó!”
Giang Thanh nhìn mọi người nhao nhao như vậy, nhất thời thấy bực mình vô cùng.
Đám ngu này, nếu chúng mày bám được đại gia thì có chia sẻ cho dùng chung không?
Có ai chia sẻ đồ tốt của riêng mình để người khác dẫm lên mình mà đi hả mấy con nhóc này!
Giang Thanh biết, tờ đề đó rất hữu dụng, được soạn rất chi tiết, những dạng bài khó lạ trong đề thi thật chất cũng là kết hợp những dạng bài trong tờ đề ôn này, chẳng qua cô ta không hiểu cách áp dụng phương pháp làm mà thôi.
Phong ba trong nhà vệ sinh kết thúc, Phương Giai Ninh cũng chậm rì rì, chen chúc theo đám bạn đi ra ngoài.
Do ban nãy bị kẹt với một đám học sinh mới vào nhà vệ sinh nên Phương Giai Ninh đi chậm hơn.
Tới ngã rẽ, cô đột nhiên bị một ngọn núi đè trước mặt, ngẩng đầu lên thì vừa vặn thấy khuôn mặt đầy sát khí của trùm trường, Tiêu Kỳ.
“Ninh Ninh…”
Tiêu Kỳ nỉ non, một tay chống lên tường, từng bước ép sát làm Phương Giai Ninh hú hồn.
“Tiêu Kỳ, cậu làm gì vậy?”
“Ninh Ninh, vì sao cậu trốn tránh tớ?”
“Tớ cũng không phải sói xám ăn thịt thỏ nhỏ, cậu đâu cần phải như vậy chứ…”
“Tớ vì cậu cố gắng nhiều như vậy, Ninh Ninh không có chút thương xót nào sao?”
Phương Giai Ninh nghẹn họng, nhất thời cảm thấy chua xót lại áy náy.
Cô kéo tay Tiêu Kỳ, hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Tiêu Kỳ, chúng ta ra kia nói chuyện.”
(11)
Trong một góc hành lang khuất mắt người nhìn gần nhà vệ sinh, Phương Giai Ninh và Tiêu Kỳ lặng lẽ đứng cạnh nhau. Đôi bên ngẩng đầu nhìn bầu trời, đều rất ăn ý không nói với nhau câu nào.
Cho đến khi, Tiêu Kỳ giả vờ hất tóc, xong đó từ từ tiến sát lại gần Phương Giai Ninh.
“Tiêu Kỳ!”
“Sao vậy, cục cưng?”
“Cậu nói gì? Ai là cục cưng của cậu? Bậy bạ hết sức!”
“Ninh Ninh, lời hứa cậu còn chưa thực hiện đâu đó.”
Phương Giai Ninh hít một hơi, khó khăn mà thốt ra.
“Tiêu Kỳ, thật ra…”
“Tớ biết cậu rất tốt, nhưng mà tớ cảm giác vẫn chưa đủ. Ý tớ là chưa đủ để bước vào một mối quan hệ. Ừm, tớ chưa có bạn trai bao giờ, tớ không biết nói thế nào…”
“Nhưng mà, tớ nghĩ nếu như đã đồng ý thì phải có trách nhiệm với đối phương. Nếu tình cảm đôi bên không cân bằng, người kia nhất định sẽ tổn thương.”
“Tiêu Kỳ, cậu khó khăn lắm mới có thể vực dậy như thế, tôi không thể trở thành nhân tố huỷ hoại cậu được…”
“Tớ…”
Phương Giai Ninh nói một cách khó nhọc, nhưng sắc mặt Tiêu Kỳ ngược lại ngày càng giãn ra.
Đến khi hắn bật cười, cô mới giật mình ngẩng đầu.
“Cậu cười cái gì? Tớ đang nói mà cậu dám cười!”
“Ninh Ninh, cậu đáng yêu thật đó!”
“Hoá ra là Ninh Ninh lo cho tớ, tớ cảm động vô cùng, chứng tỏ là cậu cũng có thích tớ!”
“Tiêu Kỳ!”
Tiêu Kỳ cười lớn, đưa tay véo má Phương Giai Ninh, bàn tay đầy gân của con trai vò đi vò lại má cô như một cái bánh.
“Ninh Ninh, không cần nghĩ nhiều như vậy. Lo quá hoá rồ, ngược lại trực tiếp thẳng thắn không phải tốt hơn sao?”
“Nếu cậu còn lo lắng, vậy chúng ta cũng có thể thử.”
“Thử cái gì?”
“Tớ có thể thử việc trước, sau đó thực tập để làm bạn trai cậu.”
Nếu như lần này hắn thành công, vậy hắn chính là mối tình đầu của Ninh Ninh rồi.
Chỉ cần nghĩ tới thôi, máu trong người Tiêu Kỳ đã muốn sôi hết cả lên.
“!!!”
“Ninh Ninh, cậu càng trốn tránh, tức là càng để ý, thành thật đối mặt thì mới biết lòng mình chứ.”
Phương Giai Ninh im lặng, kỳ thực điều cô lo sợ chỉ là liệu cô có dành nhiều tình cảm cho Tiêu Kỳ đến vậy không.
Nếu như tình cảm cô dành cho Tiêu Kỳ không nhiều bằng tình cảm hắn dành cho mình, mối quan hệ của hai người sẽ như một cán cân bị lệch.
Để rồi, một ngày nào đó cán cân sẽ bị đứt gãy.
“Ninh Ninh…”
“Cậu không cần làm gì cả, cứ để tớ thôi, cậu cứ yên tâm.”
“Tớ sẽ tôn trọng suy nghĩ của cậu.”
Tiêu Kỳ tuy miệng thì nói vậy, nhưng hành động thì hoàn toàn là làm theo ý mình.
Đến khi nói xong, hắn gần như đã dán sát người vào Phương Giai Ninh.
Hắn một tay ôm nhẹ từ sau lưng, lại cúi đầu xuống nói thêm gì đó, làm Phương Giai Ninh đưa vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi nhìn hắn.
Nếu là người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ đây là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, giống như chuẩn bị hôn tới nơi.
Trùm trường có bạn gái, chắc chắn là tin bạo đỏ rồi.
Ở một góc khuất mắt cả hai người, một đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...