Thật ra Phương Minh Viễn cũng chẳng ham gì cái gọi là chính sách ưu đãi đầu tư bên ngoài, nhưng nghĩ tới việc nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây phải đi đến bước như hôm nay chung quy cũng chỉ vì nhân tố kinh tế thị trường sau thời kì cải cách mở cửa không phù hợp với doanh nghiệp quốc hữu, cộng với những sai lầm khó sửa chữa tồn đọng từ nhiều năm nay gây ra. Chế độ quản lý trong nhà máy hỗn loạn, mệnh ai nấy lo, các vị lãnh đạo thì chỉ chú tâm vơ vét của cải cho riêng mình, thi nhau bòn rút từ nhà máy…những điều này đã khiến nhà máy cán ép Tần Tây khó lòng ngóc đầu lên được. Ít ra Phương Minh Viễn còn nhớ kiếp trước khi hắn học đại học về thăm trấn Hải Trang có nghe đồng nghiệp của cha hắn nói, ban hậu cần trong nhà máy cắt xén phí mua đồ ăn vật tư hòng trục lợi cá nhân. Năm 98 từng có một vị phó quản đốc bị bắt vì tham nhũng tới hơn 800 nghìn nhân dân tệ. Tục ngữ có câu rút củ cải ắt dính cả bùn, bởi thế mà tổng số tiền tham ô đã lên đến con số hơn 10 triệu nhân dân tệ! Nhà máy luôn có những con sâu thi nhau đục khoét trục lợi như vậy hỏi làm sao có thể khá lên được!
Họ Phương dù sao cũng xuất thân từ nhà máy cán ép Tần Tây, ông nội, cha, bác cả, bác hai, hay chú út đều có rất nhiều người quen trong nhà máy. Tuy rằng vài năm nay có rất nhiều người thông qua mối quen biết với họ Phương mà được chuyển vào trong xưởng tức khu sản nghiệp nhà họ Phương, nhưng vẫn còn có rất nhiều người do năng lực hoặc nguyên nhân nào đó mà vẫn ở lại trong nhà máy. Hơn nữa hắn cũng từng có cả một khoảng thời gian thơ ấu ở trấn Hải Trang, cho dù có đi học bữa đực bữa cái thì cũng quen biết không ít bạn học. Những mối quan hệ dây mơ rễ má ấy cộng lại cũng thành một con số không nhỏ rồi.
Nếu nói họ Phương tiếp quản nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đương nhiên như bọn Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa, Lí Đông Tinh mà nói, cũng có mặt lợi ấy là ổn định được lòng dân, nhưng cũng có mặt hại, chính là những mối quan hệ dây mơ rễ má lằng nhằng kia.
Hoa Hạ dù sao vẫn là quốc gia xã hội chủ nghĩa, người với người sống với nhau vẫn bằng cái tình nghĩa, đồng hương,đồng học,đồng nghiệp …đều là những mối quan hệ mật thiết, nếu như không khéo léo xử lý sẽ khiến người ta nói họ Phương sống bạc tình bạc nghĩa. Mặc dù với địa vị hiện nay của họ Phương thì mấy lời đồn đại đó cũng chẳng thể gây ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu như có thể tránh thì tốt nhất nên tránh. Phương Minh Viễn cũng chẳng muốn sau này có về trấn Hải Trang,người ta vừa nhắc đến họ Phương đã nói họ Phương sống cạn tình nghĩa.
Cho nên có thể mượn tay nhà máy thiết bị cơ giới Blizzard đểxử lý hết loạt người dây dưa ấy mà không bị mang tiếng là vô tình, đặt ra một chế độ kinh doanh hiện đại hóa, đưa nhà máy cán ép Tần Tây lên một quỹ đạo mới, có như thế mới giảm bớt phiền phức về sau.
Lý Đông Tinh gật đầu liên tục, ông ta hiểu rõ mối lo ngại của Phương Minh Viễn. Mấy năm nay huyện Bình Xuyên dưới sự cai trị của ông ta vẫn được coi là bình yên, nhưng hiện tượng tham ô tham nhũng cũng chẳng phải là hiếm thấy. Tình hình của nhà máy cán ép Tần Tây ông nắm được phần nào, cái đám lãnh đạo nhà máy cậy có lãnh đạo tỉnh Tần Tây chống đỡ,lãnh đạo huyện không làm gì được bọn chúng nên mới gây ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, với bọn người này mà không ra tay xử lý sớm thì nhà máy cán ép Tần Tây đừng mong có ngày gượng lên được. Mà lần này người Tây ra mặt hẳn sẽ có lợi hơn họ Phương phải ra mặt, giảm được nhiều rắc rối không cần thiết.
- Cậu Phương, vậy tôi chờ tin của cậu, ở quận nhất định sẽ toàn lực phối hợp với cậu mau chóng lấy lại công bằng cho nhà máy cán ép Tần Tây.
Lí Đông Tinh chân thành nói.
- Chú Lý
Phương Minh Viễn chần chừ nói.
-Chú cũng đừng hi vọng quá rằng nhà máy cán ép dầu Tần Tây có thể khôi phục được doanh thu trong một thời gian ngắn.
-Sao, có chuyện gì khó khăn à?
Lý Đông Tinh không khỏi giật mình trong lòng liền hỏi.
- Nhà máy cán ép dầu Tần Tây tương lai sẽ trở thành nhà máy thí nghiệm kỹ thuật luyện thép, có thu được lợi nhuận hay không không phải là nhiệm vụ chủ yếu của nó.
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
- Nhà máy cán ép Tần Tây nằm ở thị trấn Hải Trang, mặc dù nói luôn được các mỏ khoáng sản ở Đồng Xuyên không ngừng cung cấp nguyên liệu, nhưng khai khác mỏ khoáng sản lại có chút phiền phức, từ nơi khai thác phải vận chuyển một quãng đường khá dài mới tới được nhà máy, hơn nữa thị trấn Hải Trang lại không gần sông nước, nên nguồn khoáng sản không lớn lắm.
Theo như Phương Minh Viễn tính toán nếu sau này nhà máy cán ép Tần Tây trở thành nhà máy thí nghiệm luyện thép công nghệ mới, đồng thời đặt trung tâm nghiên cứu phát triển ở thị trấn Hải Trang, mỗi khi có ứng dụng kỹ thuật mới thì sẽ tiến hành sản xuất ở nhà máy cán ép Tần Tây, nếu đạt tiêu chuẩn thì sẽ áp ụng rộng rãi ra các nhà máy khác. Như vậy nhiệm vụ chủ yếu sau này của nhà máy cán ép Tần Tây không phải là sản xuất mà chủ yếu là phối hợp với trung tâm nghiên cứu phát triển để tiến hành hoàn thiện các kỹ thuật luyện thép mới. Nơi đây tương lai không phải là nơi cung cấp lợi nhuận mà sẽ biến thành một nơi tiêu tốn một số tiền lớn!
Lý Đông Tinh nghe vậy mắt sáng rực lên, ông ta không ngờ họ Phương lại có khí phách như vậy, thu mua nhà máy cán ép Tần Tây không phải vì lợi nhuận doanh thu, mà vì muốn kết hợp với trung tâm nghiên cứu và phát triển kỹ thuật luyện thép mới, quả là một khoản kinh phí lớn! Tuy rằng trong tương lai lợi nhuận của nhà máy cán ép Tần Tây sẽ ít đi một chút, nhưng tốc độ tăng trưởng của thị trấn Hải Trang sẽ tăng lên, nghiên cứu và phát triển kỹ thuật mới chẳng phải là chuyện nhỏ, phải tiêu tốn một số tiền đầu tư khổng lồ. Huyện Bình Xuyên có được một trung tâm nghiên cứu và phát triển như thế đương nhiên sẽ đẩy cao vị thế của huyện Bình Xuyên trong thành phố Phụng Nguyên.
Đương nhiên nếu địa vị của quận Bình Xuyên được nâng lên thì quyền lực của ông ta ở Phụng Nguyên sẽ càng được củng cố, con đường công danh sau này sẽ càng sang lạn!
-Ừ, ý tưởng này của cậu không tồi! Nhân khẩu của thị trấn Hải Trang tương đối ít, cậu lại hiểu khá rõ những người trong nhà máy, rất có lợi trong việc giữ bí mật công tác triển khai sau này, không biết chừng năm sáu năm sau thị trấn Hải Trang lại trở thành khu trọng điểm kinh tế của Bình Xuyên cũng nên!
Lý Đông Tinh vui mừng nói.
-Điều đó khẳng định là nhất định rồi.
Phương Minh Viễn cười.
-Điều đó là điều gì? Sao có thể khẳng định chắc chắn?
Lý Đông đương nhiên không hiểu những lời nói kiểu này của kiếp sau.
Phương Minh Viễn sớm đã có ý định xây dựng một trung tâm nghiên cứu và phát triển kỹ thuật luyện thép mới ở trong nước, ở kiếp trước mặc dù Hoa Hạ cũng là một cường quốc về công nghiệp sắt thép, nhưng do kỹ thuật lạc hậu nên hầu hết sản phẩm đều là thép thô, số lượng thép chất lượng cao chỉ chiếm phần nhỏ, cho nên không thể đạt được lợi nhuận cao như các quốc gia Âu Mỹ. Thậm chí các công ty của Âu Mỹ còn thu mua lượng thép thô của Hoa Hạ mang về nước gia công rồi lại bán ngược trở lại cho Hoa Hạ.
Hơn nữa cùng với sự phát triển của ô tô, đường sắt cao tốc, máy bay.. thì nhu cầu trong nước về thép đặc chủng ngày càng cao, nhưng do quốc nội không thể đáp ứng được lượng thép đủ tiêu chuẩn nên bắt buộc phải nhập khẩu một số lượng lớn thép từ nước ngoài. Cho nên mặc dù là nước đứng đầu về sản xuất thép nhưng hiệu quả kinh tế lại xếp sau các quốc gia khác.
Cục diện như vậy không chỉ làm giảm giá trị nền công nghiệp sắt thép quốc nội, mà còn dẫn đến việc phải nhập khẩu sắt thô để sản xuất lượng lớn thép thô, do đó bị các doanh nghiệp nước ngoài nắm giữ lợi nhuận, tăng trưởng không ngừng tăng cao nhưng lượng tiêu thụ lại giảm xuống rõ rệt. Nếu không phải do sau này bất động sản trong nước phát triển bất thường, tiêu thụ một lượng lớn sắt thép thì ngành công nghiệp sắt thép trong nước đã gặp lâm nguylớn rồi.
Thật ra không phải do mọi người không biết rằng giá trị của thép thô vốn dĩ thấp, không những làm hao tổn nguồn tài nguyên mà còn dẫn đến ô nhiễm môi trường, gây cản trở cho sự phát triển kinh tế xã hội, chỉ là các doanh nghiệp tư nhân trong nước không đủ khả năng nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới, mà doanh nghiệp nhà nước thì lại rất bảo thủ trong việc sửa đổi chính sách, lại thêm các vị lãnh đạo của các doanh nghiệp nhà nước lớn chỉ chú tâm làm sao trong thời gian ngắn nhất thu lợi nhiều nhất để lấy lòng cấp trên nhằm thăng quan tiến chức, đâu dám mạo hiểm bỏ một nguồn kinh phí lớn để tiến hành đầu tư trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới, vừa tốn tiền mà rủi ro lại cao.
Kết quả là doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp nhà nước đều không chú trọng nghiên cứu kỹ thuật mới mà chỉ dựa vào kỹ thuật của Âu Mỹ mà phát triển. Mà các công ty Âu Mỹ đương nhiên sẽ không cung cấp những công nghệ mới nhất cho Hoa Hạ,dẫn đến việc sản lượng thép thô thì đầy rẫy, lượng thép chất lượng cao lại không đáp ứng đủ nhu cầu thị trường, dâng không nguồn lợi nhuận khổng lồ cho các công ty nước ngoài.
Ban đầu mới du nhập vào ngành công nghiệp sắt thép quả thật Phương Minh Viễn cũng chẳng hứng thú gì lắm, nhưng sau này chứng kiến tình cảm sâu đậm của cha hắn với nhà máy cán ép Tần Tây, nghĩ đến sau này chú hai sẽ quản lý siêu thị Carrefour, chú út quản lý công ty điện ảnh Cẩm Hồ và đài truyền hình quốc nội, cha hắn lại thành chẳng có gì trong tay, sao hắn có thể để như vậy được. Mà bản thân hắn thu mua mỏ tài nguyên lớn ở Nga, sau này còn dự định khai thác mỏ khoáng sản ở Australia, xây dựng một khu khai thác cũng đủ mang lại món lợi nhuận khổng lồ rồi.
Số tài sản nhà họ Phương đến nay cũng chẳng phải là con số nhỏ, tiền với hắn bây giờ có nhiều thêm bao nhiêu cũng chỉ là một con số, nếu có thể hiện thực hóa lý tưởng của cha hắn mà mang lại chút lợi ích cho nhân dân, thì cũng không uổng công hắn được tái sinh. Hơn nữa hắn không tin người Hoa Hạ thông minh tài giỏi như vậy, đến đạn dược đại bác còn sáng chế được ra, hắn tài trợ vật chất đầy đủ cho bọn họ, lẽ nào bọn họ lại không thể nghiên cứu ra được công nghệ chế biến thép mới? Chỉ cần nghiên cứu ra kỹ thuật mới phù hợp với yêu cầu của thị trường thì đồng nghĩa với việc có một con gà đẻ trứng vàng trong tay, với tốc độ phát triển kinh tế quốc gia sau này thì chẳng cần phải lo lắng vấn đề tiêu thụ.
Cho nên từ ba năm trước khi mua lại xưởng luyện thép của Nhật Bản, Phương Minh Viễn đã ngấm ngầm chuẩn bị từng bước một cho ngày hôm nay. Mặc dù nói hiện nay nhà nước vẫn gây khó khăn cho doanh nghiệp tư nhân trong ngành công nghiệp sắt thép, nhưng cũng đã ngấm ngầm đồng tình, trước tiên là mua lại nhà máy cán ép Tần Tây, xây dựng trung tâm nghiên cứu kỹ thuật, sau này chỉ cần đến thời kỳ mở cửa là có thể thiết lập mô hình rộng rãi trên toàn quốc. Chiêu này gọi là đốn củi không cần mài dao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...