Hơn nữa càng đáng ghét hơn là rõ ràng lời hứa hươu hứa vượn của hắn đã khơi dậy sự phẫn nộ trên diện rộng của người Nhật, không ngờ hắn không biết kiềm chế, ngược lại còn phát biểu những lời nhảm nhí đó nữa, khiến cho cục diện hiện nay trở nên hỗn loạn.
Nếu chỉ là vấn đề lợi ích của riêng Phương Minh Viễn , thì Hạ Mã Chính Đạo cũng sẽ không để ý đến, thiên tài trên thế giới này rất nhiều, nhưng sau khi trưởng thành không có tiếng tăm gì cũng có rất nhiều. Nhưng hiện nay công ty Thế Gia cũng bị cuốn vào việc này. Tuy trước mắt, lợi ích của công ty vẫn không bị ảnh hưởng gì rõ ràng, nhưng sau này thì sao?
Đường nhân tài đứt đoạn, giống như giết cha mẹ người ta. Câu nói này không chỉ thông dụng ở Hoa Hạ. Cho nên Hạ Mã Chính Đạo rất không hài lòng.
-Anh Vũ Điền, anh không muốn nói gì về việc này sao?
Hạ Mã Chính Đạo trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Vũ Điền Trọng, ai cũng đều biết rằng trong hội đồng quản trị của công ty Thế Gia, Vũ Điền Trọng là qua lại gần gũi nhất với Phương Minh Viễn, cho nên những việc giữa Phương Minh Viễn và công ty Thế Gia, phần lớn là do Vũ Điền Trọng ra mặt.
Nhưng trong hội đồng quản trị của công ty Thế Gia, tất nhiên cũng không phải là một tập thể đoàn kết, cũng giống như các công ty khác trên thế giới, cũng có các tranh chấp lợi ích và mâu thuẫn dẫn đến sự bất hoà giữa Hạ Mã Chính Đạo và Vũ Điền Trọng, chỉ vì Phương Minh Viễn, hai năm trở lại đây, ông ta vẫn bị Vũ Điền Trọng áp chế, lần này coi như là đã giúp ông ta nắm được cơ hội rồi.
Vũ Điền Trọng vẫn ung dung vỗ vỗ vào quần áo, rồi mới ngẩng đầu lên nói:
-Tổng giám đốc Hạ Mã, anh muốn tôi nói gì?
-Nói gì?
Hạ Mã Chính Đạo tức giận vỗ bàn nói,
-Những việc giữa Phương Minh Viễn và công ty vẫn do anh phụ trách phát ngôn. Một chuyện lớn như thế tại sao trong công ty lại không hề được biết trước. Lẽ nào anh không hiểu. Cậu ta không kiêng nể gì mà nói xằng nói bậy như thế, đã đem đến không ít phiền toái đối với sự phát triển của công ty.
Trong lòng Vũ Điền Trọng cũng chửi thầm, hành động này của Phương Minh Viễn, ông ta tất nhiên trước đó cũng hoàn toàn không biết gì, nói gì đến việc ngăn cản hắn. Trong lòng, ông ta cũng đã từng mắng chửi sự ngu xuẩn của Phương Minh Viễn, nói gì không nói, lại đi đụng chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng người Nhật Bản, kết quả chính là cục diện như hiện nay, đâm lao thì phải theo lao thôi!
Nhưng ông ta vẫn chửi thầm. Việc đối ngoại này, Vũ Điền Trọng lại phải bảo vệ Phương Minh Viễn rồi. Gia tộc Vũ Điền mấy năm nay vì quan hệ giữa Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly. Sự nghiệp của gia tộc thịnh vượng phát đạt, quyền lên tiếng trong công ty Thế Gia cũng đã ngày càng tăng lên. Gần như có tư thế chỉ dưới tổng giám đốc. Nếu Phương Minh Viễn thất thế thì Vũ Điền Trọng sẽ mất đi một đồng minh, vị trí cao nhất trong công ty Thế Gia e rằng cũng sẽ vì thế mà sẽ đứng trước sự phản công của người khác. Hạ Mã Chính Đạo sẽ là người đầu tiên nhảy vào. Cho nên ai cũng có thể bỏ rơi Phương Minh Viễn, riêng Vũ Điền Trọng lại không thể dễ dàng làm điều đó.
Hơn nữa Vũ Điền Trọng cũng biết thông tin này từ chỗ Vũ Điền Quang Ly, tuy người Nhật có vẻ loạn lên như thế, nhưng Phương Minh Viễn lại vô cùng ổn định, hiện nay hắn đang bận rộng với việc chuẩn bị thi cuối kỳ, không hề nhìn thấy dáng vẻ có chút gì lo sợ, điều này cũng khiến Vũ Điền Trọng yên tâm hơn rất nhiều.
Tuy rằng nếu đến ngày mùng một tháng hai, cục diện vẫn khó có thể quay về như trước, thì trong công ty Thế Gia, Vũ Điền Trọng chỉ có thể bất đắc dĩ phân rõ ranh giới với Phương Minh Viễn. Nhưng trước mắt, ông ta vẫn phải đứng về phía Phương Minh Viễn. Đánh cuộc cho Phương Minh Viễn thực sự bắn trúng mục tiêu. Tuy chính bản thân Vũ Điền Trọng cũng cảm thấy khả năng điều này thành sự thực là không lớn.
-Giám đốc Hạ Mã, lời anh nói có vấn đề. Trong công ty tôi có trách nhiệm liên lạc với Phương Minh Viễn là không sai, nhưng tôi có quyền gì mà quản việc riêng của người ta chứ. Người ta cũng không có nghĩa vụ thông báo cho tôi. Các thành viên hội đồng quản trị đang có mặt ở đây cũng được coi là đồng nghiệp lâu năm, giám đốc Hạ Mã Chính Đạo có thể thông báo cho mọi người một chút được không, lợi ích của quý gia tộc là bao nhiêu, có được nhờ sản xuất cái gì, năm nay có dự định gì không?
Vũ Điền Trọng lạnh lùng nói.
-Vũ Điền Trọng, thật là càn quấy. Anh không được chuyện nọ xọ sang chuyện kia. Việc này có thể liên quan đến việc phát triển của công ty trong năm nay đấy.
Hạ Mã Chính Đạo giận dữ nói.
-Tại sao lại nói là chuyện nọ xọ sang chuyện kia chứ? Tình hình kinh tế của giám đốc hạ Mã cũng liên quan đến việc phát triển của công ty. Gia tộc Vạn Nhất Quý có sai lầm sơ suất gì mà phải chuyển nhượng cổ phần trong công ty, đó không phải là việc khiến hội đồng quản trị không được yên ổn sao?
Vũ Điền Trọng châm chọc
Mã Chính Đạo đập bàn đứng phắt dậy. Chỉ vào Vũ Điền Trọng, nhất thời không biết nói gì, tháng đầu tiên này, Vũ Điền Trọng không phải là đang nguyền rủa gia tài của ông ta bị lụi bại sao.
-Giám đốc Hạ Mã, rồi cả giám đốc Vũ nữa, có gì thì từ từ nói.
Trung Sơn Hùng – chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Thế Gia từ nãy vẫn đang ngồi đó không nói lời nào giờ đây trầm giọng nói.
-Mọi người đều là lãnh đạo quan trọng của công ty, làm thế này sẽ khiến những thành viên khác trong công ty rất khó xử.
-Ồ, đã làm phiền các vị, rất xin lỗi!
Trung Sơn Hùng với tư cách là cổ đông lớn nhất trong công ty Thế Gia, và còn là người có quyền lực to nhất trong công ty . cho nên cho dù là Hạ Mã Chính Đạo hay Vũ Điền Trọng cũng đều lập tức nói xin lỗi.
-Hiện nay vấn đề mấu chốt là ở chỗ, nếu xảy ra tình trạng xấu nhất, thì chúng ta phải phản phaó như thế nào. Chứ không phải là mọi người ở đây chỉ chích lẫn nhau.
Trung Sơn Hùng không nhìn những người xung quanh, chậm rãi nói:
-Giám đốc Vũ Điền , đối với việc này, anh thấy thế nào?
-Chủ tịch, cá nhân tôi cho rằng, cậu Phương không phải là loại người lỗ mãng, những điều cậu ta đã dám nói ra chắc chắn là có cơ sở. Hiện nay thời hạn một tháng đã hết một nửa, nói cậu ta ăn nói lung tung thì dường như vẫn còn quá sớm. Cho nên, tôi cho rằng, mọi người vẫn chưa biết mối quan hệ của cậu Phương và công ty nên chúng ta có thể không làm gì cả.
Vũ Điền Trọng nói.
-Ừ!
Trung Sơn Hùng gật gật đầu, rồi đưa mắt về phía Hạ Mã Chính Đạo.
-Tôi không đồng ý với ý kiến của giám đốc Vũ Điền. Tôi cho rằng, hiện nay nhất định phải có sự chuẩn bị đầy đủ.
Hạ Mã Chính Đạo nói lớn.
-Không được quên rằng, đối thủ của chúng ta là Nintendo và Sony, họ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích chúng ta. Nếu như chúng ta không chuẩn bị đầy đủ trước cho việc này, một khi sự việc truyền ra ngoài, thì chúng ta rất có thể sẽ đối mặt với tai ương. Còn tình cảnh cùng quẫn của công ty GameStation và “Nguyệt san thiếu niên” lại là vết xe đổ của chúng ta.
Lời của Hạ Mã Chính Đạo nhận được sự đồng tình của những người khác, họ đều gật gật đầu.
Vũ Điền Trọng khẽ mỉm cười nói:
-Được, tôi chấp nhận, giám đốc Hạ Mã nói rất có lý, nhưng tôi muốn hỏi giám đốc Hạ Mã, ông dự định như thế nào. Phòng ngừa chu đáo chưa? Công bố ra ngoài trước rằng trong công ty cũng có cổ phần của Phương sao? Xin hãy lưu ý, tuy mọi người đều biết số cổ phần đó thực sự đã thuộc về cậu Phương, nhưng xin mọi người cũng đừng quên rằng, số cổ phần này vẫn nằm trong tay ngài Cameron. Nếu ngài Cameron không chấp nhận số cổ phần này trên thực tế là thuộc về Phương Minh Viễn, thì xin hỏi giám đốc Hạ Mã, ông định làm thế nào?
Hạ Mã Chính Đạo lạnh lùng nói.
-Giám đốc Vũ Điền có chắc chắn, sau khi trải qua sự việc này, ngài Cameron vẫn sẽ ủng hộ Phương như trước đây không? Ông ta lẽ nào không sợ sau này, các tác phẩm điện ảnh của ông ta ở Nhật Bản cũng bị tẩy chay sao?
Thị trường điện ảnh Nhật Bản, có thể nói là đứng thứ hai trên thế giới, nếu bị tẩy chay ở Nhật Bản, thì thực sự là việc mà bất cứ công ty điện ảnh và đạo diễn nào cũng đều không thể coi thường được.
Vũ Điền Trọng cười lớn hai tiếng, không hề phản bác, chỉ là từ vẻ mặt của ông ta hiện rõ là không để ý đến vấn đề của Hạ Mã Chính Đạo.
Cameron sẽ không ủng hộ Phương Minh Viễn? Kể chuyện cười quốc tế gì thế, sự hợp tác giữa hai người, hiện nay đã như là lái xe trên con đường quen thuộc rồi, Phương Minh Viễn cung cấp tiền và kịch bản, Cameron phụ trách đạo diễn và tuyên truyền, mấy năm nay, trong thị trường điện ảnh thế giới, có thể gọi là tổ hợp hoàng kim, lợi ích thu về vô cùng nhiều.
Cameron làm sao có thể vì người Nhật không hài lòng mà không đoàn kết với Phương Minh Viễn được. Hơn nữa Vũ Điền Trọng cũng không cho rằng người dân Nhật Bản sẽ vì việc này mà tẩy chay tác phẩm của Cameron.
-Khụ!
Trung Sơn Hùng ho khan một tiếng rồi nói,
-Về số cổ phần này, tôi cho rằng giám đốc Vũ Điền nói không sai, cho dù cuối cùng nó thực sự thuộc về ai, nhưng hiện nay nó không thuộc về cậu Phương, đây là sự thật. Ha ha, không có bằng chứng xác thực, thì đó là lời đồn.
Với thái độ của Trung Sơn Hùng, Hạ Mã Chính Đạo tất nhiên không biết nói thêm gì nữa.
-Vậy thì còn một vấn đề nữa, đó là hợp đồng hợp tác giữa chúng ta và Phương Minh Viễn phải giải quyết thế nào? Nó có thực sự là bản hợp đồng dưới danh nghĩa của cậu Phương? Nếu người dân Nhật Bản tẩy chay.
-Giám đốc Hạ Mã, tôi nghĩ đây không phải là vấn đề.
Vũ Điền Trọng thô bạo ngắt lời Hạ Mã Chính Đạo.
-Chúng ta không phải là chỉ có mỗi thị trường Nhật Bản, nếu người dân Nhật Bản tẩy chay thì các máy chủ sản xuất nhà máy có thể chuyển đến các thị trường khác trên thế giới. Chẳng lẽ vì sự tẩy chay của người dân Nhật Bản, mà việc kinh doanh bình thường của chúng ta không thể tiếp tục sao? Trước đây khi người dân kháng nghị hành vi hung bạo của quân Mỹ, cũng chưa từng nghe nói có công ty nào trong nước tuyên bố từ nay không nhập khẩu sản phẩm từ Mỹ nữa?
-Giám đốc Vũ Điền, hai việc này cơ thể đánh đồng như thế sao?
Hạ Mã Chính Đạo trợn mắt nói. Theo ông ta, người Mỹ là ông lớn ở Nhật Bản, còn người Hoa Hạ bại tướng dưới tay người Nhật, lúc trước nếu không phải Nhật Bản tuyên chiến với Mỹ thì Mỹ cũng sẽ không đánh bại quân chủ lực của Nhật Bản, nếu thế thì sự diệt vong của Hoa Hạ lại chỉ chuyện sớm hay muộn mà thôi.
-Giám đốc Hạ Mã, chúng ta là người kinh doanh, trong kinh doanh, tôi chỉ muốn hỏi mọi người một câu, nếu chúng ta chủ động từ bỏ cậu Phương, thì tình thế cũng không sáng sủa hơn trước, Nintendo và Sony sẽ cảm ơn chúng ta sao? Sẽ vì việc này mà từ bỏ đả kích chúng ta sao? Buồn cười. Tôi càng phải khuyên các vị một câu, các vị chưa từng nghĩ rằng, nếu kết quả cuối cùng sáng tỏ, cậu Phương nói đúng thì sao?
Vũ Điền Trọng lạnh lùng cười và nói.
-Sao có thể thế được. Việc dự báo động đất, khả năng thành công cực kỳ thấp.
Một vị giám đốc khác khẽ lắc đầu nói.
Vũ Điền Trọng khoanh hai tay trước ngực, nói từng chữ một:
-Tất cả đều có khả năng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...