Lý Đông Tinh hài lòng rời đi. Lúc nãy, ông ta không chỉ được hứa hẹn tương lai, mà phương án giải quyết của ông ta về đề xuất của Lưu Trì cũng được Phương Minh Viễn tán thành và ủng hộ.
Phương án của Lý Đông Tinh rất đơn giản, với đề xuất của Lưu Trì là phải trộn lẫn vào, ông ta cũng không phản đối, nhưng lại yêu cầu lúc thành lập công ty xe taxi phải suy xét đến yêu cầu của người Bình Xuyên. Không thể để thị trường xe taxi Bình Xuyên, hoàn toàn bị người của thành phố Thiên Hán nắm hết. Huống chi ở Bình Xuyên không phải không ai có tiền. Nên ý của Lý Đông Tinh chính là mở rộng đội ngũ của công ty xe taxi Bình Xuyên ra thành năm nhà, trong đó Lưu Trì mang tới hai nhà của thành phố Thiên Hán, cộng với ba nhà người Bình Xuyên, cùng chia sẻ thị trường taxi Bình Xuyên.
Trước khi gặp Phương Minh Viễn, Lý Đông Tinh cũng đã nói chuyện với mấy thương nhân Bình Xuyên, nghiên cứu qua vấn đề này. Không ít người cảm thấy hứng thú, nhưng lại không có người tình nguyện đứng ra. Thương nhân vốn tính hám lợi là không sai, nhưng làm ăn lâu dài, xem xét thời thế cũng là một yếu tố quan trọng.
Quan trường huyện Bình Xuyên trước mắt, các thương nhân này đã nhìn thấy rất rõ. Lưu Trì đã đến, rõ ràng là sẽ thay thế Lý Đông Tinh hoặc Lữ Lương. Lý Đông Tinh nhậm chức ở huyện Bình Xuyên đã nhiều năm, lấy được thành tích rực rỡ cho huyện Bình Xuyên, có thể sắp tới sẽ được thăng chức. Có nhiều người lấy làm lạ sao ông ta luôn ở tại huyện Bình Xuyên mà không chuyển đi đâu? Theo thông lệ trong nước, lãnh đạo có nhiều công lao như ông ta, chỉ cần hai ba năm đã có thể thăng cao.
Lý Đông Tinh trong lòng tất nhiên cũng thấy rõ điều này, nên ông ta mới tìm đến Phương Minh Viễn. Chỉ cần gần gũi Phương Minh Viễn hoặc Phương gia thì người ta đã có thể ngẩng đầu, chuyện gì cũng không thành vấn đề. Lý Đông Tinh đi rồi, Phương gia còn ở huyện Bình Xuyên, nếu muốn bảo vệ ai thì dù Lưu Trì được lên làm Bí thư Huyện ủy, có muốn động thủ cũng phải suy nghĩ đã.
Thật ra, đối với thị trường xe taxi này, tuy Phương Minh Viễn biết rằng, trong kiếp trước đó là một miệng bánh ngon ngọt nhưng đó là dùng thủ đoạn bóc lột hành khách và lái xe tàn khốc mới đạt được, Phương Minh Viễn rất chướng mắt. Nếu hắn muốn kiếm lợi từ ý tưởng kinh doanh này thì thật là không đáng giá.
Nhưng lời nói của Lý Đông Tinh lại nhắc nhở hắn, thị trường xe taxi Bình Xuyên đều do thương nhân thành phố Thiên Hán nắm hết, hiển nhiên là không ổn lắm, mà phải hoàn toàn buông ra, lại không thích hợp lắm với chiều hướng sau này trên cả nước. Quan trọng hơn là, lúc Lý Đông Tinh ở huyện Bình Xuyên có thể phải chịu áp lực về chuyện này. Còn nếu Lý Đông Tinh đã rời khỏi huyện Bình Xuyên, Lưu Trì lên chức, nếu y muốn cưỡng ép phải mở rộng thì e là không có cách gì chống lại, trừ phi mình phải đích thân ra mặt. Đến lúc đó, e là phải trở mặt với Lưu Trì, làm như hoàn toàn không nhìn thấy y. Phương Minh Viễn cảm thấy hơi không thoải mái.
Đến lúc trở mặt với Lưu Trì, còn không bằng theo lời Lý Đông Tinh, ngay từ đầu cho y kế hoạch trộn lẫn vào, chỉ cần có mấy công ty taxi bản địa của huyện Bình Xuyên tồn tại, đám thương nhân của Thiên Hán Thị không thể không kiêng nể gì. Đương nhiên, Phương Minh Viễn cũng không để Phương gia ra mặt mà để cho những người thân cận với Phương gia bước ra, liên hợp với thương nhân ở huyện Bình Xuyên, cùng đầu tư.
Có sự hứa hẹn của Phương Minh Viễn, Lý Đông Tinh đã thấy đủ rồi. Tuy tốc độ phát triển kinh tế ở Bình Xuyên rất kinh người, nhưng ông ta cũng hiểu, sau này huyện Bình Xuyên sẽ chia về cho thành phố Phụng Nguyên, nhưng kinh doanh nhỏ lẻ lộn xộn, Phương Minh Viễn rất không vừa mắt. Nhưng có mấy nhà gần gũi với Phương gia ra mặt thì sức kêu gọi cũng đủ rồi.
Sau khi Lưu Trì từ phòng họp bước ra, nụ cười thường trực trên gương mặt đã biến mất. Ngụy Bá Đạt đang cẩn thận đi theo phía sau không dám thở mạnh.
Ngụy Bá Đạt cũng không ngờ, mới có vài ngày, sự việc lại biến thành thế này. Lý Đông Tinh và Lữ Lương vốn đã đồng ý với đề xuất của Lưu Trì, đồng ý cho các thương nhân thành phố Thiên Hán đầu tư vào thị trường xe taxi huyện Bình Xuyên, nhưng đồng thời cũng đưa ra, thương nhân bản địa huyện Bình Xuyên sau khi biết được tin tức này, quyết định hưởng ứng kêu gọi của phó Chủ tịch Huyện Lưu. Để chỉnh đốn trật tự cho thị trường xe taxi Bình Xuyên đang hỗn loạn, sắp xuất hiện một công ty xe taxi tư nhân. Hơn nữa lại là một công ty xe taxi có vốn do ba nhà góp lại hơn mười triệu tệ.
Như vậy, tính ra, huyện Bình Xuyên còn có hơn năm công ty xe taxi, trong đó, người địa phương Bình Xuyên còn chiếm thế thượng phong. Kết quả như vậy có thể nào khiến Lưu Trì không tức giận? Thật ra y cũng nghĩ tới, huyện Bình Xuyên sẽ không hoàn toàn bỏ qua thị trường này, nhưng y không ngờ, đối phương lại phản ứng nhanh và tàn nhẫn đến vậy.
Năm công ty xe taxi ở một huyện Bình Xuyên nho nhỏ đã phá vỡ toan tính lũng đoạn thị trường của đám thương nhân thành phố Thiên Hán, làm chúng trở thành bên yếu hơn. Lần này chết, có lẽ chúng nhất định sẽ tố khổ.
Nhưng đối với kết quả này, Lưu Trì cũng không còn cách nào khác. Người ta cũng chỉ là hưởng ứng lời kêu gọi của phó Chủ tịch thôi, không phải là quan tâm, tôn trọng anh sao? Hơn nữa, nếu nhậm chức ở huyện Bình Xuyên, dù sao cũng phài quan tâm đến ích lợi của người địa phương. Đây mới là thực hiện giảm bớt mâu thuẫn.
Lưu Trì vừa bước vào phòng, Ngụy Bá Đạt đóng cửa lại. Lúc này Lưu Trì mới nổi đóa, cầm máy tính trong tay quăng lên sô pha. Ngụy Bá Đạt rụt cổ, không dám bước theo. Lúc Lưu Trì không vui, nếu y không gọi người thì tốt nhất đừng đến gần, nếu không sẽ chẳng được vui gì. Hơn nửa tiếng trôi qua, nghe tiếng Lưu Trì la lên, Ngụy Bá Đạt mới vội vã bước vào.
Lưu Trì đã lấy lại dáng vẻ bình thường, chỉ chỉ vào ghế sô pha. Ngụy Bá Đạt cũng chỉ dám ghé mông vào.
- Bá Đạt, chuyện này chỉ sợ là không còn thay đổi được gì nữa.
Lưu Trì thản nhiên nói. Vừa rồi y nghĩ, mình không có lý do chính đáng nào để từ chối ý kiến của Lý Đông Tinh và Lữ Lương. Tuy tất cả mọi người đều hiểu, y đến thay, tất nhiên y cũng có chỗ dựa. Nhưng chỉ cần Lý Đông Tinh còn ngồi ở vị trí đó một ngày, Lưu Trì nhất định phải luôn tôn trọng ông ta, dù chỉ là bề ngoài đi nữa. Huống chi Lý Đông Tinh không hề phủ quyết đề xuất của y. Chưa kiện cáo thì cũng chẳng để ý làm gì. Nói cho cùng, y chỉ nghĩ mọi việc đơn giản, nghĩ đến Lý Đông Tinh và Lữ Lương chẳng bao lâu sẽ được thăng chức, chuyện này sẽ năm trong lòng bàn tay mình. Nhưng hiển nhiên là y nghĩ sai rồi.
- Sếp, vậy còn mấy người bên ông chủ Mễ?
Ngụy Bá Đạt hỏi nhỏ. Sự việc đến mức này, nếu duy trì điều kiện ban đầu, chỉ sợ đám Mễ mập cũng không thèm.
- Chỗ bọn Mễ mập, cậu đi nói với họ, hoặc là họ cứ theo điều kiện ban đầu tiến hành, hoặc là giờ bọn họ rút lui.
Lưu Trì cười lạnh nói. Nếu có thể nhổ ra miếng thịt béo này thì y không còn là Lưu Trì nữa. Ngụy Bá Đạt lộ vẻ khó xử. Lưu Trì hứa cho anh ta 2% cổ phần, lúc này còn chưa tới tay đã vụt bay.
- Cả đám tầm nhìn hạn hẹp, hừ hừ, không có cũng không sao.
Giọng nói lạnh lùng của Lưu Trì khiến Ngụy Bá Đạt thầm rùng mình.
- Phương gia?
Suy nghĩ của Lưu Trì lại chuyển tới Phương gia. Tuy lúc nãy, trên hội nghị, Lý Đông Tinh không nhắc đến Phương gia, nhưng hai nhà đi đầu này rất thân cận với Phương gia, nếu nói chuyện này không chịu ảnh hưởng của Phương gia thì có trời mới tin.
Phương Minh Viễn quay về Bình Xuyên cũng đã lâu, nhưng dường như không có ý kết bạn với một vị Chủ tịch mới như y. Nhưng Lưu Trì cũng hiểu được, người ta còn chưa thấy năng lực của anh thế nào mà. Ông nội y là phó tham mưu trưởng quân khu Hoa Bắc, còn ông nội người ta là phó Thủ tướng Quốc vụ viện đương nhiệm, lại kiêm cả Bộ trưởng Bộ Đường sắt. Y là phó Chủ tịch thường trực huyện Bình Xuyên, còn người ta là tỷ phú có chi nhánh trải rộng khắp cả nước. Nếu không phải địa vị của cha mẹ y lớn hơn cha mẹ người ta thì ai mạnh, ai yếu, không phải vừa nhìn đã biết ngay sao?
Huống chi, trọng tâm sản nghiệp hiện nay của Phương gia không ở huyện Bình Xuyên. Nhưng vì đây là nơi Phương gia lập nghiệp nên có ý nghĩa đặc biệt. Nếu không, cho dù y lật ngược cả Bình Xuyên lên cũng không ảnh hưởng đến gân cốt người ta. Đối kháng với Phương gia không thể nghi ngờ, là không sáng suốt. Điểm này Lưu Trì hiểu rất rõ.
Nếu bản thân y được Phương gia ủng hộ, vậy thì áp lực ở huyện Bình Xuyên sẽ giảm đi đáng kể. Mấy năm qua, Lý Đông Tinh và Lữ Lương ở Bình Xuyên làm gì? Không phải nhờ cậy vào các dự án đầu tư của Phương gia mới có thành tích vẻ vang như vậy sao? Hừ hừ, nếu ba dự án sửa chữa thành cổ, xây dựng đường cao tốc, mở chợ tiểu thương phẩm do chính y khởi động chứ không phải mấy kẻ vô tích sự kia thì thành tích của y cũng khiến người ta phỏng tay.
Nhưng Lưu Trì hơi thắc mắc, cho dù hiện tại y chỉ là một phó chủ tịch huyện đi chăng nữa, cho dù Phương gia nhiều tiền thế lớn, nhưng dù sao trên mảnh đất mà Phương gia sống, y và họ trước đây chưa từng mâu thuẫn, tương lai y lại tiếp nhận chức vụ của Lý Đông Tinh hoặc Lữ Lương, bọn họ chủ động cầu thân khó đến vậy sao?
Y làm sao hiểu được, tiếng ác của y trong kiếp trước của Phương Minh Viễn rất lừng lẫy, hơn nữa hành vi của y ở thành phố Thiên Hán khiến Phương Minh Viễn vô cùng kinh tởm, không cần tính toán đã muốn đá y ra khỏi Bình Xuyên. Cũng vì còn e ngại chỗ dựa của y nên còn chưa định va chạm.
Trong lòng Phương Minh Viễn, y chính là ác ma.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...