Trùm Tài Nguyên
Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây hiện giờ quả thật là rệu rã. Nhiều năm liên tục gặp tổn hại khiến cho nhà máy căn bản là không còn sức sống.
Mua máy móc mới, nghiên cứu, phát triển sản phẩm mới vô tội vạ. Gần như không thể gán nợ được.
Nhưng Phương Minh Viễn rất rõ, hết thảy chỉ là bề nổi.
Máy móc từ những năm nảo năm nào
Chuyển từ Đông Bắc đến đây quá rệu rã.
Nhưng tài sản vô hình chính là cả ngàn công nhân tay nghề thuần thục.
Trong kinh doanh, yếu tố con người là quan trọng hơn bao giờ hết.
Năm triệu ....lại thêm 40 triệu...nợ nần đổi lấy nhà máy và hàng ngàn công nhân có tay nghề thuần thục.
Về phần công nhân, trong đó chiếm phần lớn là kỹ sư và công nhân kỹ thuật.
Chưa kể diện tích nhà máy tới mấy trăm mẫu đất
Doanh nghiệp nhà nước này bán đi, thì các điều kiện và hậu đãi lúc trước cấp cho Phương gia so với thời điểm này cách biệt một trời một vực
Tuy nhiên, điểm này đối với Mai Nguyên Trạch hoàn toàn không thành vấn đề cho lắm.
Đối đãi với bạn bè quốc tế gần xa thì
phải giống như gió xuân.
Sao cho họ cảm nhận được người Hoa Hạ thật mến khách.
Hơn nữa, còn làm cho họ vừa lòng khi ra về.
Đương nhiên, yếu tố này là một trong những yếu tố khá quan trọng
Nguyên nhân chính là lúc mà mấy người khách ngoại quốc và các vị lãnh đạo hội kiến.
Thời điểm đó, chỉ cần một câu nói thôi hiệu quả sẽ như thế nào?
“Vô cùng vừa lòng”
Một câu nói này hiệu quả bằng cả ngàn câu mà người trong nước nói ra
Vẫn có cảm giác là Mai Nguyên Trạch là kiên trì nguyên tắc.
-Sao mà chúng ta có thể nguyện ý đem nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây bán đi.
Nhưng nay hiện trạng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây như vậy. Chư vị ngồi đây không phải không biết. Một nhà máy bề thế như vậy, dần dần tụt dốc và chỉ có thể dựa vào ngân hang để duy trì hoạt động cũng không phải là chưa từng xảy ra. Qua mấy đời giám đốc trước đây đảm nhiệm, cũng có nỗ lực xoay sở, dốc hết sức lực khiến nó trở về quỹ đạo như cũ. Càng vì thế mà nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây càng ngắc ngoải. Không duy trì thì chớ mà các tài nguyên của nhà máy dần dần rơi rụng, biến mất. Hơn nữa còn có nhiều doanh nghiệp nhà nước tình trạng cũng đang kêu cha gọi mẹ.
Giờ còn đang kêu khóc um sùm ngoài kia. Mà nhà nước cũng không đủ sức quản hết thay đổi tình trạng giống như nhà máy Tần Tây này.Lại còn bị mấy nhà máy này đỡ không ngóc đầu dậy nổi.
Mai Nguyên Trạch dõng dạc nói.
-Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc cả ngàn công nhân được. Cuộc sống của họ còn đều phải dựa vào nhà máy. Cho nên chúng ta phải tích cực tìm kiếm đầu ra, cải thiện tình trạng này.Tìm kiếm đối tác có khả năng mua nhà máy hay sao đó đồng thời có thể bàn giao khối tài sản sống này. Công nhân chỉ dựa vào tiền lương để mà sống thôi. Và cũng đã lâu rồi, chúng ta tiếp xúc với nhiều công ty, xí nghiệp nhưng không một ai nguyện ý tiếp nhận. Không một nhà nào. Đây là một sự thật tàn khốc mà chúng ta phải đối mặt.
Nguyên Trạch lời nói có phần thấm thía.
Hiện giờ chỉ có phía bên Nga nguyện ý muanhà máy Tần Tây chúng ta và cũng nguyện ý lưu
lại số công nhân này. Đồng thời cam đoan trả nợ cho nhà máy.
Nếu mà chúng ta vẫn giữ giá cả chuyển nhượng cao như thế e rằng dọa lui phía đối tác. Cũng có đồng chí nói rằng nhà máy Tần Tây thiết bị quá lỗi thời.
Công nghệ lạc hậu nhưng cũng là tài sản quốc gia. Như vậy có nên bán đổ bán tháo.
Mai Nguyên Thạch lên giọng.
- Ý tứ chính là các ngươi tuyệt đối không được bán đổ bán tháo. Hơn nữa, còn phải suy nghĩ cho quốc gia tiết kiệm một chút.
Hiện giờ, nếu bỏ mặc nhà máy suy sụp, lụi bại.
Đến lúc đó không đơn giản chỉ lâm vào cảnh phá sản thôi. Lại còn kéo theo cả vận mệnh ngân hàng.
Nợ nần cũng không thu trở lại được. Các công nhân mất đi việc làm.
Chúng ta đợt này 5 triệu cũng đừng mơ mà có
Đang ngồi cứng nhắc, bọn quan viên trong sở Công nghiệp có người ngầm bĩu môi.
-Đây mới là nhà quan - chữ quan có 2 chữ khẩu – mở miệng nói thế nào cũng xong.
Lúc trước, Phương gia nguyện ý tiếp nhận. Đồng nghĩa với việc gánh vác tất cả. (Từ công nhân cho đến nợ nẩn)
Lúc ấy Mai Nguyên Trạch cũng không có nói như vậy.
Nhưng ông ta phách lối rằng tài sản nhà nước không được hao hụt
Cho nên Sở công nghiệp cũng cứng ngắc áp dụng theo nghuyên tắc đó Vì thế mà Phương gia cảm thấy không kham nổi
Một trăm mười triệu đổi lấy bốn mươi chín phần trăm (49%) cổ phần và năm triệu đổi lấy trăm phần trăm cổ phần. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây giá trị bị giảm kinh người, ngắn ngủn trong vòng nửa năm
-Mai Nguyên Trạch...! Nếu nhóm người nọ mua nhà máy rẻ như vậy không bằng liên hệ nhà họ Phương bán quách cho xong
Mọi người đều biết trong nhà họ Phương cũng còn có người làm trong nhà máy .Chính là cha mẹ Phương Minh Viễn. Theo lý mà nói dẫu sao thì họ cũng có cảm tình với nhà máy hơn bọn người kia.
Bọn họ - cho dù là công tác hay cảm tình hoặc hiên trạng thì đối với nhà họ Phương cũng chiếm phần hơn so với phía bên Nga.
Hơn nữa họ cũng là người trong nước, tôi tin tưởng năng lực của nhà họ Phương so với lão Mao tử cao hơn nhiều lần
Để cho nhà máy sống lại chính xác là như thế này
Phó giám đốc sở Công nghiệp Uông Quốc Chính là người cản mũi nhiều nhất và là người đề xuất các điều kiện hà khắc với nhà họ Phương.
Người phản đối cuối cùng bị Mai Nguyên Trạch cưỡng ép, áp chế đi xuống
-Uông Phó giám đốc sở nói cũng có lý. Nếu nói giá cả thu mua thấp như vậy thì chuyển cho nhà họ Phương còn hay hơn.
Có người phụ họa theo.
Dù sao đi nữa thì nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Cũng tránh sau này người ta nói ra nói vào.
Tuy rằng hắn nói chưa hết nhưng ở đây ai nghe mà chả hiểu.
Mai Nguyên Trạch sắc mặt xanh mét. Ông ta hiện giờ nhạy cảm với 2 chữ Phương gia.
Nếu họ Phương không đồng ý có lẽ chính ông ta phải thay đổi giá cả sao cho phù hợp.
-Muốn có một cái giá ưu đãi hả?
Họ Phương kia, có hiểu hay không cái gì gọi là cả trăm người chào giá!
Có hiểu rằng muốn các mối quan hệ xã hội được trơn tru thì điều cần nhất là tôn trọng lãnh đạo.
Hắn muốn xem Phương gia sau này xoay sở như thế nào?
Trong ý nghĩ của ông ta có lẽ nhà họ Phương làm như vậy
Căn bản là muốn trả thù, muốn lấy lại thể diện. Muốn nhìn ông ta bị dè bỉu
Hiện giờ ông ta và Mai Nguyên Trạch cũng là đầu đề cho mọi người bàn ra tán vào rồi
-La Đắc Lợi anh nói vậy là có ý gì?
Ngồi bên kia phó ban đảng ủy lên tiếng
-Con đường nói đây chính là tiến cử hạng mục đầu tư bên ngoài. Thu hút đầu tư bên ngoài vào. Từ tài sản giá trị 2 trăm triệu giờ bán bốn mươi năm mươi triệu. Như vậy thu hút đầu tư bên ngoài cũng có thể tính ra ......
La Đắc Lợi đúng là người của Uông Quốc Chính ăn nói một đường tự nhiên không chút do dự
Lời nói phản bác này không phải bán tháo tài sản quốc gia thìlà cái gì?
Thu hút đầu tư từ bên ngoài chính là mấu chốt nền kinh tế
Song không vì lẽ đó mà chúng ta đem tài sản quốc gia chắp tay, cấp cho người ngoại quốc.
Lão Mao tử đến đất nước Hoa Hạ chúng ta. Dạo 1 vòng không cần súng, không cần đe dọa gì cả mà cũng chẳng cần lừa gạt chi. Họ còn cạp 1 miếng thật to.
[Lời DG: Cái này kêu bằng được ăn, được nói, được gói đem về nè]
Chỉ đợi sang tay thế thôi.
Như vậy là có gấp đôi lợi nhuận rồi. Kế sách trên cũng đã xuất hiện trước đây từ thời Mãn Thanh nữa là.
Nếu như có cá nhân ác tâm thì có phải chúng ta lại phải cấp lại cho cá nhân đó 4, 5 vạn
Lúc ấy người ta mới bằng lòng nhận lấy nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây
Mọi người không khỏi biến sắc. Ánh mắt hướng về phía Mai Nguyên Trạch
Mai Nguyên Trạch tức giận đến xanh mặt, tay nắm chén trà run run. Uông Quốc Chính đập bàn nói với La Đắc Lợi
-Đồng chí có ý kiến cũng không cần phải nói chua ngoa như vậy. Tất cả mọi người cùng là một đơn vị
đều là vì sự nghiệp của đảng và nhà nước mà giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người phải có lòng nhân ái mới đúng
-Vâng, Phó giám đốc Uông, lần sau tôi nhất định chú ý
La Đắc Lợi lập tức gật đầu nói
-Xin lỗi người này nói chuyện có đôi khi không chú ý đến người khác. Cũng mong anh bỏ qua, đừng để ý đến.
Hai người này kẻ xướng người hoạ khiến cho Mai Nguyên Trạch và Đảng Đồng nhìn Uông Quốc Chính .Không nói nên lời
-Tan họp.
Mai Nguyên Trạch buông chén trà, cất giọng khàn khàn và nói.
Hắn sợ chính mình nếu ngồi xuống sẽ không kìm nổi đưa tay vơ chén trà nện một phát vào đầu Uông Quốc Chính và La Đắc Lợi mất.
Trở lại vùng núi không lâu Phương Minh Viễn liền nhận được tin tức này không kìm nổi bật thốt lên.
Đây là bí mật rất nghiêm khắc.
Kết quả chính là Ô Long
Công ty động cơ giới Bão Tuyết tuy rằng nói trên danh nghĩa là của Nga nhưng thực chất nó
đã là tài sản của nhà họ Phương.
Cũng không phải trực tiếp mà phải thông qua một số trung gian, vài thủtục khiến người ngoài rất khó thấy rõ ràng.
Hiểu rõ chuyện này chỉ có vài vị cao cấp nhà họ Phương mới biết được mà thôi
Uông Quốc Chính tuy là Phó giám đốc sở Công nghiệp tỉnh Tần Tây nhưng cũng có sức ảnh hưởng khá lớn. So với Mai Nguyên Trạch thì cũng vẫn còn chênh lệch.
Ý kiến đưa ra có phần sắc bén khiến cho
Mai Nguyên Trạch phải sượng mặt
Lúc này cuộc họp bỗng dưng có vài phần ảo diệu. Không khí có vẻ là lạ
Mã Băng Phúc hiện giờ cũng là thị ủy thường vụ kiêm Trưởng ban thư ký Thành ủy
Riêng Dương Quân Nghĩa lại thăng chức nhanh nhất.
Bước đi từ Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Tần Tây kiêm Giám đốc sở cảnh sát
Là nhân vật có quyền lực đứng số một
Phương Minh Viễn cũng chưa bao giờ mượn sức ảnh hưởng của họ nhưng bọn họ cũng là một trong những người luôn quan tâm tới hướng đi nhà họ Phương
Mai Nguyên Trạch này nửa năm qua nhất cử nhất động kỳ thật đều không có thoát khỏi tầm mắt của hai người
Sự kiện qua đi Phương Minh Viễn dường như cũng cũng không có ý đồ gì trả thù Mai Nguyên Trạch hay sao đó và vì thế mà
Hai người đương nhiên cũng không muốn làm phiền.
Lúc này đây công ty cơ giới Bão Tuyết Russia cố ý diễn kịch thông qua sư kiệnnhà máy thiết bị cán ép Tần Tây
Cũng không qua khỏi con mắt hai người bọn họ
Công ty cơ giới Bão Tuyết ép nhà máy Tần Tây như vậy
Quả thật khiến cho người ta hoài nghicho lão Mao tử có ý với tài sản quốc hữu
Phương diện khác cũng là xả giận cho Phương Minh Viễn
Mà xử lý Mai Nguyên Trạch một phen cho nên hai người ủng hộ hành động khai pháo với Mai Nguyên Trạch trong hội nghị của sở công thương của Uông Quốc Chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...