Matsumoto Seidou đã hoàn toàn hiểu rõ, chả trách lãnh đạo Nippon Steel nguyện ý làm ra nhượng bộ lớn như vậy, chẳng những đề cao mức cho vay, còn đồng ý với chuyển nhượng kĩ thuật cho nhà họ Phương, nói trắng ra là tiền bịt mồm! Tất cả những thứ này, chẳng qua là mong Phương Minh Viễn nể mặt Nippon Steel nên làm ra nhiều nhượng bộ như vậy, không dây dưa nhiều sự tình lần trước.
Phải biết rằng, trải qua trận động đất Kobe vào ngày 23 tháng 1, Phương Minh Viễn, đối với người Nhật Bản, chỉ sợ đã trở thành người Hoa Hạ nổi tiếng nhất với họ. Không biết có tới bao nhiêu người đối với hắn sùng bái tới cực điểm.
Nhất là lúc này, cả sự kiện lần đó có thể nói là đầy tính hí kịch. Phương Minh Viễn trong vở kịch đó diễn vai người tốt có tâm địa thiện lương, ý chí kiên định, nhưng lại bị người khác hoài nghi và vu oan. Sau trận động đất Kobe, đối với người Nhật Bản luôn phải chịu sự dày vò của động đất, đột nhiên lại xuất hiện một người có thể dự báo động đất, mặc dù người này nói thời gian và địa điểm có chút mơ hồ, hơi hơi có mùi vị trùng hợp, có đến mấy phần là mèo mù vớ cá rán, thì người Nhật Bản cũng sẽ giống như người chết đuối vớ được phao bơi, đã bắt được tuyện đối không có chuyện buông ra.
Tin rằng từ nay trở đi, nếu Phương Minh Viễn lại đưa ra lời cảnh báo gì nữa, người Nhật Bản chắc chắn sẽ không một ai dám xem nhẹ.
Thế nhưng lúc này, người Nhật Bản lại cảm thấy có chút xấu hổ, họ chẳng những không giao hảo tốt, ngược lại còn triệt để đắc tội Phương Minh Viễn! Phương Minh Viễn có ý tốt cảnh báo cho bọn họ, bọn họ chẳng những không cảm ơn, mà còn chửi ầm lên, khiến cho quan hệ giữa đôi bên ngay lập tức xấu đi, chẳng những thế, còn gây áp lực cho Chính phủ Hoa Hạ, muốn bỏ tù Phương Minh Viễn mới chịu để yên. Thậm chí ngay cả khi Phương Minh Viễn nói, nếu hai tháng sau Nhật Bản không có động đất, sẽ công khai xin lỗi, và bồi thường thỏa đáng cho Chính phủ Nhật Bản, bọn họ vẫn không buông tha, vẫn dùng cây bút trong tay chĩa mũi thương dư luận vào Phương Minh Viễn, nhưng lại không một ai chú ý tới công tác chuẩn bị phòng chống thiên tai.
Để đến lúc xảy ra động đất, bọn họ hối hận cũng không còn kịp nữa!
Tuy rằng Matsumoto Seidou vẫn ở Hoa Hạ, nhưng y luôn chú ý tới tình huống ở vùng tai nạn Kobe.
Khu công nghiệp Kabuki, cũng có xí nghiệp của Nippon Steel ở đó, theo hình ảnh truyền về, nhà xưởng tuy rằng không sập, nhưng nhiều chỗ cũng đã xuất hiện vết nứt, trở nên nguy hiểm cho người vào trong, không sửa chữa lại một lần nữa, tuyệt đối sẽ không thể sử dụng. Động đất mạnh còn khiến thiết bị bị lệch khỏi vị trí ban đầu, chẳng những thành phẩm không thể đi ra, ngay cả nguyên liệu cũng không thể đi vào.
Càng phiền toái hơn là, bởi động đất mạnh, không ít công nhân viên chức nhà máy gặp nạn, người còn sống sót, cho dù không bị thương, nhưng bởi nhà của họ đã tan hoang, nên mấy ngày vừa rồi căn bản không ai tới nhà máy làm việc. Cho dù nhà máy muốn thống kê số liệu thương vong, nhưng cũng chỉ có tâm mà vô lực. Nếu muốn khởi động lại nhà máy, phải mất vài ba tháng mới có thể làm được! Còn sản nghiệp công ty Nippon Steelt ở khu kinh tế Trần Thần, sức sản xuất cũng chỉ còn 28%.
Vì thế cổ phiếu Tân Nhật Thiết trên thị trường chứng khoán Tokyo mấy ngày qua liên tục tụt giá, đã giảm xuống khoảng 15% so với trước! Vào lúc này, nếu có người nói, công ty Nippon Steel là thủ phạm chính bác bỏ lời cảnh báo của Phương Minh Viễn, thậm chí còn âm thầm kích động chửi rủa Phương Minh Viễn, lại thêm người Nhật Bản hiện tại đang tức giận, thì danh dự công ty Nippon Steel tuyệt đối sẽ bị tổn hại nặng nề.
Cho nên Matsumoto Seidou sau khi buông điện thoại, lập tức gọi cho Lâm Dung.
Phương Minh Viễn đang thu dọn hành lý của mình, mặc dù Murayama Tomichi cũng không nói rõ thời gian phỏng vấn, tập đoàn Suzuki cũng không có hỏi Phương Minh Viễn bao giờ thì tới, chỉ nói bao giờ Phương Minh Viễn quyết định đi thì thông báo với đại sứ quán Nhật Bản để chuẩn bị tốt trước là được. Nhưng cho dù là những dòng chữ mời phỏng vấn, hay lời mời của tập đoàn Suzuki, đều bộc lộ khát vọng được gặp Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn vốn là có muốn đắn đo kéo dài một chút, song suy nghĩ lại, lại thấy đi càng sớm càng tốt.
Nội các Murayama tuy không phải nội các mạnh mẽ nhất, sự liên hợp chấp chính của ba đảng đã quyết định nội các này không thể thay đổi gì tới chính sách, thế nhưng nội các Murayama lại có thể coi là nội các thân mật nhất với Chính Phủ Hoa Hạ trong các nội các Nhật Bản. Murayama Tomichi là một trong số ít người trong những chính trị gia Nhật Bản có thể nhìn thẳng vào lịch sử xâm lược của Nhật Bản. Nếu như có thể khiến thời gian tại vị của y kéo dài hơn, đương nhiên sẽ giúp ích rất lớn cho ngoại giao Hoa Hạ.
Phương Minh Viễn tuy rằng cực kì chán ghét Nhật Bản, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, nếu cứ chán ghét ai là lại nói ngay ra mồm, rồi cắt đứt quan hệ, tuyệt đối không phải cách làm sáng suốt. Dùng hoàn cảnh thế giới hôm nay mà nói, xác suất Hoa Hạ chiến tranh với nước Mỹ, Nhật Bản trong tương lại gần là cực nhỏ, nếu không muốn nói là không thể có. Lịch sử kiếp trước của hắn cũng như vậy. Tuy rằng từ những năm cuối thập niên 90 trở đi, Chính Phủ Nhật Bản tập thể hóa quân đội, cùng thành viên Nội Các thăm viếng các đền Yasukuni Nhật Bản, chỉnh sửa sách giáo khoa, tô vẽ dát vàng lên cái cớ cho chiến tranh xâm lược, mưu đồ đem quần đảo Sensaku nhét vào lãnh thổ Nhật Bản, vì thế ngoại giao giữa Hoa Hạ - Nhật Bản luôn căng thẳng. Thế nhưng ngoại thương giữa Hoa Hạ và Nhật Bản vẫn cứ tăng trưởng không ngừng. Sang thế kỷ sau, Nhât Bản trở thành đối tượng mậu dịch lớn thứ ba của Hoa Hạ, đồng thời là nơi Hoa Hạ có thể xuất khẩu nhanh nhất, có thể nói, hợp tác kinh tế giữa hai nước, đã đạt tới mức độ trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, một khi xảy ra xung đột, kinh tế giữa hai nước chắc chắn sẽ cùng tổn thất nặng nề.
Đả kích người Nhật Bản, trong thời gian ngắn có thể sẽ rất thoải mái vui vẻ, nhưng nếu nhìn xa mà xét, việc làm có thể nói là giết địch một ngàn, tự hại mình tám trăm, chỉ tổ làm lợi cho các quốc gia Âu Mĩ khác, mà sau chiến tranh nước Mỹ sở dĩ nâng đỡ Nhật Bản, nói trắng ra cũng là muốn Nhật Bản làm quân tiên phong đả kích Hoa Hạ. Vì thế, theo Phương Minh Viễn thấy, nếu có thể duy trì quan hệ tốt với các chính trị gia có ấn tượng tốt với Hoa Hạ, đả kích những thành phần có ý xấu với Hoa Hạ trong Chính Phủ Nhật Bản, giảm bớt cản trở trong ngoại giao giữa hai nước, làm suy yếu ảnh hưởng của Mĩ với Nhật Bản, bồi dưỡng Nhật Bản vào thế lực của Hoa Hạ, đồng thời học tập sở trường và kĩ thuật Nhật Bản, một đường tiến lên, khiến quốc gia mình ngày càng trở nên mạnh mẽ, mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Ở kiếp trước thời nội các Murayama chấp chính không dài, nguyên nhân trong đó cũng có phần ảnh hưởng của trận động đất Kobe và sự kiện khủng bố bằng khí sarin vào hệ thống tàu điện ngầm tại Tokyo, khiến những người ủng hộ nội các Murayama giảm đi rất nhiều. Murayama Tomichi vì vậy mà cảm thấy mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, cuối cùng tới tháng một năm 1996, chủ động xin từ chức.
Nếu như có thể khiến Murayama Tomichi tại vị thêm mấy năm, không quản tới y là thật lòng muốn xúc tiến quan hệ giữa hai nước, hay là muốn thăng quan tiến chức mà làm ra vẻ, thì cũng làm người ta ít phải lo lắng hơn Koizumi Junichiro. Tốt nhất là Murayama Tomichi quản lý luôn hai ba cái đảng, đừng cho Koizumi Junichiro chen vào là tốt nhất.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ làm sao để Murayama Tomichi có thể tại vị thêm vài năm, Lâm Dung bước nhanh tới phía hắn.
- Dung Dung, cô nói đại diện Công ty Nippon Steel Thiết yêu cầu đàm phán tiếp, hơn nữa y đã đáp ứng điều kiện của chúng ta?
Phương Minh Viễn kinh hãi, đàm phán gần một năm, Nhật Bản cũng không chịu nhượng bộ, như thế nào bây giờ đột nhiên thay đổi chủ ý, lại còn đưa ra ưu đãi như vậy? Nhật Bản cũng không phải nhà từ thiện, việc không có lợi cho bọn họ như vậy, nói bọn họ bỗng dưng có lòng tốt giúp đỡ nhà họ Phương, cho dù là con lừa cũng không tin.
- Đúng vậy, Matsumoto Seidou hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng kí kết hợp đồng chính thức với họ
Lâm Dung nói chắc như đinh đóng cột. Lúc nhận được tin tức này, Lâm Dung cũng cảm thấy như nằm mơ, cho rằng bên kia điện thoại Matsumoto Seidou đang say rượu, không thì cũng là uống nhầm thuốc, phải tới lúc xác định rõ mình không có nghe nhầm, mới chạy tới báo cáo cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn buông xuống vật gì đó trong tay, đưa tay vân vê cằm, giờ cằm hắn cũng không còn trơn láng như trước nữa, hiện tại ít nhiều cũng có chút râu ria lún phún.
Phương Minh Viễn lại vân vê thêm mấy cái mới dừng lại, tục ngữ lễ hạ vu nhân tất có sở cầu (tặng lễ cho người khác, ắt có việc cần nhờ), Nippon Steel đột nhiên lại nhượng bộ lớn tới vậy, nhất định là đã nhìn ra điều gì đó. Mặc dù trong thời gian ngắn chưa thể nắm bắt được mấu chốt của vấn đề, nhưng Phương Minh Viễn có thể khẳng định chắc chắn rằng, tám phần là đám người Nhật Bản này có việc cầu mình giúp đỡ.
Có việc nhờ mình giúp đỡ, chuyện này hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng mồi câu mà Nippon Steel quẳng ra này, Phương Minh Viễn lại không muốn. Nếu muốn Nhà máy thiết bị thép Nhật Bản, hắn cần gì phải tốn nước bọt với công ty sắt thép Albert như vậy.
- Cậu Phương, hay là cả hai cái đều lấy luôn?
Lâm Dung đột nhiên nói. Người Nhật Bản đã nguyện ý cho vay ba tỷ Yên không lãi suất, hay nói cách khác số tiền xây dựng nhà máy thép đông bắc đã không có vấn đề gì. Như vậy tài chính nhà họ Phương chuẩn bị bỏ ra có thể dùng để xây dựng một nhà máy sắt thép hoàn toàn hiện đại.
Phương Minh Viễn có chút động tâm, song cuối cùng vẫn lắc đầu, chính phủ mới cho phép doanh nghiệp tư bản nhúng tay vào ngành công nghiệp sắt thép, mình lại lập tức xây ngay hai nhà máy sắt thép tổng giá trị lên tới sáu tỉ nhân dân tệ, các lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa thiết bị hai nhà máy này dùng cũng không giống nhau, điều này hiện tại xem thì không có gì, nhưng sau này khi mua nguyên liệu nhất định sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ. Mình cũng không định xưng hùng trong ngành công nghiệp sắt thép, mà cho dù có muốn thật, chỉ sợ hùng (gấu) đâu không thấy, lại phải làm cua đồng cho Chính phủ, nói trắng ra cũng chỉ khiến cho ngành công nghiệp sắt thép Hoa Hạ phong phú cóc nhái cá tôm hơn thôi.
- Cô đem tin tức này nói cho Fernandez, xem anh ta có phản ứng gì.
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
Sáng hôm sau, Matsumoto Seidou liền mang theo nhân viên đàm phán chạy tới địa điểm đàm phán. Chín giờ sáng, nhân viên đàm phán của nhà họ Phương mới có mặt.
Câu nói đầu tiên của Lâm Dung, đã khiến Matsumoto Seidou hoàn toàn bất động.
- Thật xin lỗi, ông Matsumoto, thật tiếc khi phải nói với ông, hôm trước bên tôi đã kí kết hợp đồng chuyển nhượng kĩ thuật và mua sắm thiết bị với công ty sắt thép Albert châu Âu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...