Khi Phương Minh Viễn và Bạch Bình về nhà, đã là 10 giờ tối. Thị trấn Hải Trang cũng không lớn lắm, mặc dù so với kiếp trước của Phương Minh Viễn, thì thị trấn này đã lớn hơn gấp đôi, nhưng từ đầu này của thị trấn đi tới đầu kia, bất quá là 2Km. Tuy nhiên so với không khí trầm lặng trong kiếp trước, bây giờ thị trấn Hải Trang đã tràn đầy sức sống.
Nhà máy thiết bị cán ép kim loại Tần Tây là xí nghiệp lớn nhất thị trấn, có đến mấy vạn công nhân và người thân của họ , có thể nói là nòng cốt của kinh tế trong thị trấn! Nhà máy thiết bị cán ép kim loại Tần Tây hưng thịnh, thì thị trấn Hải Trang hưng thịnh phát triển; nhà máy một khi nảy sinh trở ngại gì, là thị trấn Hải Trang cũng đi xuống theo.
Tuy nhiên bây giờ Phương Minh Viễn không lo lắng cho tương lai của thị trấn Hải Trang, chỉ cần viện nghiên cứu kỹ thuật luyện kim vận hành bình thường, thì tiền vốn sẽ không ngừng đổ về đây, không chừng sau này một ngày nào đó, thị trấn Hải Trang sẽ trở thành một viên ngọc quý trên vương miện của công nghiệp sắt thép Hoa Hạ.
Ở hai trạm dừng ngắn ngủi, hai người thấy không dưới mười cảnh sát và rất nhiều nhân viên phối hợp phòng ngự. Xem ra, đêm nay, cảnh sát thị trấn Hải Trang phải vất vả một chút. Nhân vật tai to mặt lớn đến thị trấn thật sự là nhiều lắm, nếu lỡ xảy ra một hai vấn đề gì, chỉ còn biết kêu trời.
Hai mẹ con về đến cổng nhà, ngạc nhiên thấy ở cổng đậu sáu chiếc xe con.
- Không phải những ông lớn kia đều tới đây đây chứ?
Phương Minh Viễn không nhịn được thốt ra.
Hai người bước vào cửa, phòng khách lúc này mù mịt khói thuốc, chừng mười mấy người ngồi ở đó, Phương Minh Viễn liếc mắt xem qua, tám vị đại biểu xí nghiệp quốc gia, không chỉ một mà tất cả đều ngồi đó!
Hóa ra, khi hai mẹ con Phương Minh Viễn ra ngoài không lâu, bảy vị còn lại lần lượt kéo đến, bọn Phương Thắng này rượu xem như là uống không nổi nữa. Phát cáu nhất chính là Lưu Trì và Chu Trữ, chỉ có chút thời gian, căn bản là không kịp làm thân với Phương Thắng, ngay cả chủ đề chính còn không dẫn nhập ấy chứ!
- Bà Phương, cậu Phương đã về!
Nhìn thấy hai người bước vào, những ông lớn này nhao nhao đứng lên mỉm cười chào hỏi nói. Bạch Bình và Phương Minh Viễn đáp lại từng cái.
- Minh Viễn, cậu về thật đúng lúc!
Tô Ái Quân vẫy tay một cái, muốn Phương Minh Viễn đến ngồi bên cạnh anh ta. Còn lại Bạch Bình tự mình lên lầu, trong phòng này có nhiều người thư ký của các vị lo rồi, bà không cần phải lo thừa.
- Giám đốc sở Tô, cậu Phương đã về rồi, chúng ta nói tiếp vấn đề chuyển quyền ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt đi.
Hứa Thịnh còn chưa dứt lời, mọi người đã sôi nổi phụ họa.
Những người này đều là những đại diện của các tập đoàn phái tới cùng bàn bạc với Phương gia, hiển nhiên không thể là người bất tài. Sau khi báo cáo với tổng bộ tập đoàn, những tập đoàn công nghiệp sắt thép này liền xôn xao, ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt trong nước hiện nay không thể sản xuất độc lập, có nghĩa là gì? Không có ai có thể hiểu hơn bọn họ! Không chỉ có thể bán giá tốt trong nước, còn có thể xuất khẩu kiếm ngoại tệ!
Hiện nay Hoa Hạ cần nhất là gì? Chính là ngoại tệ! Một xí nghiệp có thể cung cấp đưpực các mặt hàng mà trong nước không thể sản xuất được thì tất nhiên là đã tiết kiệm được vô khối ngoại tệ, lại có thể đủ xuất khẩu ra bên ngoài, kiếm được ngoại tệ, đây là chiến tích lớn nhất! Đây là tiền bay đầy trời!
Tám vị chủ tịch tập đoàn sắt thép đều nói, cần phải nắm được quyền ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt này trong tay! Ngay cả tập đoàn Nam Cương sức mạnh còn yếu kém, Chu Trữ cũng đòi phải chuyển quyền ít nhất một loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt!
Tám vị đại biểu tập đoàn sắt thép lập tức băn khoăn, ngay cả Quách Đắc Cương và Lưu Diệp cũng không ngoại lệ! Tuy rằng với sức mạnh của tập đoàn sắt thép Kinh Cương và Hải Bảo, sẽ không có chuyện tay trắng, thế nhưng thực lực càng mạnh, thì lợi ích muốn đạt được tất nhiên sẽ càng nhiều! Nhưng Quách Đắc Cương và Lưu Diệp cũng hiểu, nếu như cả ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt ấy đều vào tay tập đoàn Kinh Cương và Hải Bảo, sẽ khiến cho các xí nghiệp sắt thép khác bất mãn!
Với lại mọi người suy cho cùng đều là xí nghiệp nhà nước, nhân viên thường lưu động cho nhau. Nói dễ hiểu một chút, hôm nay Quách Đắc Cương anh làm phó tổng tại Kinh Cương, làm không tốt sang năm anh sẽ phải sang Nam Cương làm anh già, đắc tội với người ta, hoàn toàn không phải là hành động khôn ngoan.
Hơn nữa, làm cho xí nghiệp nhà nước, khi cạnh tranh với nhau, không thể giống như xí nghiệp tư nhân có thể vung tiền như rác, họ phải suy xét xem nếu ra giá quá cao thì có khiến nhà nước bất mãn hay không. Thế nhưng ba loại kỹ thuật cả thảy là mười hai danh ngạch, tám xí nghiệp cạnh tranh, là điển hình của việc thầy chùa nhiều cháo ít đây! Hơn nữa ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt này, ai không muốn? Ai không nghĩ phải đạt cho bằng được?
Cùng một lúc, bọn họ vắt óc nghĩ ra giải pháp cho mình; bên cạnh đó, còn phải cản trở những người khác, phải để cho mìnhđường lui, vì thế, những vị này thật sự là suy nghĩ nát óc.
Chu Trữ có thể nghĩ đến thủ đoạn làm thân với Phương Minh Viễn, những người khác đương nhiên cũng nghĩ ra được, mọi người là tám vị tiên vượt biển, mỗi người đều có thể tự thể hiện bản lĩnh của mình.
Hơn nữa những người này còn lén theo dõi những người khác, việc Chu Trữ sau bữa cơm chiều ra ngoài cùng với Lưu Trì đến chỗ Phương gia, không thể giấu được bao lâu, những người này đều như ong vỡ tổ, kéo nhau mà đến Phương gia.
- Hứa tổng? Thủ tục chuyển quyền kỹ thuật luyện sắt đặc biệt, trong cuộc họp buổi chiều không phải cha tôi đã nói rõ rồi sao?
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt khó hiểu.
Hứa Thịnh trong lòng thầm chửi rủa, nhưng trên mặt không mảy may biểu hiện ra, cười nói:
- Cậu Phương, là thế này, Phương gia lúc này đưa ra ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt, có thể nói đều là hàng bán chạy trong nước, bỏ loại nào đi cũng làm cho người ta cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng quản đốc Phương mỗi loại kỹ thuật lại chỉ trao cho bốn xí nghiệp, mà chúng tôi lại đến tám xí nghiệp, cứ như vậy, không khỏi có chút... haha, không đủ phân phối lắm.
- Đúng vậy, cậu chủ Phương, ba loại kỹ thuật mười hai bên tham gia, vậy những xí nghiệp của chúng tôi, có người có thể đạt được cả ba, có người có thể tay trắng.
Người nói chuyện là phó tổng tập đoàn sắt thép Bát Nhất, tên gọi là gì Phương Minh Viễn cũng không có ấn tượng. Cũng khó trách anh ta lo lắng như vậy, tập đoàn sắt thép Bát Nhất và Nam Cương cũng như nhau, đều thuộc loại xí nghiệp thực lực yếu kém, rất có thể một loại kỹ thuật cũng không lấy được, cuối cùng anh ta sẽ là người gánh trách nhiệm.
- Tập đoàn sắt thép Bát Nhất làm sao có thể một loại kỹ thuật cũng không lấy được chứ?
Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói
- Với thực lực của quý công ty, tôi tin ít nhất cũng có thể lấy được một cái. Tất cả các vị đều là xí nghiệp nhà nước, có thể phát huy chút phong cách chứ, mọi người phối hợp một chút chứ.
Dù sao Phương Minh Viễn cũng đã sớm nghĩ đến rồi, đến lúc đó cứ dựa vào sản lượng của các nhà máy mà thu phí chuyển quyền, sản xuất càng nhiều, dĩ nhiên phải đóng càng nhiều.
Quách Đắc Cương thầm nhếch mép, phong cách? Phong cách thì đáng bao nhiêu tiền? Nếu như tổng bộ tập đoàn biết mình đề cao phong cách, đem vốn có thể giành được loại kỹ thuật nào đó thất thoát, vậy thì chuyến đi Tần Tây này, e rằng chẳng những không lập không, ngược lại còn mắc tội!
Không ít người đang ngồi cũng có suy nghĩ như y. Ngay cả phó tổng của tập đoàn sắt thép Bát Nhất cũng đành phải gượng cười, rõ ràng chỉ có thể lấy được một loại kỹ thuật, cũng không vừa lòng.
- Khụ
Lưu Diệp ho nhẹ một tiếng, thu hút ảnh mắt của Phương Minh Viễn trở lại rồi mới nói:
- Cậu chủ Phương, vừa mới nghe quản đốc Phương nói, việc chuyển nhượng ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt này, Phương gia định thu phí chuyển quyền theo sản lượng, như vậy tôi muốn hỏi một chút, Phương gia có một giới hạn sản lượng cuối cùng không?
Bọn Chu Trữ không khỏi biến đổi sắc mặt, trong lòng không ngừng mắng chửi Lưu Diệp. Bọn họ vốn tưởng rằng, Lưu Diệp cũng thuyết phục Phương gia mở rộng chút giới hạn, cho nhiều người một chút, như vậy mọi người ít nhiều đều có phần. Nào ngờ hắn ta chẳng những không nói giúp mọi người, trái lại còn nhắc nhở Phương Minh Viễn, như vậy chẳng phải là ám chỉ với Phương gia, những kỹ thuật này chỉ có thể trao cho những xí nghiệp có sản lượng cao, chẳng hạn như tập đoàn sắt thép Hải Bảo mới có thể đạt được hay sao!
Phương Minh Viễn liếc nhìn Phương Thắng, Phương Thắng hiểu ý vỗ bàn nói:
- Lưu tổng nói không sai, chúng tôi quả thật có quyết định này. Sau khi trao cho các tập đoàn, các vị hàng năm phải đạt một sản lượng tối thiểu. Haha, cũng không còn cách nào khác, các vị dù sao cũng không thể làm cho bên chúng tôi lỗ vốn được. Nếu vậy, tiền vốn của viện nghiên cứu kỹ thuật sẽ không có chỗ dựa nữa, sau này dù có kỹ thuật tốt, bên chúng tôi cũng không dám mua.
- Quản đốc Phương nói phải! Dĩ nhiên không thể để cho Phương gia mất vốn rồi!
Quách Đắc Cương cười nói:
- Về điểm này, tôi có thể thay mặt tập đoàn Kinh Cương hứa hẹn, ba loại kỹ thuật vật liệu thép này, tập đoàn tôi năm đầu tiên khó mà nói được, những năm sau sản lượng mỗi loại sẽ không dưới 500 nghìn tấn, hơn nữa tôi tin theo sự phát triển kinh tế của quốc gia và thế giới, sản lượng này còn có thể nâng cao!
- Quách tổng cũng nói như vậy, tôi đây cũng xin bày tỏ một chút!
Hứa Thịnh cười nói:
- Tập đoàn Vũ Cương chúng tôi hàng năm sản lượng mỗi loại vật liệu thép cũng không dưới 500 nghìn tấn!
Nghe đến đó, mọi người chắc hẳn sẽ cảm thấy 500 nghìn tấn là một kế hoạch lớn nhỉ, khi Hoa Hạ vào năm 94, sản lượng thép thô cũng đã gần trăm triệu tấn. Nhưng Phương Minh Viễn biết, sản lượng thép không gỉ của thế giới, đến mười năm đầu của thế kỷ sau, mới đạt đến 35 triệu tấn, mà Hoa Hạ chiếm xấp xỉ 1/4, cũng là xấp xỉ 10 triệu tấn. Thế nên lời hứa của Hứa Thịnh và Quách Đắc Cương cũng bình thương thôi. Cũng may kỹ thuật này đều là giữa những năm 80, đặt trong Hoa Hạ hiện nay, hoàn toàn được xem là kỹ thuật tiên tiến, ngay cả sản xuất mười năm hai mươi năm, cũng không có gì lạ. Vì vậy Phương Minh Viễn cũng không lo lắng việc thu hồi chi phí.
Bọn Chu Trữ sắc mặt trở nên có chút xanh xao, tuy rằng ba người này không nói rõ, nhưng xem khí thế, rõ ràng là muốn chia nhau ba loại kỹ thuật đặc biệt này.
- Quản đốc Phương, tôi công nhận, tập đoàn Nam Cương chúng tôi không bằng Quách tổng họ tiền nhiều thế lớn, có thể hứa hẹn sản lượng lớn như vậy. Nhưng mong anh cũng suy xét cho sự khó khăn của chúng tôi. Nam Cương chúng tôi nằm ở khu vực tây nam đất nước, chủ yếu phục vụ cho việc xây dựng kinh tế tây nam, xí nghiệp ở nơi chúng tôi cũng rất cần vật liệu thép đặc biệt. Nhưng nếu nói như Lưu tổng Hứa tổng, nếu nơi ấy mua, thì chỉ phí vận chuyển thôi cũng đã rất lớn rồi, cũng là tăng chi phí của họ! Chúng tôi ở đó người dân nghèo, không so được với những vùng duyên hải đông nam!
Chu Trữ giọng điệu truyền cảm, khổ tâm bày tỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...