Trùm Tài Nguyên

Đội trưởng Mã hơi kinh hãi. Trần Trung nói chuyện tuy thanh âm không lớn. Mặc dù câu sau nghe không có rõ ràng lắm. Dẫu sao thì “trợ lý Lâm trợ” 3 chữ này lọt vào tai nghe cũng hiểu được.

Cô gái trẻ trước mắt cũng họ Lâm sao? Trong thật giống Lâm Liên, lẽ nào thật sự là chị em của Lâm Liên? Bây giờ cô ấy cũng là trợ lý sao? Là trợ lý của ai? Các vấn đề dồn dập ập tới, làm đầu hắn có chút mê muội hẳn đi.

Hơn nữa, hắn cũng biết Trần Trung là vệ sĩ bên cậu Phương – cháu đích tôn của Phương gia ở huyện Bình Xuyên - 1 nhân vật truyền kỳ.

Từ một nhân viên bình thường đội lái xe cho hợp tác xã biến thành vệ sĩ. Tiền lương đại khái trên dưới chừng trăm ngàn thôi.

Chỉ chừng đó thôi cũng có không biết bao nhiêu thanh niên thân thủ không tồi ước muốn đến phát điên lên. Trần Trung xuất hiện ở đây. Vậy chả lẽ cậu Phương cũng ở nơi này sao?

Nghĩ đến đây, Mã Giám liền máu trong người bốc lên. Sắc mặt đỏ bừng, ngước đầu lên nhìn chung quanh đánh giá.

-Mã Giám....! Vị này là trợ lý Lâm Dung. Cũng chính là em gái của Lâm Liên. Cô ấy tiếp nhận vị trí của chị mình.

-Lâm trợ lý...! Đây là nhân viên mà tôi đã huấn luyện qua từ đội cảnh sát – Mã Giám.

Trần Trung giới thiệu 2 người với nhau.

-Tiếp nhận vị trí của Lâm Liên. Vậy chẳng phải cố ấy là trợ lý của cậu Phương à?

Mã Giám lúc này trong lòng lại bộp chộp. Tuy hắn chỉ là 1cảnh sát nho nhỏ nhưng cũng hiểu được trợ lý Phương Minh Viễn. Đó là như thế nào? Địa vị nằm ở đâu?

Hẳn là chỉ dưới chủ tịch Công ty thôi mà...!

Hắn không khỏi thầm kêu may mắn. Cũng hên là vừa rồi không có làm cái gì quá đáng, hành vi cũng không đến nỗi khó coi.

- Mọi người làm đi nhé. Tôi đi ra ngoài một chút.

Trần Trung chào hỏi một chút, đi ra ngoài.

- Anh ta là ai vậy???

Đội viện từ phía sau Mã Giám tò mò hỏi.

-Huấn luyện viên ư? Mã Giám – ngươi từng là lính của người đó hả???

-Bớt nhảm đi! Đó chính là một vị lãnh đạo trong công ty lúc tavừa mới bắt đầu được nhận vào làm.

-Huấn luyện viên quân huấn chính là hắn.


Âm thanh của Mã Giám trầm xuống

-Hai ngươi nghe cho rõ đây. Lâm trợ lý cũng là lãnh đạo trong công ty chúng ta. Nhớ nghe cô ấy phân công.

- Cô ấy à??? Trẻ tuổi quá vậy???

Cả hai không khỏi líu lưỡi. Hai người nhìn thấy tuổi Lâm Dung tuy mới trên dưới 20 mà không ngờ cũng đã là lãnh đạo.

Trời ạ! Người so với người tức chết nha.

Cùng người so sánh thật là mình lăn lộn bao năm nay. Thật chẳng bõ

- Nói linh tinh...! Ông chủ chúng ta tuổi trẻ mà.

Mã Giám chú ý đến ánh mắt của Lâm Dung đang đánh về phía mình. Vội vàng cười bồi theo và nói:

-Lâm trợ lý, cô nói chuyện này nên làm thế nào bây giờ???

Lâm Dung nhìn nữ nhân nọ đang ngây ra như phỗng, có chút chán ghét nói:

-Mã Giám..!Bất luận quyền lợi hay tư do đều là tương đối. Quyền tự do của công dân phải dựa trên cơ sở hợp pháp. Không được kỳ thị hay có ngôn từ làm nhục người ảnh hưởng tới quyền lợi của người khác

-Tôi cho rằng, thông báo của của hàng này không thích hợp. Các anh đem tấm biển kia tháo xuống đi.

-Vâng! Hai người các ngươi đem tấm biển kia tháo xuống.

Mã Giám thâm tâm mừng rỡ. Hắn cũng xem tấm biển kia không vừa mắt. Chính vì tấm biển này. Mà không ít chuyện.

Từ hai bên phía cửa hàng bừng lên tiếng hoan hô rung trời của một đám người đứng ở ngoài vọng ra.

- Không được gỡ nó!

Nữ nhân kia hét lên

- Thúy Hoa, ngoài đó ầm ĩ cái gì thế???

Từ trong cửa hàng bước ra một người thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:


-Mã Giám...! Các ngươi duy trì trật tự như thế sao?Còn không mau đem đám khách nhân rời đi chỗ khác.

- Ông chủ, bọn họ hủy tấm biển của chúng ta kìa

Nữ nhân kia thét to.

-Hủy đi tấm biển của chúng ta? Mã Giám à! Ngươi cũng thật to gan!

Nam tử ngẩn ra, giận tím mặt mà nói.

-Tôi xem các ngươi ai dám hủy tấm biển của nhà chúng ta. Tôi sẽ trách phạt công ty các người.

-Ông chủ Vương! Thật xin lỗi.

-Chúng ta cũng là làm theo việc theo mệnh lệnh lãnh đạo công ty.

-Nhận thấy tấm biển này trước mặt tiền cửa hàng có ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên yêu cầu chúng ta phải dỡ bỏ.

-Có vấn đề gì, ngươi có thể nói với lãnh đạo của bọn ta. Nhưng tấm biển này, nhất định phải được hủy.

Mã Giám cười ha hả nói. Có Lâm Dung làm chỗ dựa, hắn liền không có gì phải sợ.

Hắn - Ngụy thư ký có lợi hại, sao có thể so sánh vớitrợ lý của cậu Phương?

Khi nói chuyện, Mã Giám kêu đến hai người đẩy Thúy Hoa ra, một tay lấy tấm biển thu xuống dưới. Trên đường lập tức vỗ tay sấm dậy, tiếng hoan hô một mảnh ồn ào.

Vương Triết chỉ cảm thấy trên mặt quả thực là nóng bỏng. Dường như bị phiến vài cái cái tát trước mặt mọi người.

- Mã Giám! Ngươi...!

-Ông chủ Vương, tôi chính thức thông báo với anh. Nếu có bất cứ tấm biển nào nội dung đại loại như vậy thì không cho phép treo lên. Nếu chúng tôi mà nhận được bất kỳ tố cáo nào nào của quần chúng về hành vi kỳ thị của các anh. Rất xin lỗi chúng tôi sẽ suy xét thu hồi mặt tiền cửa hàng của anh vậy.

Lâm Dung nói lời lẽ đầy chính nghĩa.

VươngTriết lúc này mới nhìn đến Lâm Dung


Đầu tiên là ngẩn ra, sau mới kinh ngạc nói:

-Cô là ai? Tất cả lãnh đạo công ty tôi đều biết, nhưng chưa thấy qua cô bao giờ?

-Tôi là ai, anh không cần phải biết. Dù sao anh cũng cần biết, tôi quản lý nơi này Nếu có đụng chạm đến quyền lợi của anh. Và có cái gì bất mãn trong lời nói, hoan nghênh anh đến Ủy ban nhân dân huyện tố cáo.

Lâm Dung lôi kéo Lý Vũ Hân và Lô Minh Tú quay đầu bước đi. Mấy người Mã Giám cầm tấm biển cũng đi theo chen chúc đi ra ngoài.Đám người vây xem liên tiếp trầm trồ khen ngợi

Ở trong cổ thành Bình Xuyên, đồng dạng cũng có xây dựng một tòa tử lầu ba tầng của Phương gia.

Tuy nhiên, tòa tửu lầu Phương gia này nhìn từ bên ngoài hoàn toàn xây dựng bằng gỗ theo phong cách cổ. Cách bài trí, bàn ghế cũng là hoàn toàn dựa theo hình thức cổ.

Nhân viên phục vụ đều có cách ăn mặc như một tiểu nhị ngày xưa. Làm như vậy muốn nổi bật sự phục vụ, tự nhiên là hấp dẫn nhiều khách nhân chú ý.

Không chỉ có du khách, mà ngay cả người ở huyện Bình Xuyên, có khi đềumuốn tới nơi này dùng cơm, thể nghiệm một chút.

Ngụy Bá Đạt, lúc này đang cùng vài người thương nhân đến từ Thiên Hán, ở phòng riêng lầu ba ăn uống.

- Thư ký Ngụy, ý tứ Chủ tịch huyện Lưu, chúng ta đương nhiên là hiểu được. Vì kinh tế huyện Bình Xuyên mà đóng góp chút lực. Cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Nhưng vấn đề là, hiện giờ ở huyện Bình Xuyên, các ngành các nghề, đều do người địa phương nắm giữ. Rất ít có những ngành mở ra sản xuất, và cạnh tranh cũng là cực kỳ kịch liệt. Chúng tôi nếu liều lĩnh tiến hành đầu tư. Tuy tổn thất là việc nhỏ, nhưng mà chủ yếu là đã đánh mất mặt mũi của Chủ tịch Lưu vàthư ký Ngụy. Đó mới là việc lớn. Chắc một điều là sẽ có người dụng tâm kín đáolấy sự việc này ra mà nói.

Người mập mạp ngồi ở bên Ngụy Bá Đạt nói. Những người khác cũng đều phụ họa theo.

Thâm tâm Ngụy Bá Đạt cười lạnh. Mấy ngày nay nhóm thương nhân thành phố Thiên Hán, nói cho cùng kỳ thật là không muốn tiến vào ngành cạnh tranh kịch liệt này.

Tự nhiên lợi nhuận cũng ít đi. Thử tưởng tượng ở Thiên Hán,quan- thương cấu kết như vậy làm một vốn bốn lời. Tốt nhất chính là chính phủ coi tiền như rác khi mua bán sao?

Nhưng hắn và Lưu chủ tịch mới vào Bình Xuyên còn không quá bốn tháng. Có chăng cũng chỉ là mới thăng bằng cái chân, nếu muốn có sựmua bán như vậy. Dễ dàng lắm sao???

Huống chi, hiện giờ huyện Bình Xuyên, là thiên hạ của Lý Đông Tinh, hắn ở Đảng uỷ, chính phủ cực kỳ có uy tín. Không người có thể dao động. Cho dù Lưu Trì đến sớm ba năm cũng không làm lung lay được. Lưu Trì sao lại có thể dễ dàng đoạt đi chén cơm của Lý Đông Tinh được.

Đương nhiên, Ngụy Bá Đạt hiểu được điều này. Lưu Trì lúc này đây điều đến huyện Bình Xuyên, chính là vì cố thủ thành quả thắng lợi.

Trải qua vài năm vừa đấm vừa xoa ở thành phố Phụng Nguyên, trên cơ bản tỉnhđã đồng ý , đem huyện Bình Xuyên từ trực thuộc thành phố Duy Nam đổi thành trực thuộc thành phố Phụng Nguyên.

Từ một huyện thuộc thành phố cấp ba trở thành một huyện thuộc tỉnh thành, thậm chí còn là một khu. Điều này đối với huyện Bình Xuyên mà nói, không khác nào có con đường làm quan nhanh nhất. Một khi huyện Bình Xuyên nhập vào Phụng Nguyên, giống Lý Đông Tinh và Lữ Lương, trong một năm, trên cơ bản đều đã thăng một bước.

Đến lúc đó, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, hai chức vị này, ít nhất có một sẽ rơi vào tay Lưu Trì.

Điều này không thể nghi ngờ con đường làm quan của Lưu Trì qua một lần thắng lợi.

Cho nên vào lúc này, Lưu Trì cũng tuyệt đối sẽ không cho phép ở huyện Bình Xuyên xuất hiện cái gì không hay.

Về phần vì sao mời mấy thương nhân thành phố Thiên Hán đến.Lưu Trì hy vọng ở mặt thu hút đầu tư hiện ra vài phần thành quả, do đó tăng thêm lời nói ở chính quyền mà thôi


- Như vậyý tứ ông chủ Mễ là?

Ngụy Bá Đạt cười nói.

- Huyện Bình Xuyên đang ngắm đến nghành nghề nào?

Mễ mập mạp cười ha hả nói:

- Ngụy thư ký, tôi biết, Lưu Chủ tịch và anh cũng mới đến Bình Xuyên, cũng không hy vọng xảy ra xô sát với thế lực bản địa. Cho nên chúng tôi cũng không làm khó lãnh đạo, và nói cái gì quá mức yêu cầu. Chúng tôi mấy ngày nay cũng dạo quanh ở huyện Bình Xuyên, và cảm thấy trước mắt có một nghề, nhưng thật ra có thể làm một lần. Hơn nữa cũng không có gì xung đột với người địa phương. Chính bọn họ không làm, chẳng lẽ còn không để người khác làm sao? Có phải hay không???

- Ừhm? Có ngành như vậy sao?

Ngụy Bá Đạt tò mò hỏi.

- Có nghiệp đoàn về taxi.

Mễ mập mạp cười nói.

-Xe taxi ư?

Ngụy Bá Đạt trầm ngâm một lát, quả thật đến huyện Bình Xuyên lâu như vậy , đường phố đúng là không có đến một xe taxi chính quy

-Ngụy thư ký, chúng tôi đều điều tra qua, huyện Bình Xuyên vốn dĩ không rộng, vài năm gần đây mới mở rộng. Mà ban đầu do kinh tế lạc hậu, bất kể là doanh nghiệp nhà nước hay là tư nhân đều khó ra hồn, cho nên ở huyện cũng không có nhu cầu về xe cấp thiết.

-Tới năm 93, càng ngày càng nhiều người bên ngoài tiến vào, hơn nữa thị trấn cũng rõ ràng mở rộng, trên đường mới cómột ít xe ba bánh và xe tải. Căn bản không có nghiệp đoàn xe taxi chính quy.

Ngườicao gầy cười nói.

-Đúng là nói như vậy, nhưng thật ra có thể thử xem.

Ngụy Bá Đạt không khỏi có chút tâm động.

Nếu huyện Bình Xuyên vốn không có xe taxi chính quy. Như vậy Lưu Trì thu hút về đầu tư từ bên ngoài. Quy phạm ngành taxi thành cờ hiệu Bình Xuyên, đó không phải là không thể làm không được.

-Tuy nhiên, các anh cảm thấy hiện giờ người ờ huyện Bình Xuyên liệu có chịu nổi phí không?

Ngụy Bá Đạt hỏi.

-Người bản địa ở Huyện Bình Xuyên có lẽ không gánh nổi, nhưng ở trong này còn có các thành phần từ bên ngoài nhất là những nhóm thương nhân thì rất tốt.

Mễ mập mạp cười to nó.

-Hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ nắm chắc đầu tư quy mô, ngay từ đầu sẽ không rải quá lớn. Và cùng so sánh, tôi cảm thấy đả kích xe dù mới là mấu chốt. Mà trước mắt thì cần có Ngụy thư ký trợ giúp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui