Cái dự định này đã được Phương Minh Viễn ấp ủ từ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thực hiện nó. Nhưng thời gian trôi qua Phương Minh Viễn phát hiện ra rằng nếu như cứ mãi trì hoãn như thế này có lẽ ý tưởng này sẽ cứ phó mặc mãi như thế. Bắc Kinh bây giờ đường vòng cung cùng vành đại số một đã hoàn thành rồi, tiếp theo có lẽ sẽ là vành đai kinh tế và vành đai số 13 ở phía Bắc quanh thành phố Bắc Kinh, so với vành đai kinh tế, vành đai số 13 kém hơn rất xa. Hơn nữa đến lúc đó tài chính của chính quyền Bắc Kinh sẽ kém hơn bây giờ rất nhiều, Hong Kong đã sắp về lại nên sức ảnh hưởng chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Phương Minh Viễn cũng đã có chút hiểu biết về những người chức cao vọng trọng đó, giống như nhà họ Phương bây giờ không tiến tức là phải lùi, một khi xuất hiện xu hướng suy tàn trên thế giới này sẽ có rất nhiều những con hổ rình mồi chờ đợi thời cơ xông lên để cắn xé anh.
Phương gia chỉ có thể ngày càng mạnh lên để những người ở bậc trên dần dần biết được giá trị, cho đến cuối cùng cho dù là không có sự tồn tại của mấy người Tô Hoán Đông, những thủ đoạn bỉ ổi không còn có tác dụng với Phương gia nữa, đến lúc đó Phương gia mới thực sự được gọi là đứng vững ở trong nước.
Cho nên, lần này đến Moscow, hắn muốn tiện thể khảo sát một chút tình hình của đường sắt ở đây, nhân cơ hội bây giờ kinh tế Nga tiêu điều, xã hội hỗn loạn đục khoét một chút vơ vét đi một số thiết kế và các nhân viên quản lý để phục vụ cho việc phát triển vành đai kinh tế của Bắc Kinh sau này. Ít nhất có thể thiết kế những ga tàu điện ngầm hợp lý hơn đẹp hơn trước kia.
Phương Minh Viễn thậm chí còn muốn kéo cả công ty xây dựng tàu điện ngầm của Nga tới bắc Kinh để dự toán xây một công trình tàu điện ngầm có chất lượng cao để người dân trong cả nước đều hiểu rút cuộc làm một tuyến đường sắt cần tốn bao nhiêu tiền chứ không phải mịt mờ như sương để cuối cùng lại là phải bỏ ra một đống tiền nhưng cái nhận được lại là những sản phẩm hạng hai hạng ba. Tất nhiên, kết quả như thế sẽ làm Phương gia đắc tội với rất nhiều người, đường xây tốt như vậy, giá thành lại thấp như vậy, có một cái tiền lệ như thế rồi bọn họ đâu còn dám đào bớt tiền từ trong đó nữa?
Vladimir và Asohon Kagetsu tất nhiên sẽ không biết là từ trước đến nay Phương Minh Viễn còn có cái dự định như thế nữa, chỉ coi đó như là những hứng thú nhất thời mà thôi, đường sắt Moscow đúng là có cái độc đáo của nó, không chỉ là một loại phương tiện giao thông thậm chí hoàn toàn có thể xem nó là một cảnh đẹp.
Vladimir rất vui vì mình lại có thể tìm ra một chủ đề mới để có thể bám Phương Minh Viễn lâu hơn. Thế là anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về những điều ít ai biết đến của tàu điện ngầm Moscow. Cũng may anh ta ăn nói rành rọt lại thêm có người nhà làm trong nghành đường sắt nên đối với tình hình của đường sắt Moscow cũng hiểu hơn bất kỳ người nào có mặt tại đây, vì vậy mọi người nghe cũng thấy hứng thú.
-Thực ra, trong tàu điện ngầm Moscow có phát sinh một chuyện rất lỳ lạ, giống như là ở Tam Giác Bermuda vậy, tàu điện ngầm Moscow cũng đã có thời bị mất tích, cuối cùng vẫn tìm lại được con tàu đó nhưng những hành khách trên đó thì đều không thấy một ai.
Vladimir nhỏ giọng nói.
-Sao có thể thế được?
Asohon Kagetsu có chút không tin nói, tàu ngầm ở Moscow cũng không phải giống như máy bay trên không hay tàu bè dưới biển rất khó tìm ra tung tích của chúng, khoảng cách giữa hai ga tàu dài lắm cũng chỉ cách nhau mười mấy phút, sao có thể có chuyện như thế được. Phương Minh Viễn và Lâm Dung cũng hiện lên một chút kinh ngạc, tất nhiênlà không tin.
-Đây là chuyện có thật, chỉ có điều đã bị bộ nội vụ và bộ đường sắt khống chế nghiêm ngặt. hì hì, sau khi chính phủ Liên Xô giải thể, chuyện này mới bị một bộ phận nhỏ người biết được.
Vladimir nhìn Zakharov lúc này đang trầm mặc.
Lyudmila ngồi một bên lập tức hiểu ý nói:
-Chúng tôi tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài đâu, anh mau nói đi.
Dianna và Irina cũng mặt đầy vẻ tò mò nhìn Vladimir, biểu hiện thái độ tò mò không thể chờ đợi được.
-Đó là vào năm 1974 hay 1975 gì đó, vào 21g 16’ ngày 1 tháng 4, một đoàn tràu đi từ Belarus đến ga Blythe. Chỉ cần 14 phút sau tàu có thể đến bến tiếp theo, ai có thể ngờ tới đoàn tàu trong 14 phút lại có thể biến mất không để lại một dấu vết gì.
Vladimir nhỏ giọng nói.
-Có phải ở bên cạnh có đường thoát hiểm hay một đường sửa chữa gì đó mà đoàn tàu đi nhầm chăng?
Dianna lập tức nói. Đây cũng là chuyện thường gặp, cái loại đường sắt cũng không phải là nhiều năm không phát sinh sự cố vì vậy khẳng định là có con đường dự trù.
-Cô thật là thông minh.
Vladimir cười nói:
-Sau đó qua tìm kiếm của nhân viên công ty tàu điện ngầm mới phát hiện ra đoàn tàu đi vào một nhánh đường dành cho tàu tránh đỗ khi tu sửa lại đường chính, hơn nữa ở giữa nhánh phụ này và tuyến đường chính có một cửa chống nước cũng bị bong ra. Hơn nữa toa cuối cùng của đoàn tàu một phần đã bị rơi vào cửa đến nỗi không còn nhận ra hình dáng nữa. Nhưng những hành khách ban đầu trên xe thì không còn thấy một ai.
-Bọn họ đều chết rồi?
Irina run lên nói.
Vladimir giơ tay lên nói:
-Cái này thì không ai biết, bởi vì khắp nơi đều phát hiện có dấu tích của người lưu lại ví dụ như đầu thuốc, rác rưởi, trên bệ chờ của tuyến đường còn có một ít giấy báo bị đốt còn lưu lại tro bụi, nhưng lại không hề có người cũng không hề thấy máu hay một xác chết nào. Mà nơi này lại không hề có con đường nào thông xuống đất hay đi ra ngoài, những người tu sửa đường sắt của công ty cũng phải đi xe chuyên dụng mới tới được đây. Những người này không thể tìm thấy được.
-Thế là không tìm ra sao?
Asohon Kagetsu kinh ngạc hỏi.
-Trên xe có bao nhiêu người?
-Số lượng cụ thể thì không biết, căn cứ vào những gì nhân viên của trạm Belarus nói thì trên xe ít nhất phải có tới hai ba trăm người. Điều tra sau đó phát hiện, lúc đó những người báo mất tích có khả năng là đã ngồi trên tàu là hơn 400 người.
Vladimir nói.
Mọi người húp một ngụm khí lạnh, cứ cho là trong số hơn 400 người có một phần là mất tích vì những lý do khác, vậy thì số người mất tích do ngồi trên tàu đó cũng tương đối nhiều.
-Sau đó, mỗi năm bộ nội vụ và công ty tàu điện ngầm đều cho tìm kiếm những người này nhưng đều không thấy một ai.
Vladimir chuyển giọng xuống nhỏ hơn.
-Chuyện này thật không thể tin nổi.
Asohon Kagetsu thốt ra. Những người có mặt trong bàn ăn mặt người nào cũng trắng bệch, đến cả Zakharov lúc này cũng không ngoại lệ. Chỉ có Phương Minh Viễn lúc này mặt vẫn không biến sắc tiếp tục ăn uống.
-Tôi sau này sẽ không bao gờ đi tàu điện ngầm nữa.
Irina lúc này tay nắm chặt vào nhau thấp giọng nói.
-Minh Viễn, cậu không thấy chuyện này rất kỳ quái sao?
Lâm Dung thấp giọng nói bên tai hắn. Những lời nói của Vladimir làm cho người ta hoang mang.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Có gì lo lắng chứ, hệ thống đường sắt ngầm của Nga từ lúc vận hành đến giờ cũng đã sáu bảy chục năm rồi chẳng nhẽ không xảy ra những chuyện kỳ lạ như vậy được sao? hơn nữa từ khi xảy ra chuyện đó đến bây giờ cũng đã hơn hai mươi năm rồi, cũng chưa từng xảy ra chuyện tương tự. Nhìn từ góc độ số lượng lượt người vận chuyển của tàu điện ngầm của Moscow, sác xuất xảy ra chuyện này thậm chí còn thấp hơn so với tai nạn máy bay hoặc là xe cộ, cô cứ nghĩ như vậy thì sẽ thấy chẳng có gì đáng sợ nữa.
Nghe Phương Minh viễn nói như vậy, những người có mặt nhìn nhau cảm thấy cũng rất có lý, một sác xuất thấp như vậy nếu lo lắng vì nó không bằng lo lắng đến những vấn đề an toàn giao thông.
Vladimir vỗ bàn nói:
-Phương nói rất hay, nhưng câu nói này của cậu là câu trấn an hay nhất mà tôi từng nghe từ khi biết chuyện này đến giờ. Ha ha, chúng ta lo chuyện đến vài chục năm mới xảy ra một lần không bằng quan tâm đến vấn đề lái xe an toàn của chúng ta. Trên thế giới mỗi năm có đến hàng ngàn hàng vạn vụ tai nạn xe cộ, người chết vô số kể, nhưng chẳng nhẽ chúng ta không lái xe không ngồi xe nữa sao? không phải là nên thế nào thì thế đó à.
Không khí trên bàn ăn lập tức trở lại bình thường, Phương Minh Viễn lại cười thầm trong lòng. Từ sau khi trải qua chuyện tái sinh đến giờ đối với những chuyện thần bí như thế này, phương Minh Viễn vẫn giữ thái độ thà tin là có còn không hơn là không tin. Nhưng theo Phương Minh viễn thấy chuyện mất tích tàu điện ngầm của Moscow mà Vladimir nói thực ra rất đơn giản.
Đường sắt, tất nhiên là một bộ phận quan trọng của giao thông thành phố, đảm nhận một áp lực vận chuyển rất lớn. Nhưng đừng quên thời chiến tranh đường sắt ngầm cũng là nơi ẩn náu quan trọng. Nghe nói đường sắt ngầm của Moscow có thể chứa tới bốn triệu người.
Đồng thời vẫn là nơi các chính khách của các quốc gia ẩn náu và làm nơi chỉ huy. Bất luận là ở Luân Đôn hay Moscow, hệ thống đường ngầm khổng lồ này luôn là một công trình quốc phòng phức tạp, tàu điện ngầm ở Luân Đôn còn có đường mật đạo dẫn thẳng tới Quốc vụ viện và văn phòng thủ tướng. Những mật đạo này đã phát huy tác dụng rất lớn trong thế chiến II, từ đó có thể tránh được những trận oanh tạc của không quân Đức; Hệ thống tàu điện ngầm cảu Moscow càng phức tạp, có rất nhiều nhánh không biết là thông đi đâu, nghe nói đều là chuẩn bị cho những lãnh đạo Liên Xô nếu không may có bùng nổ chiến tranh trên quy mô lớn, một số nhánh nghe nói còn thông đến điện Kremlin. Trong thời kỳ chiến tranh, quân đội Liên Xô có rất nhiều văn phòng của các sĩ quan tham chiến đều được đặt tại hệ thống đường ngầm này.
Tokyo của Nhật Bản cũng không ngoại lệ, Phương Minh Viễn vẫn còn nhớ, vào đầu thế kỷ sau từng có một người Nhật Bản tiết lộ về hệ thống thành phố ngầm dưới đất của Tokyo. Theo những gì anh ta nói, căn cứ vào bản đồ của những thời kỳ khác nhau của Nhật Bản cũng như các tư liệu về các công trình kiến trúc khác của Nhật đều thể hiện rõ, tuy các quan chức của Nhật công nhận tàu điện ngầm của Tokyo có 12 tuyến với tổng chiều dài là hơn 250km, nhưng trên thực tế hệ thống tàu điện ngầm của Nhật có tổng chiều dài vượt quá con số 2000km, quy mô này vượt xa so với quy mô của hệ thống đường sắt chính của Tokyo.
Nói thẳng ra, có khi những người này đã phát hiện ra một tuyến đường ngầm bí mật nào đó của hệ thống đường sắt Moscow, vì vậy đã bị các cơ quan chính phủ Nga giam giữ rồi cũng nên. Vì không thể tìm ra được lý do thích hợp nên đã bịa ra chuyện kỳ quái đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...