Đối với quặng sắt Liêu Nguyên và mỏ than Vũ Diệp Phương Minh Viễn là tiềm năng cho ngành công nghiệp sắt thép Hoa Hạ trong quá khứ. Có lẽ đối với người dân bình thường mà nói là một niềm tự hào, dù sao sau khi trải qua hơn 100 năm Hoa Hạ lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao của ngành sản suất sắt thép thế giới, nhưng đối với những người trong cuộc mà nói niềm vinh quang này cũng bao gồm không ít chua xót. 8 năm kháng chiến chống Nhật tuy cuối cùng cũng đánh đuổi được người Nhật ra khỏi lãnh thổ nhưng những vị Thánh Tử Đạo đáng sợ năm đó không ai ngờ chỉ sau mấy chục năm người Nhật lại ngóc đầu trở lại. Chỉ có điều lần này chuyển từ xâm lược lãnh thổ sang xâm lược kinh tế. CÁc thành phố của Hoa Hạ trở thành thị trường tiêu thụ hàng hóa Nhật Bản, số lượng lớn hàng hóa Nhật Bản tràn ngập vào đó như làn sóng thủy triều. Nhưng so với hình ảnh ví dụ này, cuộc xâm lược ngầm càng làm cho người ta thấy sốc hơn.
Lấy ngành công nghiệp sắt thép mà nói, rất nhiều nhà máy thép trong nước đều nhập vào kỹ thuật Nhật Bản có yêu cầu khá cao về đá quặng sắt, mà đá quặng sắt trong nước lại có lượng tạp chất tương đối cao nên kỹ thuật ấy không thích hợp dùng trong các nhà máy này. Mà cùng lúc đó người Nhật đang muốn có cổ phần lớn của các nhà cung cấp quặng sắt trên thế giới, dù không thể khống chế cổ phần thì cũng muốn trở thành cổ đông quan trọng của các doanh nghiệp này. Theo đà phát triển của kinh tế Hoa Hạ, ngành công nghiệp sắt thép cũng tăng trưởng nhanh chóng, nhu cầu về đá quặng sắt ngày càng cao. Những nhà cung cấp quặng này cũng là mượn cơ hội để tăng giá. Mà mỗi lần giá đá quặng sắt tăng, ngành công nghiệp sắt thép Hoa Hạ do không nắm vững quyền phát biểu nên không thể không chấp nhận sự chào giá của các nhà cung ứng đá quặng sắt này. Tổn thất hàng năm trong việc định giá đá quặng sắt của Hoa Hạ nhiều hơn hàng trăm tỷ NDT. Mà số tiền này gấp mấy lần khoản chi cho giáo dục quốc dân hàng năm của nhà nước Hoa Hạ.
Nếu đã muốn làm thì phải làm thành tốt nhất, đây chính là tiêu chuẩn mà Phương Minh Viễn đặt ra cho mình sau khi tái sinh. Có được đại sát khí* tái sinh này, nếu nói vẫn không thể làm nên sự nghiệp lớn thì hắn thấy cả đời mình chính là thất bại đến cực điểm, cho nên trong kiếp này hắn nhất định phải nắm trong tay thánh địa này của ngành sắt thép. Chỉ có thật sự chiếm giữ một vị trí trong ngành sắt thép Hoa Hạ, sau này mới có quyền phát ngôn trong việc nhập khẩu đá quặng sắt.
Nhưng quyết tâm thì dễ hạ mà làm thật mới là khó khăn muôn trùng. Phương Minh Viễn không biết thành phố Liêu Ninh ngày nay như thế nào, nhưng khí thải xe cộ của huyện Võ Diệp không đạt được tiêu chuẩn của hắn. Phương Minh Viễn không mong mình lãng phí tâm huyết kiến thiết nhà máy thép hiện đại hóa để nó trở thành công cụ thăng quan phát tài cho đám quan liêu địa phương.
Xe chạy về phía Bắc được hơn 1 tiếng, Phương Minh Viễn cũng không có phát hiện gì rõ ràng vì thế mọi người lại gấp gáp lái xe quay về phía huyện. Trên đường về đi qua 1 nhà xưởng quy mô ước tính cũng không lớn, chính là nhà máy kẽm mà Mã Đại Lực từng nói. Trần Trung và Quách Thiên Minh thay phiên lái xe trên con đường gồ ghề xóc nảy. Từ xa nhìin thấy một chiếc Grand Cherokee đỗ trên lề đường, hai gã thanh niên đang đứng ở đường quốc lộ giơ tay đón xe. Grand Cherokee là loại xe do công ty Chrysler của Mĩ chính thức ra mắt năm 1991, mặc dù Jeep Bắc Kinh đã nhập vào xe Cherokee nhưng vẫn chưa thể sản xuất được xe Grand Cherokee, chỉ có thể nhập khẩu từ nước ngoài. Grand Cherokee kế thừa tính năng việt dã tuyệt vời của Cherokee, về mặt chạy trên đường quốc lộ lại càng xuất sắc hơn. Chạy một chiếc xe như vậy trên con đường quốc lộ tồi tàn như của huyện Vũ Diệp, thấy tự do hơn xe có rèm che và thoái mải hơn xe Jeep. Nhưng so với xe Nhật, Grand Cherokee như một con quái thú nuốt xăng. Ở huyện Vũ Diệp nổi tiếng là khốn cùng lại có một chiếc xe như thế thật là làm cho người ta thấy hơi ngứa mắt.
- Cậu Phương, biển số xe là Phụng Kinh.
Quách Thiên Minh thoáng nhìn Phương Minh Viễn trong gương nhìn phía sau xe, dừng xe lại. Chỉ thấy hai gã thanh niên vẻ mặt hớn hở, một người lập tức chạy lại, người kia lại mở cửa xe Grand Cherokee, từ bên trong một nam một nữ bước xuống. Gã thanh niên chạy ra đến trước xe giơ tay giật mở cửa xe, lớn giọng nói:
- Xuống xe, xuống xe, chúng tôi trưng dụng chiếc xe này.
Nói xong liền thò tay kéo Quách Thiên Minh.
Sắc mặt Quách Thiên Minh lập tức sa sầm lại, vừa giơ tay đóng cửa xe vừa đạp chân nhấn ga, 4 bánh của chiếc xe Jeep chuẩn bị khởi động.
Gã thanh niên mở cửa xe đang đi cùng hai vị một nam một nữ đi về bên này, thấy tình hình không ổn liền lập tức nhảy lên giang hai tay chắn trước xe Jeep. May mắn thay, Quách Thiên Minh phản ứng linh hoạt, lập tức bỏ chân ga, chiếc xe Jeep xê dịch ra trước một chút rồi dừng lại.
Gã thanh niên vừa kéo cửa khi nãy lại vừa giật cửa xe vừa hùng hổ nói:
- Mày điếc hả? Chiếc xe này chúng ta đã trưng dụng rồi, nhanh chóng ngoan ngoãn xuống xe. Nếu không lão tử sẽ cho ngươibiết tại sao hoa lại hồng như thế*
•Tại sao hoa lại hồng như thế: đại ý là cho ngươi biết sự lợi hại của ta, cho ngươi biết tay,…
Cơn giận của Quách Thiên Minh như lửa đổ thêm dầu, lập tức nhảy dựng lên. Anh ta tốt xấu gì thì cũng được coi là cán bộ cấp trung trong Sở Cảnh sát tỉnh Tần Tây, đi ra ngoài ai ai cũng phải nể vài phần. Mấy năm này chưa bao giờ nghe thấy ai nói những lời này với anh ta. Nhưng anh ta vẫn phải khống chế tình tình của mình, lần này nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ Phương Minh Viễn , chỉ cần Phương Minh Viễn vô sự trở về chính là thành công lớn rồi. Hơn nữa có Phương Minh Viễn và Trần Trung, người quyết định ở đây cũng chẳng phải anh ta.
Trần Trung nhướn mày, xuống xe, hỏi:
- Các người là ai?
- Lôi thôi dài dòng ít thôi, lão tử nói trưng dụng là trưng dụng.
Người trẻ tuổi đón xe nói mắng mắng bá liệt:
- Còn nhiều lời nữa, lão tử đánh chết ngươi. Tất cả đều cút hết xuống cho ta.
- Anh Trần,…
Phương Minh Viễn cao giọng nói:
- Miệng hai người này quá thối, há mồm ngậm mồm đều văng tục, nghe thấy quả thực làm người ta phát cáu.
Hắn tới tuy rằng khiêm tốn nhưng cũng không muốn bị bắt nạt. Trần Trung lập tức hiểu ra, giang tay cho gã thanh niên trước mặt một cái bạt tai thật mạnh, đánh đến nỗi làm cho người nọ quay một vòng tại chỗ, hai mắt ứa ra sao Kim, lộ vẻ mặt hết sức khó tin. Trần Trung vừa động thủ, Quách Thiên Minh tự nhiên cũng không khách khí tung một cước đá vào tên thanh niên bên cạnh, rồi dẫm lên mông nó. Thế này là Quách Thiên Minh đã cước hạ lưu tình, chứ nếu anh ta đá thật lực thì làm bị thương nội tạng của nó cũng chẳng có gì là lạ.
- Ngươi lại dám đánh ta . Muốn chết à?
Gã thanh niên bị Trần Trung tát giơ tay rút ra một con dao găm từ bên hông xông đến.
- Có biết ông nội mày là ai không? Thành thành thật thật quỳ xuống dập đầu lạy ông 10 cái, có lẽ ông cao hứng mà tha cho mày…
Gã thanh niên dùng đao chỉ vào Trần Trung nói:
- … nếu không lão tử sẽ đâm ngươi.
Trần Trung đâu có thèm để ý đến tên lưu manh như y, mặt khinh bạc tùy ý ngoắc ngoắc tay nói:
- Có gan thì ngươi cứ lại đây.
- Nhị lăng tử.
Sau đó người thanh niên từ xe bước ra gào to lên một tiếng, quát gã thanh niên bị Trần Trung chọc đến nỗi lửa giận ngùn ngụt, bảo dừng lại. Phương Minh Viễn đã chú ý đến người này từ sớm, bất luận là khí chất hay ăn mặc thoạt nhìn đều thầy không giống người thường. Lại nhìn chiếc Grand Cherokeee kia chắc chắn là hạng người không giàu thì cũng là quý tộc. Người phụ nữ bên cạnh hắn dù nhìn không rõ lắm nhưng toàn thân khoác chiếc áo da cừu cũng hết sức xa xỉ. Phương Minh Vễn mở cửa xe, cùng Lâm Dung bước xuống, trên chiếc xe đằng sau, Vu Đắc Sinh - cảnh sát của Sở cảnh sát Tần Tây – cũng chạy tới.
- Hai người các người quay lại.
Giọng người nam thanh niên không cao, nhưng hai gã trẻ tuổi lại lập tức im re, chạy về như chuột gặp mèo.
Người nam thanh niên này họ Chu tên Đức Long, là nhân vật nổi danh trong huyện Vũ Diệp. Cha cậu là phó chủ tịch huyện chủ quản nông nghiệp, mẹ là Cục trưởng cục giáo dục, quan trọng hơn là ông chú hết mực thương yêu cậu lại là Phó giám đóc Sở Giao thông tỉnh Liêu Ninh, người nắm trong tay đại quyền phê duyệt các dự án xây dựng kiến thiết các con đường ở tỉnh Liêu Ninh, lãnh đạo các huyện thị trong tỉnh ai gặp cũng không thể không khách khí. Có gia cảnh như thế nên Chu Đức Long có thể hô phong hoán vũ trong huyện Vũ Diệp, không ai có thể ngăn cản. Hơn nữa Chu Đức Long tâm tư kín đáo, hành sự tuy rằng khoa trương kiêu ngạo nhưng lại không phách lối, dù cũng làm không ít chuyện xấu nhưng đa phần đều được y dùng mọi thủ đoạn che giấu không cho kẻ khác biết, có thể nói là người khiêm tốn nhất trong đám con cháu quan chức của huyện Vũ Diệp. Phần lớn cổ phần của nhà máy kẽm ở thị xã tiếp theo đều ở trong tay y. Hôm nay y đi thị sát tình hình sản xuất của nhà máy kẽm, ai ngờ trên đường về thị trấn thì chiếc Grand Cherokee lại tự dưng dở chứng. Hai gã thủ hạ đi cùng xuống đón xe, nhìn thấy trên xe là biển của tỉnh Tây Tần y cũng không cho là nghiêm trọng, nhưng Trần Trung và Quách Thiên Minh ra tay làm y cả kinh, y cũng không phải là bình thường trong đám con ông cháu cha ở huyện, có một ông chú làm Phó giám đốc sở nên trong mắt mọi người tại Phụng Kinh ngày nay y là người loại bình thường khó có thể bằng được. Hai chiếc S&P tuy bình thường, kém xa xe Grand Cherokee của y, nhưng phong thái trấn tĩnh tự nhiên của Trần Trung và Quách Thiên Minh thì chỉ có thể là của người không tầm thường. Chu Đức Long tin rằng, chỉ cần người có chút đầu óc nhìn thấy chiếc Cherokee của y lại nhìn thấy bộ dạng khoa trương của bọn nhị lăng tử là đủ để hiểu y chắc chắn là người có thân phận lớn ở huyện Vũ Diệp này; vậy mà đối phương căn bản không hề coi trọng, dù không nóinhững lời khó nghe, nhưng xem bộ dạng của họ hoàn toàn không coi y ra gì.
Sự việc xảy ra khác thường vì nếu không có vài phần thực lực thì đối phương tuyệt đối không thể trấn an như thế. Chu Đức Long dù mắt cao hơn trán nhưng cũng có thể hiểu được núi cao còn có núi cao hơn, mình có ông chú bao che cho cũng có thể coi là một nhân vật ở Liêu Ninh này, những cũng có những nhân vật mà mình không nên trêu vào, nếu nhìn rộng ra toàn quốc nhân vật mà mình không thể động vào càng nhiều, càng bởi vì trước khi tìm hiểu rõ nội tình của đối phương, y càng không muốn vì mày chuyện cỏn con mà gây thù chuốc oán với họ.
- Bốp.
- Bốp.
Chu Đức Long giơ tay tát hai người hai cái bạt tai vang dội. Nổi giận nói:
- Ai cho các ngươi vô lễ như vậy. Bảo các ngươi đón xe là muốn nhờ người ta cho mình quá giang một đoạn, có hiểu hay không. (còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...