Thời Văn Sinh đã vào văn phòng mình, tuy cầm văn kiện trong tay nhưng không thể tĩnh tâm xem được. Đi hay không đi? Hai ý niệm này không ngừng đấu tranh trong đầu anh ta. Lúc này thì cái này chiếm thế thượng phong, lúc khác thì cái kia lại khiến anh ta không thể dứt bỏ.
Có ý muốn không đi, nhưng như vậy có chọc giận Phương Minh Viễn không? Thời Văn Sinh không hề dám xem nhẹ đứa cháu nhỏ này tí tẹo nào. Hắn còn đang tuổi đến trường đã giúp Phương gia gây dựng một sản nghiệp như vậy, sau này hắn trưởng thành, cho dù chính thức bước vào thương trường hay trên đường làm quan, có lẽ không ai có thể đoán được tột cùng tương lai hắn là ở đâu. Mình chỉ là dượng, không phải chú của hắn, quan hệ huyết thống cũng kém một bậc. Còn nể vợ mình, nếu mình từ chối hắn, có lẽ hắn cũng không làm khó mình. Nhưng sau này muốn có được sự ủng hộ của Phương gia e là không dễ dàng như trước kia. Nếu chính mình chỉ thỏa mãn với chức chủ nhiệm khu khai thác kỹ thuật kia cũng không sao, nhưng nếu mình muốn tiến thêm bước nữa thì sao? Nhưng nếu nói muốn đi thì dù thế nào cũng không cam lòng tình nguyện.
“Reng…..”
Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc reo vang, Thời Văn Sinh cảm thấy chói tai khác thường.
- A lô, tôi Thời Văn Sinh đây.
- Chủ nhiệm Thời, tôi là Thạch Lạc.
Giọng nói của thư ký Triệu Tự An truyền đến trong điện thoại.
- À, tôi nghe thấy rồi, chào thư ký Thạch. Anh có chỉ thị gì ạ?
Thời Văn Sinh vội vàng cười hỏi.
- Chủ nhiệm Thời khách sáo quá, một thư ký nho nhỏ như tôi sao dám nói đến chỉ thị gì cho một Chủ nhiệm khu khai thác kỹ thuật chứ.
Giọng nói của Thạch Lạc có vẻ vui sướng:
- Bí thư Triệu nói, nếu chiều nay anh có rảnh thì tranh thủ ghé qua.
Triệu Tự An triệu kiến? Thời Văn Sinh tự hỏi. Ỷ vào quan hệ mấy năm nay với thư ký Thạch, anh ta hỏi nhỏ:
- Thư ký Thạch, Bí thư Triệu tìm tôi có việc gì thế?
- Ha ha, đương nhiên sự việc cụ thể tôi không thể nhiều lời, nhưng là chuyện tốt rồi.
Thạch Lạc khẽ cười.
Trong lòng Thời Văn Sinh vô cùng mừng rỡ. Trước mắt, chuyện tốt còn có thể là chuyện gì? Đương nhiên là anh ta được Triệu Tự An chính thức trao toàn quyền với khu khai thác kỹ thuật.
Thật ra Thời Văn Sinh nghĩ vậy cũng không sai, nhưng trên thực tế, Triệu Tự An tiếp quản Ly Sơn đã được năm năm. Dưới sự quản lý của ông ta, khu Ly Sơn từ khu lạc hậu hạng nhất hạng nhì trở thành một trong ba khu tiên tiến có tổng GDP lớn nhất. Chiến tích lớn như thế sao các lãnh đạo thành phố Phụng Nguyên lại có thể không thấy?
Sau ngày một tháng 10, Triệu Tự An từ Bí thư quận ủy Ly Sơn, bước một bước vào hàng ngũ lãnh đạo thành phố, trở thành phó Chủ tịch thành phố kiêm phó Bí thư Đảng ủy chuyên thu hút đầu tư và phát triển công tác thương nghiệp. Chuyện này đối với Triệu Tự An là một bước tiến dài trên con đường làm quan. Tuy phải đến một tháng 10 mới chính thức bổ nhiệm, nhưng trên cơ bản có thể nói đại cục đã định rồi.
Sau khi mừng rỡ như điên, Triệu Tự An đã tỉnh lại. Điều đầu tiên ông ta nghĩ đến là trước tiên phải cho Thời Văn Sinh chính thức làm Chủ nhiệm khu khai thác kỹ thuật, tục ngữ có nói uống nước không quên người đào giếng. Triệu Tự An sở dĩ có thể thuận lợi từ Bí thư Quận ủy bước lên hàng ngũ lãnh đạo thành phố, còn trở thành lãnh đạo chuyên thu hút đầu tư và phát triển thương nghiệp, nói thẳng ra, vì lãnh đạo tỉnh và thành phố đã nhìn thấy được ông ta chủ quản khu Ly Sơn mấy năm qua, đã biến Ly Sơn từ một khu vốn lạc hậu, phát triển hàng năm còn thua cả một huyện ngoại thành Phụng Nguyên, phát triển thành một khu tiên tiến hàng đầu thành phố.
Nên trong lòng Triệu Tự An hiểu rõ, vào đến thành phố, nếu muốn trụ vững thì ông ta cần phải làm ra thành tích lớn hơn nữa, vẫn như cũ, không thể rời khỏi Phương gia. Nếu không phải năm đó Phương Minh Viễn ủng hộ mạnh mẽ trong việc sáng tạo khu khai thác kỹ thuật, sao khu Ly Sơn có thể trong vòng ba năm leo lên mấy bậc, trở thành khu sáng chói trong thành phố Phụng Nguyên.
Vốn Triệu Tự An định sắp tới mới giao chức Chủ nhiệm khu khai thác kỹ thuật cho Thời Văn Sinh, nhưng hiện giờ phải làm trước rồi. Như vậy, trước khi ông ta rời Ly Sơn đến Thành ủy, ông ta còn có thể giúp Thời Văn Sinh đi hết đoạn đường.
Tuy rằng Triệu Tự An cảm thấy, cho dù người kế nhiệm mình là ai, chỉ cần có đầu óc thì cũng sẽ không vô cớ trêu vào Thời Văn Sinh. Thời Văn Sinh công tác trong khu khai thác kỹ thuật được ba năm, cũng rất tận tụy. Trong ba năm, anh ta đã thật sự làm việc vì khu khai thác kỹ thuật, đây là chuyện mọi người đều rõ.Hơn nữa, thân phận của Thời Văn Sinh cũng quyết định, chọc vào anh ta không có lý do, chắc chắn gây ra sự tức giận của Phương gia. Mà Phương gia lại tiêu thụ đến 70% sản phẩm của khu khai thác kỹ thuật. Đây chính là một lực lượng đáng sợ. Dù sao đi nữa, họ có ảnh hưởng rất đáng sợ đối với sự phát triển của khu Ly Sơn.
Đây cũng là điểm đặc biệt trong quan trường Hoa Hạ. Nếu trước khi đi Triệu Tự An không sắp xếp thỏa đáng cho Thời Văn Sinh, thì người kế nhiệm Bí thư Đảng ủy có tiếp tục cho Thời Văn Sinh phù chính hay không cũng rất khó nói. Phù chính là nể mặt Triệu Tự An, không phù chính thì Triệu Tự An cũng không nói gì được. Dù sao, hiện giờ khu khai thác kỹ thuật đã là trụ cột của nền kinh tế khu Ly Sơn. Tảng thịt béo bở như vậy, ai lại không muốn nó nằm trong tay thân tín của mình.
Thế nên lúc này Triệu Tự An mới cho gọi Thời Văn Sinh đến, định dặn dò anh ta vài câu, đồng thời nói quyết định này cho anh ta biết. Tuy còn chưa nói qua với Đảng ủy và Ủy ban nhân dân quận, nhưng Triệu Tự An tin rằng không ai ngốc nghếch cản trở quyết định này.
Vừa qua buổi trưa Thời Văn Sinh đã vội vàng chạy tới văn phòng Triệu Tự An, chưa đi đến cửa đã nhìn thấy ngoài hành lang có hai vị cán bộ lãnh đạo của Ban Tuyên giáo và ban tổ chức cán bộ quận. Anh ta chào hỏi hai vị này xong, Thạch Lạc từ bên trong bước ra:
- Chủ nhiệm Thời, xin anh đợi một chút, Bí thư Lưu đi ra thì anh vào. Bí thư Triệu đang chờ anh. Trưởng phòng Mã, trưởng phòng Quách, hay là hai vị về văn phòng trước đi, khi nào Bí thư và Chủ nhiệm Thời nói chuyện xong thì tôi sẽ điện thoại cho các anh.
Hai vị đứng trong hành lang nghe được, không cần nói gì nữa. Mình chủ động đến báo cáo công tác, người ta được gọi đến, đương nhiên người ta được xem trọng hơn rồi.
Thời Văn Sinh bước vào văn phòng Triệu Tự An. Triệu Tự An cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Cậu ngồi xuống trước đi, chờ tôi ký xong mấy văn kiện này đã.
Thời Văn Sinh trong lòng rất vui. Lãnh đạo càng tùy tiện với mình chứng tỏ địa vị của mình trong lòng lãnh đạo rất lớn. Thật ra nếu dựa vào thân thế gia đình thì Triệu Tự An nhất định phải ra cửa đón anh ta. Nhưng Thời Văn Sinh cho rằng, gia thế ấy là của nhà vợ, chính mình ban đầu cũng được giúp đỡ một ít, nhưng trả giá và có được cách nhau quá xa. Quan chức tuy là có Phương gia đứng sau thúc đẩy, nhưng cũng có tâm huyết của chính mình trong đó.
Triệu Tự An ký xong giấy tờ, nhìn lại một lần rồi đặt lên bàn, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:
- Văn Sinh này, chúng ta cũng không phải người ngoài, cho nên không cần nói những lời khách sáo. Nói ngắn gọn, cậu sắp chính thức tiếp nhận chức Chủ nhiệm Ban quản lý khu khai thác kỹ thuật, đồng thời cậu thấy ai có thể thay thế chức vụ hiện thời của cậu?
Nếu đã ban ân tình thì hãy ban cho trọn vẹn. Thời Văn Sinh là vị tướng yêu thích của ông ta, tất nhiên không muốn ai trà trộn vào Ban quản lý, cân bằng quyền lực với Thời Văn Sinh.
Trong lòng Thời Văn Sinh mừng rỡ. Anh ta đã mong ngày này từ lâu. Nhưng lại nghĩ đến cú điện thoại của Phương Minh Viễn, vẻ tươi cười trên mặt vụt tắt.
Triệu Tự An chú ý đến sắc mặt của anh ta, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ tiếp nhận chức vụ chủ nhiệm và cho anh ta tự đề cử phó chủ nhiệm thường trực Ban quản lý khu khai thác kỹ thuật, anh ta còn không hài lòng sao? Có phải anh ta muốn được điều khỏi khu khai thác kỹ thuật không? Nhưng Triệu Tự An xem ra, hiện giờ tuy về cấp bậc, Ban quản lý khu khai thác kỹ thuật còn không bằng phó Bí thư và phó Chủ tịch Quận, nhưng về thực quyền, thì còn hơn cả bọn họ. Nếu trong một ngành thiếu người chủ quản, ví như ngành nông nghiệp, lâm nghiệp hay chăn nuôi, thủy lợi, thì cũng không ảnh hương bằng thiếu Chủ nhiệm Ban quản lý khu khai thác kỹ thuật đâu. Hơn nữa, hiện giờ củ cải còn trong hố, tuy nói là ông ta được thăng chức, nhưng chỉ là từ quận loan ra, ở thành phố còn chưa có tin chính xác. Cho dù mình có lòng giúp anh ta, cũng không thể ra tay.
- Văn Sinh này, có chuyện gì khó xử thì cứ nói, chúng ta không phải người ngoài, tôi cũng có thể tham mưu cho cậu.
Triệu Tự An cười ha ha nói.
Thời Văn Sinh lúc này mới nhận ra nét mặt mình khiến Triệu Tự An nghi ngờ, vội vàng nói:
- Bí thư Triệu, thế này….
Thời Văn Sinh kể hết chuyện hôm qua Phương Minh Viễn điện thoại cho anh ta. Đương nhiên, anh ta không nói trong lòng anh ta cảm thấy làm phó Chủ tịch huyện Bình Xuyên không bằng làm Chủ nhiệm Ban quản lý khu khai thác kỹ thuật Ly Sơn. Tự tại hơn, mà lại đúng vào thời kỳ phát triển mấu chốt của khu khai thác kỹ thuật, anh ta sợ sẽ ảnh hưởng đến công tác bình thường của khu khai thác kỹ thuật.
Triệu Tự An là ai chứ, sao có thể không nghĩ ra được điều này. Nhưng ông ta cũng không nói gì thêm. Dù sao thì làm người, ai cũng muốn bước về phía trước. Nhưng lúc này đột nhiên Phương Minh Viễn hỏi Thời Văn Sinh có muốn quay về huyện Bình Xuyên làm phó Chủ tịch huyện không, chắc chắn là có lợi ích trong đó. Triệu Tự An hơi trầm ngâm, liền nghĩ tới Ủy ban nhân dân Tỉnh và Ủy ban nhân dân thành phố đã làm ầm ĩ cả hai năm về vấn đề sở hữu ở Bình Xuyên. Tuy với cấp bậc của ông ta còn chưa lấy được tin chính thức, nhưng Triệu Tự An cũng hiểu được, chỉ cần thành phố Phụng Nguyên hạ quyết tâm, huyện Bình Xuyên nhất định phải xong. Có thể định luận chuyện này được không?
- Văn Sinh, tôi có một đề nghị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...