Trùm Tài Nguyên

Thành phố Thượng Hải tháng chín, ánh mặt trời buổi chiều tuy vẫn nóng nực, nhưng cứ như vậy, Vũ Điền Quang Ly đeo chiếc kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, tất nhiên là không ai có thể nhận ra cô được.

Chầm chậm bước trên con đường đầu phố ở khu mới quy hoạch phố Đông, Phương Minh Viễn vẫn cảm nhận được, ở kiếp trước, khi hắn đến đây đã là những năm sau năm 2000, lúc đó tòa tháp Kim Mậu đầu tiên của thành phố Thượng Hải (1) đã khánh thành, hắn còn từng bỏ ra mấy chục tệ để được đến tầng thượng tham quan. Thế nhưng tòa tháp Kim Mậu bây giờ phỏng chừng vẫn còn chỉ là trong những bản vẽ. So với việc xây dựng ở thủ đô, kỳ thực Phương Minh Viễn vẫn thích làm ở Thượng Hải hơn. Xây dựng công trình kiến trúc ở đây vừa đặc sắc mà lại không giống như ở thủ đô, đâu đâu cũng toàn là những rừng cây um tùm ngăn nắp chỉnh tề, như vậy xem ra cũng có đôi chút thú vị.

Chẳng qua khu mới quy hoạch phố Đông bây giờ lại giống như một đại công trường, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những cần trục hình tháp và xe xúc đất tấp nập như nước chảy. Đa số đất và cát đá xóc lên trong quá trình vận chuyển vì không có gì che đậy, lắc lư, nghiêng rơi trên mặt đường, một khi có xe đi qua, bụi khói liền nổi lên. Cũng may thành phố Thượng Hải gần biển, gần đây lại có mưa nên ảnh hưởng cũng không đến nỗi quá lớn. Nếu không mọi người ai cũng sẽ mặt xám mày tro, ngay cả văn phòng chính của siêu thị Carrefour có khi cũng chẳng ra cái hình dáng gì nữa!

Ba người Phương Minh Viễn, Lâm Dung và Vũ Điền Quang Ly đi phía trước, Trần Trung và những người còn lại đi sau, cách năm, sáu mét, như vậy có thể chắc chắn rằng mấy người Phương Minh Viễn có thể được bảo vệ an toàn, đồng thời một khi có chuyện bất ngờ, nhóm người Trần Trung cũng có thể đến phản ứng kịp thời.

- Cậu Phương, Hoa Hạ thay đổi thật sự là quá nhiều!

Vũ Điền Quang Ly nhìn những cần trục hình tháp mọc lên như rừng ở phía xa, cảm động nói. Cô mấy năm nay thật ra vì tuyên truyền phim ảnh nên mới không ít lần đến thành phố Thượng Hải, đối với sự phát triển nhanh chóng của thành phố Thượng Hải, có nhận thức rất rõ ràng.

- Không ra roi thúc ngựa mà cố gắng hết sức thì làm sao có thể theo kịp bước chân của thế giới?

Phương Minh Viễn tự hào nói.

- Nước Nhật Bản các cô rộng chưa đến bốn trăm nghìn ki-lô-mét vuông, vậy mà đã tạo ra kỳ tích có tổng sản phẩm quốc nội lớn thứ hai thế giới, diện tích của Hoa Hạ lớn gấp hai mươi lần Nhật Bản, vậy mà GDP lại không bằng Nhật Bản, điều này đúng là làm cho chúng tôi…

- Không còn thể diện chứ gì?


Vũ Điền Quang Ly thản nhiên cười nói.

- Đàn ông các anh đó, đều là như vậy cả!

Vũ Điền Quang Ly còn chưa nói dứt lời, một chiếc BMW liền dừng lại bên lề đường cái in bóng của cô lên tấm kính, tiếp đó người lái xe thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười hì hì nói:

- Mỹ nhân, các vị đi đâu vậy? Có cần tôi đưa các vị đi một chuyến?

Ba người Phương Minh Viễn ngơ ngác nhìn nhau. Việc bắt chuyện ven đường như thế này, bọn họ không phải chưa từng nghe nói qua, chỉ có điều bản thân gặp phải thì đây mới là lần đầu.

Đường Vũ Cường bên trong xe nhìn ba người họ cứ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng mừng thầm. Anh ta đương nhiên sẽ không cho rằng ba người Phương Minh Viễn là do kinh ngạc, không ngờ có người đến bắt chuyện như thế này nên mới có dáng vẻ như vậy. Theo như anh ta thấy, vẻ mặt của ba người Phương Minh Viễn và khi bản thân anh ta bao những nữ sinh ở cổng trường Đại học, lúc họ được anh ta mời lên xe, dáng vẻ cũng giống y như những nữ sinh đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Đây là xe BMW, ví như chạy chiếc Santana và những chiếc xe của Đức cao cấp hơn cả của Nhật Bản trên đường cái, ở thời đại này, có thể lái những chiếc xe như vậy, ngoại trừ lái xe, không phải người có tiền thì cũng là người có quyền, mà có thể lái một chiếc BMW sang trọng như thế này, cả thành phố Thượng Hải cũng không có bao nhiêu người, cho nên trước kia Đường Vũ Cường lái xe đi tán gái, đó đúng thật là không còn gì lợi bằng!

Ngày hôm nay, Phương Minh Viễn tình cờ đi qua vùng này, khi mấy người Phương Minh Viễn đi qua ngã tư đường, Đường Vũ Cường thoáng nhìn qua liền chú ý tới bọn họ. Tuy Vũ Điền Quang Ly đeo chiếc kính râm rất to, phỏng chừng đã che nửa khuôn mặt của cô, nhưng dáng người đó vẫn làm mắt Đường Vũ Cường bừng sáng. Vả lại, bên cạnh còn có một bông hoa xinh đẹp kiều diễm như Lâm Dung, lập tức làm anh ta có thể chắc chắn rằng hai người phụ nữ này đều là những tuyệt sắc giai nhân. Vì thế người có thể đi cùng những cô gái xinh đẹp như vậy, ngay cả không cùng cấp bậc thì cũng không thể kém hàng! Còn như Phương Minh Viễn đi cạnh hai người đẹp này, Đường Vũ Cường sớm đã không cần để ý.

Phương Minh Viễn hơi ngẩn người trong khoảnh khắc, không khỏi mỉm cười, không thể tưởng tượng được rằng chuyện như thế này mà chính bản thân hắn cũng có thể gặp phải. Xem ra có người đẹp bên cạnh đúng là có khác, kiếp trước hắn chưa từng gặp qua loại chuyện này.

Vũ Điền Quang Ly và Lâm Dung không kìm nổi mà mỉm cười. Vũ Điền Quang Ly xua xua tay nói với Đường Vũ Cường:

- Cảm ơn ngài, nhưng chúng tôi không cần!


Có thể đi dạo trên đường với Phương Minh Viễn như thế này, đối với Vũ Điền Quang Ly mà nói, còn thú vị hơn nhiều so với việc ngồi trong xe ngắm phong cảnh bên ngoài. Hơn nữa, nếu thật sự muốn đi xe, phải là chiếc Lincoln hoặc chiếc Rolls-Royce, như vậy chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao? BMW tuy là chiếc xe tốt, nhưng đối với cô mà nói, thật đúng là không có giá trị.

Còn về Phương Minh Viễn thì càng khỏi phải nói, với tài sản hiện tại của hắn, tất cả các loại xe sang trọng, đối với hắn mà nói, chúng đều không là gì cả. Ngay cả việc đã nhìn mòn mắt chiếc Bugatti Veyron mà nói, một chiếc BMW từ những năm chín mươi, căn bản không có lực hấp dẫn nào, chi bằng lái hàng loạt những chiếc xe cũ, có thể làm hắn ngạc nhiên mà vui nhiều hơn vài phần.

Đường Vũ Cường ngẩn người, dù nói thế nào anh ta cũng thật không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Chỉ có điều, anh ta lại nhìn Vũ Điền Quang Ly và Lâm Dung, nhất là Vũ Điền Quang Ly vừa mới trả lời bằng tiếng Trung, làm trong lòng anh ta càng ngứa. Vũ Điền Quang Ly nói tiếng Trung rất tốt, nhưng trong giọng nói vẫn mang chút âm điệu của người Nhật Bản, nên người bình thường nghe vẫn là thấy có cảm giác khác lạ. Hơn nữa cô mang hai dòng máu Mỹ và Nhật Bản, vừa có làn da trắng nõn của người da trắng, nhưng lại không có lỗ chân long thô to, thêm dáng người thon dài, nhìn trong mắt Đường Vũ Cường thì đây quả thực là vóc dáng làm mê mẩn lòng người.

Đường Vũ Cường đương nhiên sẽ không mất hết hy vọng nhanh như vậy, đẩy cửa xe đi ra, mỉm cười nói:

- Tôi tên Đường Vũ Cường. Người xưa đã nói, gặp nhau tức là có duyên, trong thời tiết nóng như thiêu như đốt thế này, lại có bụi đất bay mù mịt bên đường, tôi tin chắc rằng ai nhìn thấy hai mỹ nhân cũng sẽ đều tự nguyện đưa tay ra giúp. Không biết nên xưng hô với hai vị như thế nào?

- Ngài Đường, tôi nghĩ anh đã hiểu nhầm rồi, nếu cần xe thì chúng tôi cũng có.

Phương Minh Viễn cố nhịn cười nói. Đường Vũ Cường này đúng là mặt dày, xem ra cũng phải ngoài hai mươi, gần ba mươi tuổi rồi. Thoáng nhìn qua là có thể đoán được đây là một người thành công. Có thể nói, người đàn ông này rất có sức hút hấp dẫn đối với phụ nữ. Chỉ tiếc là anh ta đã tìm lầm đối tượng. Những người đàn ông thành công mà Vũ Điền Quang Ly và Lâm Dung đã gặp qua có thể nói là nhiều không đếm xuể. Ánh mắt này có thể nói là không tầm thường.

Đường Vũ Cường lúc này mới chuyển tầm nhìn về phía Phương Minh Viễn, có thể nói là anh ta đang lần nữa chính thức đánh giá về Phương Minh Viễn. Anh ta thấy có chút khó hiểu, xem ra hắn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, làm sao lại đi cùng hai người kia. Hắn vừa mở miệng là Vũ Điền Quang Ly và Lâm Dung liền cùng lùi lại đứng sau lưng hắn.

Chỉ có điều khi anh ta cẩn thận nhìn lại Phương Minh Viễn, liền nhận thấy cách ăn mặc của hắn thoạt nhìn tuy rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy dù là quần áo hay giày dép, tất cả đều không có nhãn hiệu, hơn nữa chất liệu còn thuộc loại thượng đẳng. Với lại khi Phương Minh Viễn nói chuyện với anh ta, thái độ rất đúng mực, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, dường như chiếc xe BMW phía sau anh ta căn bản không hề tồn tại. Điều này làm Đường Vũ Cường càng coi trọng Phương Minh Viễn hơn vài phần.

Nhất là khi Đường Vũ Cường chú ý đến những người đàn ông ănmặc bình thường đứng cách họ khoảng bảy, tám mét, nhìn qua thì chỉ như những người đi đường tản mác từ bốn phía, anh ta không thể không thấy căng thẳng. Ở thành phố Thượng Hải này, Đường Vũ Cường cũng được cho là nhân vật có tiếng tăm, hiển nhiên anh ta không khó để nhận ra những người trông như rất tự nhiên kia tám phần chắc chắn đều là những vệ sĩ đi theo bảo vệ. Vậy thì ba người đang đứng trước mặt anh ta đây, thân phận của họ thật không thể tầm thường như anh ta nghĩ lúc ban đầu.


Đường Vũ Cường lại nhìn Vũ Điền Quang Ly và Lâm Dung một chút, lúc này mới để ý đến cách ăn mặc của hai cô, hiển nhiên cũng là những người không phú thì quý, không nói đâu xa, ngay chuỗi vòng trên tay Vũ Điền Quang Ly kia giá cũng thuộc hạng sang! Ít nhất cũng dư sức mua đứt chiếc BMW này của anh ta!

Chú ý tới điểm này, Đường Vũ Cường không khỏi có phần mê muội trong lòng. Ở thành phố Thượng Hải đã nhiều năm, những người tai to mặt lớn ở đây ít ai mà anh ta lại không biết. Một nam hai nữ này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

Đường Vũ Cường hiểu rõ điều này, lập tức không còn ý nghĩ muốn săn đón các cô gái xinh đẹp. Họ mặc dù rất được, nhưng vì những phụ nữ xa lạ mà tạo kẻ thù đối địch với mình, đó đúng là kẻ ngu!

- Nghe giọng của mấy vị hình như không phải là người Thượng Hải?

Đường Vũ Cường mỉm cười, chìa tay ra nói.

- À, chúng tôi tới từ Tây Bắc, đến đây để mở rộng thêm chút kiến thức.

Phương Minh Viễn trả lời.

- Tây Bắc? Tỉnh Tần Tây sao?

Mắt Đường Vũ Cường sáng lên.

- Nghe giọng của cậu, dường như có âm điệu của nơi đó.

- Sao? Ngài Đường đã từng đi qua tỉnh Tần Tây rồi sao?


Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc. Nên biết rằng, kiếp trước hắn đã có thời gian dài sống ở thủ đô, rất ít người có thể nghe được tiếng Tần Tây qua giọng nói của hắn.

- Đã từng ở đó hơn nửa năm. Người dân nơi đó rất giản dị chất phác!

Đường Vũ Cường xúc động nói. Đối với những lời vừa được nói ra, Phương Minh Viễn và Lâm Dung thấy có chút thiện cảm với anh ta.

Đường Vũ Cường là người rất thông minh, hiểu rõ trong giới kinh doanh nhiều bạn thì sẽ có nhiều đường đi, nếu đã nhận ra ba người Phương Minh Viễn không phải là những người tầm thường, vậy thì hiển nhiên cũng sẽ không muốn để uổng phí cơ hội này, cho dù không thể quen thân, thì cũng làm quen, gặp mặt chào hỏi trước. Có trời mới biết, khi nào mới có thể dùng. Thật ra anh ta đúng là có khoảng thời gian đã từng ở tỉnh Tần Tây, nhưng giọng của Phương Minh Viễn không có âm của người tỉnh Tần Tây. Mà là vì nhìn từ phong cách với độ tuổi của Phương Minh Viễn, cũng không giống người trong chốn quan trường, mà khu vực Tây Bắc hiện nay, nói về kinh tế, đương nhiên là phải nhắc đến tỉnh Tần Tây. Anh ta cũng chính là vì như vậy mà thuận miệng nói, may lại đoán trúng.

- Ánh mắt của ngài Đường thật tinh tường, chúng tôi đúng là đến từ tỉnh Tần Tây.

Phương Minh Viễn giơ ngón tay cái lên nói.

- Tôi là Phương Minh Viễn.

- Rất vui được gặp các vị!

Đường Vũ Cường niềm nở nói.

- Không biết cậu Phương đây nhận chức ở nơi nào? Đến Thượng Hải nếu có gì cần được giúp đỡ xin cứ nói ra, nơi khác tôi không dám nói, còn ở thành phố này, Đường Vũ Cường tôi cũng ba phần có chút tiếng tăm!

(1) Tòa tháp Kim Mậu: tòa nhà Kim Mậu hay tháp Kim Mậu (chữ Hán: 金茂大厦, nghĩa là "Tòa nhà Thịnh Vượng Vàng", tiếng Anh: Jin Mao Building hay Jin Mao Tower). Đây là tòa nhà chọc trời cao nhất Trung Quốc, tại Phố Đông, Thượng Hải.

Tòa nhà chọc trời có độ cao 421 mét này được hoàn thành năm 1998 ở Thượng Hải. Tòa nhà 88 tầng này bao gồm các văn phòng và khách sạn Grand Hyatt Thượng Hải. Công ty thiết kế: Skidmore, Owings & Merrill (trụ sở ở Chicago, Illinois). Kể từ năm 2005, đây là tòa nhà cao nhất Trung Quốc, cao thứ 5 thế giới tính đến nóc và cao thứ 7 tính đến đỉnh tháp nhọn. Cùng với tòa nhà Trân Châu Phương Đông, đây là trung tâm của Phố Đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui