Lúc ba giờ chiều, hội nghị đầu tiên kết thúc không có kết quả.
Đám người Dương Quân Nghĩa, Quan Hưng Nghiệp, Mã Vĩnh Phúc, đều khởi hành trở về Phụng Nguyên, việc bọn họ tham dự hội nghị, càng nhiều ý nghĩa chứng tỏ thái độ ủng hộ của chính phủ tỉnh Tần Tây đối với Phương gia, nếu đã đạt được mục đích, tất nhiên cũng sẽ không ngồi ngây ra đó, chỉ có Triệu Tự An ở lại.
Về phần tám vị Quách Đắc Cương kia , vừa mới tiễn bước bọn Dương Quân Nghĩa, liền khẩn cấp nhằm phía nhà khách của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, ngay thời khắc đầu tiên, mang nội dung hội nghị báo cáo tổng bộ .
- Cậu Phương, Phương xưởng trưởng lần này lại tạo ra đại náo động a, tin tưởng không được bao lâu, cái tên Phương Thắng trong ngành sắt thép ở Hoa Hạ cũng sẽ là danh tiếng lừng lẫy à.
Triệu Tự An kéo lấy Phương Minh Viễn, sóng vai cùng hắn vừa đi vừa nói.
- Cái này đều không phải là do các vị các lãnh đạo nể mặt mũi sao.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Hôm nay trong cuộc họp đàm phán , Phương gia, ở phương diện này, chủ yếu là do Phương Thắng phụ trách đàm phán, Phương Minh Viễn chủ yếu là ngồi bên nghe. Tuy rằng nói, Phương Thắng chỉ là phó xưởng trưởng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây , theo cấp bậc so với mấy vị Chủ tịch kém cách xa vạn dặm, nhưng ông ta là đứa con cả của Phương gia , lại là phụ thân của Phương Minh Viễn , dựa vào điều này, ở chức vị đó, lại có người nào dám không khách khí với ông ta.
- Được rồi, được rồi, Cậu Phương cháu đừng giở giọng với ta. Chúng ta cũng là bằng hữu cũ!
Triệu Tự An giả vờ bất mãn nói:
- Cậu còn như vậy, ta phải đi tìm Phương lão ca nói chuyện.
- Chú Triệu, vậy mời chú nói đi.
Phương Minh Viễn tất nhiên là biết nghe lời ngay.
- Cậu Phương, ta muốn hỏi một chút, có thể cho xí nghiệp sắt thép quốc nội của chúng ta ở tỉnh Tần Tây một cơ hội hay không? Để cho bọn họ cũng có thể đến tham gia hội nghị này ? Triệu Tự An nhanh nhìn chằm chằm hai mắt Phương Minh Viễn nói. Tỉnh Tần Tây tuy rằng không phải đại tỉnh sản xuất sắt thép, nhưng xí nghiệp sắt thép ở trong tỉnh cũng có không ít, hiện giờ cũng gặp phải tình trạng thiết bị kỹ thuật biến chất, sản phẩm phụ gia giá trị thấp, thị trường héo hút .
Nếu nói Phương gia tính toán xây dựng nhà máy ở tỉnh Tần Tây, Triệu Tự An tất nhiên là sẽ không lắm lời, nhưng theo y biết, Phương gia tạm thời trong thời gian ngắn không có kế hoạch lại xây mới thêm một nhà máy sắt thép nào nữa.
- Chú Triệu, không phải cháu không suy xét xí nghiệp ta ở tỉnh này, mà là xí nghiệp sắt thép trong tỉnh, chưa có một nhà có thể cùng so sánh với Tập đoàn nhân gia Kinh Cương, Tập đoàn sắt thép Hải Bảo? Cho dù là giá trị sản lượng chỉ bằng người ta một nửa, vậy cũng được.
Phương Minh Viễn buồn rầu nói:
- Cho dù là là cháu cho bọn họ tham gia, tài chính tỉnh có thể chống đỡ được chi phí kỹ thuật và cải tạo thiết bị mà bọn họ tiến cử hay sao?
Triệu Tự An trầm mặc không nói sau một lúc lâu, Phương Minh Viễn này nói cũng là lời nói thật, trước mắt những xí nghiệp này ở tỉnh Tần Tây, là một đám thói quen khó sửa, muốn chính bọn họ bỏ tiền ra để lấy được kỹ thuật trao quyền, e rằng chỉ có thể là bốn chữ —— mơ mộng hão huyền! Nhưng tài chính tỉnh... Y tuy rằng chỉ là Phó Chủ tịch thành phố thành phố Phụng Nguyên , nhưng đối với tình hình tài chính ở tỉnh vẫn biết một ít . Muốn tỉnh bỏ tiền ra, khó đấy!
- Ta muốn hỏi cháu một câu, Phương gia có ý thôn tính những xí nghiệp sắt thép ở tỉnh này hay không ?
Triệu Tự An trực tiếp nói.
Phương Minh Viễn sợ run một chút, không khỏi mỉm cười:
-Đây là ý của chú Triệu ?
Triệu Tự An nhếch miệng nói:
- Cậu Phương, cháu cũng quá coi trọng ta , sự việc liên quan đến toàn bộ xí nghiệp sắt thép tỉnh, ta một Phó Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên nho nhỏ , làm sao có thể quyết định . Đây đương nhiên là ý kiên ở tỉnh, muốn ta đến trước thăm dò đường. Nếu nói phía cháu có ý định này, tỉnh sẽ ủng hộ mạnh mẽ việc phía cháu muốn thôn tính các xí nghiệp đó , và giúp đỡ trong chính sách cho vay .
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, lúc này mới trịnh trọng nói:
- Chú Triệu, cho tới nay, chú đều rất ủng hộ phát triển sản nghiệp của Phương gia chúng cháu, cho nên cháu sẽ nói cho chú biết. Thành thật mà nói, xí nghiệp sắt thép đó ở tỉnh này, tuy rằng nói tình hình cụ thể cháu cũng không biết, nhưng tình hình đại khái cháu cũng có thể tưởng tượng được. Những xí nghiệp đó, thiết bị phần lớn đều là thời đại những năm sáu mươi , thời năm bảy mươi tám mươi cũng không nhiều, kỹ thuật sản xuất biến chất. Hơn nữa trong nhà máy, công nhân viên chức về hưu đông, áp lực tài chính rất lớn. Nếu có cái giá trị nhất thì cũng chỉ là nguồn nhân kwjc mà thôi. Thôn tính về đây, đối với bên cháu ý nghĩa cũng không lớn. Ngược lại chúng ta cần đầu tư lượng lớn nhân lực vật lực để cải tạo các xí nghiệp này, cứ như vậy, thật không bằng một lần nữa kiến thiết một nhà máy mới. Ở tỉnh sẽ vứt được gánh nặng hiềm nghi a?
Triệu Tự An có chút ảm đạm, Phương Minh Viễn này cũng là lời nói thật, đúng là bởi vì là lời nói thật, mới làm y không còn chỗ nào cãi lại.
- Tỉnh vốn không có nghĩ tới, chỉnh đốn hợp nhất các xí nghiệp này lại, thành lập một công ty tập đoàn sắt thép có quy mô lớn sao? Nói như vậy, lợi dụng hiệu ứng quy mô , cũng không phải không có khả năng khởi tử hồi sinh ?
Phương Minh Viễn nói.
- Ở tỉnh đương nhiên là có nghĩ tới, nhưng làm được đâu dễ như nói? Nói cho cùng đều là một chữ tiền!
Triệu Tự An lắc lắc đầu. Kỳ thật nói trắng ra là, chính là các vị lãnh đạo ở tỉnh, cảm thấy Phương gia nếu có thể thôn tính các xí nghiệp đó, tương lai cho dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng phải thu chi cân bằng. Cứ như vậy, ở tỉnh cũng sẽ mất đi khối tâm bệnh. Mà nếu tỉnh ra mặt chỉnh hợp, chẳng những tài chính đầu tư lớn, để chỉnh hợp, tỉnh cũng không lo lắng cam đoan ngày sau có thể duy trì doanh thu. Nói vậy, chẳng phải là nguồn tài chính lớn lại bị trôi nổi. Vậy không phải chiến tích, mà là đào hố cho chính mình!
Hoa Hạ hiện nay, bọn quan viên đã nhìn ra càng ngày càng rõ ràng, trung ương đối với bổ nhiệm của bọn quan viên , đối với năng lực phát triển kinh tế được coi trọng hơn, cho nên đối với việc phát triển trình độ kinh tế trực thuộc khu vực , đều là tận hết sức lực. Cho nên đối với đề nghị đem một nguồn vốn lớn đầu tư cho một sản nghiệp mà nhìn không ra tương lai, bọn quan viên ở tỉnh đều rất ít lời.
Nhưng để đó không quan tâm, cũng không phải biện pháp, theo thời gian trôi qua, tương lai những xí nghiệp này không thể nghi ngờ là càng thêm u ám, cuối cùng một chút nguyên khí kia cũng sẽ bị hao hết, mà đến cái thời điểm đó, không chỉ phải đối mặt một tài chính hắc động, đồng thời còn có lượng công nhân thất nghiệp lớn! Mặc dù là vì ổn định xã hội, cũng phải càng sớm càng tốt giải quyết vấn đề này. Cho nên bọn cán bộ này đã đem chủ ý đánh tới đầu Phương gia đây. Vậy mới có chuyện Triệu Tự An tới đây ném đá dò đường.
Chỉ có điều Triệu Tự An cũng thật không ngờ, Phương Minh Viễn liền dứt khoát cự tuyệt!
Kỳ thật Phương Minh Viễn cũng biết, trong đó thực chất là ẩn chứa món lợi nhuận thật lớn, không cần nói những thứ khác, trước mắt những nhà máy đó có cơ sở đất đai, ngày sau chính là một món của cải rất lớn. Xây dựng nhà máy, các nhà kiến thiết không suy nghĩ đến ý thứcbảo vệ môi trường về sau , rất nhiều nhà máy liền kiến thiết ở nội thành, hơn nữa mấy năm nay theo sự mở rộng thành thị, cũng càng ngày càng rơi vào trung tâm thành phố. Cho nên thu mua những xí nghiệp đó, đem nhà máy tái di chuyển đến vùng ngoại thành, lưu lại đất ở trung tâm thành phố, là có thể dùng để kiến thiết nơi ở hoặc là đầu tư buôn bán, từ đó thu hoạch cũng rất nhiều lợi nhuận.
Nhưng biết thì biết vậy, nhưng Phương Minh Viễn không có nhiều ham muốn muốn làm. Tiền, hiện giờ đối với hắn mà nói, đã không phải bức thiết cần lắm, lúc này đây khoảng không thị trường chứng khoán Nhật Bản, khiến tài sản mang danh nghĩa của Phương Minh Viễn lại một lần nữa tăng vọt. Hơn nữa một nhà máy sắt thép , một nhà máy sản xuất đường ray siêu trường, cũng đủ khiến Phương gia tiêu tốn mất một khoảng thời gian , Phương Minh Viễn cũng không mù quáng mà khuếch trương chính mình, tuy rằng nói hắn có tài chính dự trữ sung túc làm hậu thuẫn, mặc dù là tiêu hóa không được, cũng không có khả năng làm tổn hại đến bản tính vốn có của Phương gia.
Hơn nữa, hiện giờ giá cả đất đai còn bị vây quanh mức rất thấp, nếu nói không phải chính mình khai thác, phát triển, nếu chỉ là qua tay, chỉ có món lợi nhuận này thì không đủ tiền cho việc chạy lên chạy xuống và gây sức ép cho người khác..
Triệu Tự An không khỏi có chút buồn sầu, nhưng vốn tưởng rằng Phương gia sau khi biết được tin tức này, khẳng định là sẽ vui mừng khôn xiết, lại thật không ngờ Phương Minh Viễn ngay cả việc cùng người khác thương lượng đều không có thương lượng, liền trực tiếp từ chối . Điều này làm cho y có chút cảm giác không biết phải như thế nào nói tiếp. Nếu bỏ qua, hai tay trống trơn về Phụng Nguyên, đến lúc đóbiết báo cáo lãnh đạo như thế nào đây?
- Làm thế nào? chú Triệu đã vỗ ngực trước mặt lãnh đạo ?
Phương Minh Viễn đã nhận ra cảm xúc của Triệu Tự An,nhẹ giọng hỏi han.
Triệu Tự An cười khổ nói:
- Thật ra không đến mức vỗ ngực, chỉ có điều...
- Chú Triệu đến lúc đó cứ nói, Phương gia chúng ta sợ mua không nổi! Cho nên một mực cự tuyệt! Không phải được rồi sao.
Phương Minh Viễn giảo hoạt chớp mắt vài cái nói.
Triệu Tự An có chút nhị hòa thượng không hiểu ra sao cả, nghi hoặc nói:
- Mua không nổi? Các ngươi còn mua không nổi? Tỉnh có thể cho các ngươi chính sách và tài chính... Ngao...
Triệu Tự An vỗ trán, y đã hiểu, đây không hiện sẵn kẻ chết thay —— Mai Nguyên Trạch sao! Đối với Mai Nguyên Trạch, Triệu Tự An cũng là chán ghét tới cực điểm, lúc trước liền quấy được Phương gia không thể không đi them một bước nữa, hôm nay lại ở trong căn tin nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây , mượn rượu, cho y một chút thuốc mắt, thuận tiện đá y ra từ sở Công nghiệp máy móc, nghĩ đến Chủ tịch tỉnh Dương Hòa Quan nhìn thấy cũng rất vui vẻ.
- Hơn nữa cháu nói cho chú Triệu biết, những nhà máy đó kỳ thật có rất nhiều nhà máy cũng không phải không có thuốc chữa, rất nhiều thời điểm, mấu chốt vấn đề nằm ở trong đầu các vị lãnh đạo tại nhà máy.
Phương Minh Viễn nói tiếp:
- Chú nhìn xem nhà máy người ta cũng đi cùng một con đường đấy cả, những nhà máy nhỏ ở, xã, thị trấn, rất nhiều cũng dùng kỹ thuật sản xuất của các năm sáu mười cả, hiệu quả và lợi ích người ta tạo ra cũng không ít. Đừng nhìn người ta ăn thịt, mà không nghĩ người ta đã chịu khổ qua. Cháu dạy cho chú một chiêu, tuy rằng không trị được gốc, nhưng trong thời gian ngắn có thể dùng được , hơn nữa còn có thể cho những xí nghiệp đó một cơ hội!
Triệu Tự An lập tức tinh thần hứng phấn hẳn lên, một tay cầm lấy tay của Phương Minh Viễn, gấp đến nỗi không thể chờ hắn nói:
- Kia thật tốt quá, Cậu Phương, cháu nói xem nào!
- Nếu nói những xí nghiệp nhà máy đó nằm vào thành thị khá phồn hoa, như vậy chính quyền địa phương có thể phê chuẩn cho họ thêm một miếng đất ở vùng ngoại thành, hoặc là nói chính bọn họ tự mình mua một khoảng đất ở vùng ngoại thành, đem bộ phận nhà máy hoặc là toàn bộ dời ra ngoài. Sau đó, khu nhà máy cũ cũng có thể khai thác, phát triển một lần nữa , ví dụ như, những khu vực gần mặt đường có thể xây một số cửa hiệu, cho các thương gia thuê, mà trong khu vực nhà máy, thì có thể san bằng xây nhà? Hiện giờ trong thành thị có rất nhiều đơn vị muốn tìm một miếng đất tốt xây nhà lầu đều khó, hơn nữa mọi người phần lớn đều thích sống ở nơi phồn hoa nội thành, không muốn đến vùng ngoại thành , nói như vậy, không lo không có nguồn tiêu thụ? Đây không phải có nguồn vốn để tái tạo nhà máy sao?
Phương Minh Viễn thấp giọng nói.
Triệu Tự An ánh mắt lập tức sáng lên, Phương Minh Viễn tuy rằng nói vô cùng đơn giản, nhưng đôi khi, rất nhiều chuyện nói trắng ra, chính như là cách một tầng giấy vậy, chỉ cần giấy này bị đâm thủng, còn lại phương án, Triệu Tự An chính mình cũng có thể nghĩ ra được mười mười tám cái, nhưng chỉ cần tầng này giấy không bị đâm, y vĩnh viễn cũng không ý thức được , hoá ra những nhà máy đang trong tình trạng hấp hối này lại còn có giá trị lớn như vậy.
- Chú Triệu, cháu nói trước, đây có thể là cách cuối cùng, nếu xí nghiệp nay sau khi làm như vậy mà vẫn không tìm thấy phương hướng phát triển thích hợp cho chính mình, đem nguồn tài chính đều lãng phí hết, như vậy chỉ còn nước đóng cửa phá sản mà thôi, cho nên trước khi thực thi, chính phủ và xí nghiệp đều nên suy xét kỹ lưỡng!
Phương Minh Viễn trịnh trọng nhắc nhở nói.
Triệu Tự An nặng nề gật gật đầu, có đề nghị này, hơn nữa Mai Nguyên Trạch cái kẻ chết thay kia, hướng lãnh đạo tỉnh báo cáo kết quả công tác là không có vấn đề .
- Tuy nhiên, Cậu Phương các cháu thực sự không muốn thu gom các doanh nghiệp kia sao? Ở một quận của Thành phố Phụng Nguyên có một doanh nghiệp, năm đó có thể cung cấp linh kiện cho công ty Tần Phi kia đấy.
Giải quyết vấn đề, Triệu Tự An tất nhiên là tâm tình tốt, cũng có tâm tình trêu ghẹo Phương Minh Viễn.
-Có thể cung cấp linh kiện cho công ty Tần Phi?
Phương Minh Viễn liếc con mắt, cười nói:
- Không cần, nếu nói thực sự cần, cũng chỉ cần đục khoét nền tảng đem kỹ sư của bọn họ qua đây là được.
Triệu Tự An một hơi nghẹn ở cổ họng, thở hổn hển! chiêu thức ấy của Phương Minh Viễn quả thực quá độc ác, vừa mới nói , thứ đáng giá nhất của những xí nghiệp chính là những công nhân kỹ thuất lành nghề, giờ lại muốn đục khoét nền tảng, đem nhân viên kỹ thuật tuyển đi, chẳng phải những nhà máy kia sẽ thành cái xác không hồn à?
Nhà của Phương Minh Viễn vẫn đang ở trong khuôn viên nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, một tòa nhà trệt. Tuy nhiên hiện giờ nơi này, đã sớm không giống như trước đây nữa rồi. Mà là xây lên ba tầng lầu nhỏ, diện tích so với lúc xưa còn lớn gấp bốn lần. Nếu nói còn có cái gì chưa thay đổi, chỉ sợ cũng chính là khu đất trống tiểu viện còn giữ lúc trước, lúc trước Phương Minh Viễn một tay thành lập tiệm mượn sách, hiện giờ cũng đã sớm chuyển qua tay người khác.
Tuy rằng nói, hiện giờ Phương Minh Viễn rất ít qua đêm ở thị trấn Hải Trang, nếu trở lại Bình Xuyên thì cũng sẽ về sống ở cổ thành , nhưng nơi này vẫn đang giữ phòng cho hắn, còn giữ lại cho hắn mấy thùng tranh liên hoàn.
Bạch Bình hiện giờ đã không đi làm nữa, chỉ có điều ở nhà máy vẫn treo cái danh, hơn nữa lúc trước vì để người ta ít lời gièm pha, nên ngay cả tiền lương cũng không lĩnh. Dù sao toàn bộ nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đều là của Phương Minh Viễn, lĩnh không lĩnh tiền lương còn có ý nghĩa gì? Nếu không phải còn muốn chăm sóc cho Phương Thắng, cô hoàn toàn có thể đến Phụng Nguyên hưởng thanh phúc rồi.
- Mẹ, theo con thấy, nhà chúng ta hay là mướn người giúp việc đi, phòng ở nhiều như vậy, mỗi ngày chỉ là quét dọn một lần cũng mệt muốn chết!
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói. Hiện giờ tòa nhà này có ba tầng, mười hai phòng, tuy rằng nói đại đa số thời gian, chỉ có hai người bọn họ, thu dọn cũng là rất phiền phức.
- Không cần, trong nhà nhiều người xa lạ, con sẽ không được tự nhiên, ta cũng không được tự nhiên đâu.
Bạch Bình một bên xào rau một bên nói:
- Hơn nữa, ông nội con đều không có mướn đâu, chúng ta mướn làm cái gì? Làm cho người ta nói sau lưng à.
- Ai? Ba con sao giờ mà vẫn chưa về?
Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới, Phương Thắng không ở nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...