Người vừa tiến vào hiển nhiên là Yamashita, chỉ có điều hiện giờ trông cô có chút phong trần mệt mỏi, sắc mặt cũng tiều tụy đi nhiều, trên má trái vẫn còn một miếng băng gạc.
- Yamashita, cô làm sao vậy?
Miyamoto kinh ngạc nói.
- Cậu Phương, anh Miyamoto, chúng ta lại gặp mặt!
Yamashita mỉm cười nói.
- Cô vẫn khỏe chứ, cô Lâm, cô Vũ Điền Quang Ly, cô Aso.
Yamashita vừa chào hỏi vừa bắt tay từng người. Lâm Dong và Asou Kougetsu cô đều đã gặp qua, còn Vũ Điền Quang Ly – nữ minh tinh điện ảnh Nhật Bản nổi tiếng quốc tế hiện nay, loại nhân vật chạm tay vào có thể bỏng thế này, thân là người dẫn chương trình đài truyền hình, cô sao có thể không biết.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Phương Minh Viễn chỉ chỉ băng gạc trên hai gò má Yamashita, tỏ vẻ thắc mắc.
- Cái này sao?
Yamashita sờ vào băng gạc trên hai gò má mình, có chút sợ hãi nói:
- Đây là thương tích do dư âm động đất gây ra lúc phỏng vấn ở vùng tai nạn Kobe hôm qua.
Yamashita mấy ngày gần đây vẫn luôn ở vùng tai nạn Kobe tiến hành phỏng vấn, nếu như không phải do Thủ Tướng muốn gặp, cô bây giờ vẫn còn ở vùng tai nạn Kobe.
Ngày hôm qua khi cô điều tra hiện trạng về những cô nhi còn sống sau trận động đất, ở Kobe lại xảy ra thêm một vụ động đất cấp hai, vì cứu một bé gái năm tuổi, hai má cô bị trầy da, cũng may là không nặng, sau này cũng sẽ không lưu lại sẹo.
- Cô Yamashita thật sự là dũng cảm!
Phương Minh Viễn giơ ngón cái lên nói. Lời này hắn thốt ra từ tận đáy lòng. Kobe vừa xảy ra một trận động đất cấp chín, dư chấn không ngừng, điều này hắn đã biết, chỉ là hôm qua lại thêm một vụ động đất cấp hai nữa, loại động đất này đã không nhỏ rồi, ngay cả Kobe trước khi bị trận động đất cấp chín kia phá hủy, trận động đất cấp hai cũng có thể tạo thành thương vong lớn cho Kobe.
- Cô Yamashita, có thể kể xem trận động đất lúc ấy như thế nào không?
Vũ Điền Quang Ly hứng thú nói. Loại động đất cấp bậc này, Vũ Điền Quang Ly chưa bao giờ trải qua. Cô nghe Phương Minh Viễn từng nói qua, sau này hắn muốn chụp mấy bộ ảnh về thiên tai, như vậy động đất khẳng định cũng sẽ có mặt trong tập ảnh đó, có thể nghe người trải qua động đất kể về cảm thụ của họ, mình cũng có thể hiểu biết thêm một ít.
Yamashita có chút được yêu mà sợ nói:
- Lúc ấy, cái khoảnh khắc xảy ra động đất đó, thật sự rất khó diễn tả. Mặc dù tôi là người dẫn chương trình, nhưng vẫn không biết phải hình dung nó như thế nào, cái loại chuyện này, cho dù là ai bị phỏng vấn, đều không muốn nhớ lại, nên rất khó để diễn tả tỉ mỉ lại. Nhưng tôi có thể nói, giây phút ấy, cho dù là người nào, đều cảm thấy rất khó để hình dung cảm thụ lúc đó. Thế nên ngày hôm qua từ sau trận động đất đến giờ, mọi người đều thảo luận xem nên phản ứng đối với động đất như thế nào. Tôi đối với vấn đề này thật sự là bất lực, theo chính những gì tôi trải qua, hơn mười giây đầu khi động đất tới, không ai có thể chỉ huy thân thể của mình, việc duy nhất có thể làm được chỉ có thể dựa vào bản năng mạnh mẽ cố gắng dùng thân thể mình bảo vệ trẻ nhỏ, hơn nữa lại còn cần điều kiện tiên quyết là, đứa trẻ này phải gần ngay trong gang tấc, nếu không chỉ cần xa hơn một chút thôi, việc này sẽ là tâm có dư mà lực không đủ.
- Nghiêm trọng tới vậy sao?
Vũ Điền Quang Ly khó tin nói.
- Đây chẳng phải là nói, hơn mười giây đầu khi xảy ra động đất, chỉ có thể trông chờ vào số phận thôi sao?
Trong thời gian ngắn cô cũng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả rõ ý mình.
- Cái trạng thái đó, giống như là hồn ra khỏi xác vậy. Cô vẫn rõ ràng mọi chuyện xung quanh, cũng hiểu rõ mình muốn làm gì, thế nhưng cơ thể cô căn bản không nghe theo! Lúc đó khi tôi vừa bổ nhào ôm chặt đứa bé, vách tường bên cạnh lập tức sụp đổ, nếu tôi vội vàng muốn ôm đứa bé chạy đi, thì cũng sẽ không bị thương. Thế nhưng rõ ràng không có vật gì đè lên, nhưng cơ thể tôi lại không thể nhúc nhích, chấn động dưới chân cũng không giống chấn động, vừa giống như sóng biển nhấp nhô lại vừa không giống, trạng thái diễn ra trong khoảng mười giây, trong khoảng thời gian đó tôi không tài nào chỉ huy cơ thể mình, chỉ có thể không nhúc nhích co mình lại một góc giống như một cái xác không hồn. Ừ, nếu phải dùng từ ngữ để diễn tả, thì cảm giác giống như bị điểm huyệt vậy!
Trên mặt Yamashita lộ ra thần sắc sợ hãi
- Lúc ấy cách không xa chúng tôi còn có một cột điện lung lay sắp đổ, nghiền nát phía trên tòa nhà, một ít thủy tinh vì động đất mà vỡ tung tóe vung ra khắp nơi, tuy rằng tôi biết rõ nếu không nhanh chóng rời đi thì có thể bị cột điện đè chết, hoặc bị những mảnh thủy tinh kia gây thương tích, thế nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì khác, chỉ có thể phó mặc cho số phận.
- Có điều xem ra vận khí của tôi không tồi, chỉ bị mấy mảnh thủy tinh làm trầy da, mảnh thủy tinh đó chỉ cần rơi cao hơn 2 cm thôi là sẽ gây tổn thương tới mắt của tôi rồi.
- Tôi đã từng xem tivi nói qua về vấn đề này, có một nhà khoa học nói, thời điểm xảy ra động đất, ở nơi xảy ra động đất sẽ sinh ra một loại sóng chấn động vô hình, quấy nhiễu tới hoạt động của não người, tạo thành tình huống như vậy.
Asou Kougetsu thoáng suy nghĩ rồi nói.
- Có lẽ là vậy!
Yamashita thở dài một hơi.
Tiếp theo.Yamashita kể cho mọi người nghe về tình huống cụ thể ở vùng tai nạn Kobe, nghe kể mấy người Phương Minh Viễn tặc lưỡi không thôi. Điều này lại khiến niềm tin của Phương Minh Viễn càng thêm kiên định, chỉ một trận động đất cấp chín, mà lại chỉ giới hạn trong tỉnh Kobe, thế nhưng có thể gây ra tổn thất nhân viên và tài sản lớn tới vậy. Càng không phải nói tới một số vùng Hoa Hạ lớn tới hơn năm trăm nghìn km2, diện tích thậm chí còn lớn hơn diện tích toàn Nhật Bản, một khi xảy ra động đất cấp chín, tổn thất sẽ lớn tới mức nào không cần nói cũng biết.
Hiểu biết của Phương Minh Viễn đối với động đất kì thật cũng không nhiều, bởi vì đối với truyền thông Hoa Hạ đối với loại sự kiện này, luôn là chỉ chú ý sau khi xảy ra thì Chính phủ ứng đối như thế nào, lãnh đạo coi trọng sự kiện này như thế nào, nhân dân không ngừng vươn lên như thế nào, cả nước trên dưới một lòng như thế nào. Còn về phần báo cáo thiệt hại động đất gây ra, lại chỉ hời hợt làm cho qua. Ít nhất Phương Minh Viễn cũng rất muốn biết, vì cái gì một số nhà cũ sau động đất thì vẫn còn tồn tại, mà những tòa nhà mới xây, thì chỉ qua một trận động đất là sụp đổ ngay tức khắc.
Khi bọn họ đang nói chuyện sôi nổi, cửa phòng họp lại một lần nữa mở ra, thư kí Takeda đi vào trước tiên, nhẹ giọng nói:
- Anh Phương, các vị, thủ tướng Murayama đã tới!
Lời của y còn chưa dứt, ở cửa phòng họp đã xuất hiện một ông lão, lông mày màu trắng trông rất ấn tượng, thân hình nhỏ gầy, người này hiển nhiên đúng là người được rất nhiều người Nhật Bản tôn xưng là “Cha” – Thủ tướng Nhật Bản Murayama Tomichi.
Mọi người đều đứng lên.
Murayama Tomichi trên mặt hiện lên vẻ mặt mỏi, có điều ông vẫn tươi cười nói:
- Ngồi đi chứ, mọi người ngồi đi chứ, không cần chú ý hình thức quá!
Sau đó ông bắt tay chào hỏi từng người một, nhất là khi bắt tay Yamashita và Miyamoto, còn an ủi hai người vài câu bởi vụ việc hai người bị xúc phạm trước khi xảy ra động đất.
- Không nghĩ tới cô Uta Hikariri cũng tới, cô chính là vinh quang của Nhật Bản chúng ta nha!
Murayama Tomichi bắt tay Vũ Điền Quang Ly, cười rất vui vẻ.
Thời điểm đối mặt với Phương Minh Viễn, tay Murayama Tomichi dùng thêm vài phần lực, nắm chặt tay Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, tôi rất cao hứng vì cậu còn chịu tới Nhật Bản, lần này Nhật Bản không nghe lời cảnh báo của cậu, thật sự là sai lầm lớn!
Phương Minh Viễn cười khổ nói:
- Thủ tướng Murayama, ông cũng đề cao tôi quá rồi. Lời nói kia của tôi mà cũng có thể coi như lời cảnh báo sao?
Nói là cảnh báo, thế nhưng không có thời gian chuẩn xác, ngay cả địa điểm cũng mơ hồ, Nhật Bản cho dù thực sự muốn chuẩn bị trước, chỉ sợ cũng phải một phen đau đầu. Vùng đất đó lớn tới 380 nghìn km2, dân số còn lên tới mấy trăm triệu người, cũng không phải dễ dàng mà chuẩn bị trước.
- Đó là cảnh báo! Tuyệt đối là cảnh báo!
Murayama Tomichi nghiêm túc nói.
- Nếu chúng tôi tin tưởng cậu, cho dù cũng có tổn thất, nhưng cái giá phải trả sẽ giảm đi rất nhiều, người gặp nạn cũng giảm đi nhiều. Vật tư cứu tế của chúng tôi cũng sẽ đầy đủ hơn. Hơn nữa, hiệu suất tổ chức công tác của Chính phủ chúng ta cũng sẽ có thể nâng cao hơn, mà không phải như bây giờ, bị nhân dân mắng là vô dụng, cái gì cũng làm không xong!
Mọi người lại một lần nữa ngồi xuống, Murayama Tomichi nhìn nhìn mọi người, rồi lại đứng lên, mọi người không hiểu ra làm sao, những cũng chỉ có thể đứng lên.
- Không không không, mọi người mau ngồi xuống đi!
Murayama Tomichi liên tục khoát tay nói. Mọi người lại mơ mơ hồ hồ ngồi xuống.
Murayama Tomichi đi tới trước người Phương Minh Viễn, khom lưng xuống, nghiêm túc nói:
- Cậu Phương, xin mời ngồi! Tôi đại biểu cho Chính phủ và hàng tỉ nhân dân Nhật Bản xin lỗi cậu! Vì những xúc phạm trước đây cậu Phương phải chịu, chúng tôi rất lấy làm hối hận!
Nói xong, Murayama Tomichi lưng gập 90 độ, đầu cúi xuống thật sâu. Mà ngay lúc đó, những người Nhật Bản khác cùng đi vào với ông, cũng gập lưng cúi đầu 90 độ
Phương Minh Viễn suýt chút nữa nhảy dựng lên, lại bị Murayama Tomichi dùng ánh mắt ngăn lại. Phương Minh Viễn đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận, đương nhiên, trong lòng hắn vừa vui lại vừa buồn. Điều này cũng chỉ mình hắn rõ ràng.
Sau khi cúi đầu ba cái, Murayama Tomichi lại hướng Yamashita và Miyamoto khom người xin lỗi.
Murayama Tomichi lại một lần nữa ngồi xuống, lúc này mới nói tiếp:
- Tôi biết cậu Phương không thích xuất đầu lộ diện trước công chúng, nên không chuẩn bị camera. Nhưng tại buổi họp báo tối nay, tôi sẽ tự mình hướng nhân dân Nhật Bản tuyên bố, tôi đã đại biểu Chính phủ và nhân dân Nhật Bản xin lỗi cậu Phương. Tất nhiên, đây chỉ là một phần của xin lỗi, chứng minh cậu Phương trong sạch. Sản nghiệp của cậu Phương tại Nhật Bản những ngày vừa qua, nhiều ít cũng có tổn thất, những tổn thất này, phải đền bù cậu Phương như thế nào, chúng tôi cũng đã suy nghĩ qua, nhưng còn cụ thể thế nào, mọi người còn phải ngồi xuống thương lượng tiếp!
Phương Minh Viễn cười cười, xem như đã cam chịu tiếp nhận
- Cô Yamashita, đối với cô, chúng tôi cũng có sự đền bù thỏa đáng. Chúng tôi đã quyết định, từ giờ về sau miễn là họp báo của Chính phủ, chỉ cần cô Yamashita tham gia, miễn là chúng tôi có thể cho phép đặt câu hỏi, cô sẽ là người đầu tiên có quyền đặt vấn đề. Không biết như vậy đã khiến cô Yamashita hài lòng chưa?
Murayama Tomichi cười nói.
Yamashita giật mình há to miệng, chuyện này chính là ước mơ mà mọi phóng viên tha thiết mong mỏi nha! Có đãi ngộ này, cô không cần làm người dẫn chương trình đài truyền hình Tokyo nữa cũng được, Nhật Bản nhiều đài truyền hình như vậy, có nơi nào cô không thể đi cơ chứ? Hơn nữa cho dù cô tới đài truyền hình nào, trong giới tin tức Nhật Bản, cô tuyệt đối có thể xem là một trong những nhân vật hàng đầu.
- Còn nữa, tôi còn có một thỉnh cầu nữa, mong cậu Phương nhất định phải đáp ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...