(4)
Bạn học Lý Manh hốt hoảng kéo tay Phương Giai Ninh, giọng điệu như sắp xỉu tới nơi.
“Ninh Ninh a, Ninh Ninh của tớ, sao cậu có thể phạm sai lầm ngốc nghếch như vậy. Hu hu, bảo bối Ninh Ninh không thể bị huỷ diệt được. Không được rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Phương Giai Ninh buồn cười, kéo tay Lý Manh.
“Cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể bẻ cổ tớ à? Nếu tớ chỉ bị đồn đãi thì còn có thể bị làm khó làm dễ, nhưng giờ đã chụp ra bằng chứng chúng tớ có quan hệ rồi cơ mà. Dù là loại quan hệ gì, thì những người kia cũng chỉ có thể ganh tị thôi, chẳng lẽ bọn họ dám đắc tội Tiêu Kỳ sao?”
“Cũng đúng, cũng đúng ha.”
Nghe vậy, Lý Manh mới đỡ lo hơn, nhưng sau đó cô ấy nói.
“Chỉ là, không biết ai lại đăng tấm ảnh này lên như vậy. Theo lý mà nói, trước nay không ai dám lén lút chụp hình Tiêu Kỳ như vậy. Làm vậy là triệt để đắc tội cậu ta rồi.”
“Yên tâm đi, ở nơi này có ai đơn giản đâu. Người đó tưởng đâu chỉ cần giấu mặt sau bài đăng thì người khác sẽ không tìm ra danh tính được à? Bây giờ tớ là sư phụ của Tiêu Kỳ, là người cậu ta nhờ cậy, chuyện này vốn dĩ tớ không cần lo lắng.”
Đúng vậy, Phương Giai Ninh không lo lắng lắm, Tiêu Kỳ sẽ chứng minh rằng cái danh trùm trường của hắn không phải là để trưng.
Quả nhiên, chiều hôm đó gặp nhau ở một phòng riêng trong thư viện, Tiêu Kỳ vẫn thản nhiên đưa trà sữa cho cô.
“Ninh Ninh, chuyện này cậu không cần lo lắng. Bài đăng đã bị gỡ xuống rồi, thay vào đó là một bài đăng khác hấp dẫn hơn nhiều, Ninh Ninh thích thì cứ vào xem đi.”
Phương Giai Ninh vào lại trang forum đó của trường, quả nhiên đã thấy bài đăng đó biến mất.
Nhưng càng sốc hơn là tiêu đề “HOT: Hai nữ sinh đánh nhau vì cạnh tranh điểm số!”
Bên dưới là bài phốt dài, kèm theo ảnh và video Giang Thanh cùng một nữ sinh khác xảy ra xô xát.
Bên dưới quả nhiên đã có rất nhiều lượt xem và tương tác, hơn nữa còn có nhiều lượt share.
Vì forum này là hộp thảo luận kín, nên điều này có thể hiểu là chuyện này đã được lan truyền rộng ra bên ngoài.
Vốn dĩ bản chất sự việc cũng không có gì, nhưng mà Giang Thanh trong các video và tin nhắn đó lại quá vô lý ngang ngược, là người gây sự trước, lại còn móc mỉa chê bôi người khác. Cho nên, mọi người mới được dịp mắng chửi, nhất là các cô gái mới lớn, không ai thích bị cà khịa nhan sắc cả.
Giang Thanh trong bài đăng này là người vô lý, đóng vai kẻ ác cáo trạng lại còn giở giọng trà xanh.
Phương Giai Ninh tắt điện thoại, sắc mặt bình thản.
Hiển nhiên, cô không coi Giang Thanh ra gì cả.
Vốn dĩ ban đầu, xuất phát điểm của cô rất tốt, nhiều năm là học bá đã quen, giải thưởng chất trong phòng khách đến chật ních.
Phương Giai Ninh không có thói tự cao tự đại giống như Phí Anh Đông, nhưng cô cũng không phải loại mọt sách không biết đối nhân xử thế.
Đối với cô, việc học là việc cả đời, những người tự phụ đó chỉ xem học là việc nhất thời, chủ yếu trọng thành tích mà thôi.
Tư tưởng khác biệt, sao xứng làm đối thủ?
Tiêu Kỳ thấy cô như vậy, hiển nhiên đã hiểu.
Bạn học Phương Giai Ninh của hắn thật ra rất cao tay nha, không phải dạng mọt sách ngốc nghếch.
Hôm đó, có vẻ như Tiêu Kỳ cảm nhận được tâm trạng Phương Giai Ninh không vui, nên hắn học hành rất im lặng chăm chỉ.
Bầu không khí như bị đông đặc lại.
“Ninh Ninh, cậu không vui sao?”
“Tôi chửi cậu, cậu thấy vui không?”
“Hừm, nếu Ninh Ninh mắng tôi thì tôi cũng không buồn, còn đỡ hơn là Ninh Ninh im lặng không nói gì.”
“...”
“Ninh Ninh…”
“Tiêu Kỳ, việc tôi học bài cùng cậu là do tôi tự nguyện, dù ban đầu tôi có lo sợ nhiều thứ nhưng nếu tôi thực sự quyết chí thì ai cũng không làm gì được tôi. Cho nên, sau này tôi không muốn những chuyện như vậy xảy ra nữa. Tôi không phải là kiểu người ngồi im chịu trận, nói vậy cậu hiểu chứ?”
Tiêu Kỳ hơi sững người, một hồi sau mới nhẹ giọng đáp.
“Tôi biết rồi, Ninh Ninh đừng lo, sau này kẻ nào dám đụng đến cậu, tôi liền xử người đó.”
“...”
Cảm ơn, Tiêu Kỳ, cậu thật biết cách kéo thêm thù hận cho tôi.
“Ninh Ninh, hôm nay cậu có phải về nhà ăn cơm với bố mẹ không?”
“Cậu hỏi để làm gì?”
“Gần đây có một quán ăn ngon mới mở, tôi muốn mời cậu một bữa, xem như cảm ơn cậu.”
Quán ăn à?
Được thôi, trà sữa bánh trái của Tiêu Kỳ cũng chưa đủ chất đầy bụng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...