Chỉ cần có thể tìm lại được đồ, chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chuyện do đâu mà ra, La Đại Quân nhớ rõ, nhưng chỉ cần tìm lại được đồ, vậy thì có thể làm giảm sự tức giận của cậu Phương. Nghĩ đến đây, ông ta không nén nổi liền nắm lấy cổ tay của Trương Tự mà nói:
- Thật sao?
- Thật.
Trương Tự nặng nề gật đầu nói. Anh ta ở chỗ gửi đồ vận chuyển cũng đã một thời gian dài, đối với những mưu mẹo ở phương diện này, có thể nói là biết cũng khá rõ. Nếu là từ Đông Bắc đến tỉnh Quảng Đông, vậy đồ bị mất vẫn có thể tìm lại được. Dù sao trong thời gian này, ai biết rốt cuộc đã đổi mấy chuyến xe, thời gian rất gấp, đồ chuyển lại nhiều, có hành lý sai trạm thì cũng là chuyện bình thường. Đến máy bay còn có thể nhầm nữa là, hệ thống quản lý đường sắt cũng không phải cỗ máy không thể không bị sai sót chút nào.
Nhưng cũng giống như Lý Vũ Hân, từ Duy Nam đến Bình Xuyên chỉ có một tuyến này, vật bị mất thì nhỏ mà hành lý thì nhiều, mười phần thì cũng có đến chín phần là những người trên đường sắt này cầm. Dù sao cũng không thoát khỏi ba nơi, chỗ chuyển đồ Duy Nam, quầy chuyển đồ trên xe lửa và chỗ chuyển đồ ở đây, chắc chắn là tay chân của ai đó ở một trong ba nơi này đã làm. Hơn nữa rất có khả năng là do người ở chỗ vận chuyển Bình Xuyên làm.
- Tại sao lại là người ở chỗ vận chuyển Bình Xuyên? Hì hì, điều này còn không đơn giản sao? Nếu là ở chỗ vận chuyển Duy Nam, hoặc người ở quầy chuyển đồ trên xe lửa làm, các bà kia chẳng lẽ có thể vui vẻ đồng ý theo điều lệ đường sắt, bồi thường cho người ta 15 tệ sao? Cho nên chắc chắn không phải là do người khác làm.
Trương Tự cười lạnh nói. Những người ở chỗ vận chuyển này, trước đây đều là người quen sống trong nghèo khổ, không thể ngờ được rằng đến hôm nay vẫn không sửa đổi tính xấu. La Đại Quân vỗ trán, nguyên nhân đơn giản như vậy mà ông ta không nghĩ ra, thật sự là lo đến mất tỉnh táo.
- Cho nên anh chỉ cần gọi Vương Na và Uông Manh Thục tới, kiên trì hỏi một chút, nếu họ vẫn còn muốn tiếp tục làm việc ở công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên, vậy thì khẳng định là có thể điều tra ra ai đã lấy hành lý của khách.
Trương Tự nói chắc như đinh đóng cột.
- Đi. Cậu đi cùng tôi rồi sẽ nói tiếp, không phải cũng nhờ có một phần công lao của cậu sao?
La Đại Quân nói nhỏ.
Trương Tự lập tức mở cờ trong bụng. Anh ta đợi chính là những lời này của La Đại Quân, chỉ cần điều tra ra tung tích của đồ bị mất, khi báo cáo sau này, với quan hệ của anh ta và La Đại Quân, chắc chắn anh ta sẽ được nhắc tới, cũng không hy vọng được thưởng hậu hĩnh, có thể giúp anh ta lên được cương vị mới, đối với anh ta thì như vậy là đủ. Từ sau khi công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên tiếp nhận đến nay, tiền lương của nhân viên được tăng lên không ít, lương một tháng của Chánh văn phòng như anh ta so với trước kia cũng tăng lên đáng kể. Nếu bị hạ xuống làm nhân viên bình thường thì lương cũng sẽ giảm đi không ít.
- Vậy tôi thật rất cảm ơn anh.
Trương Tự cảm kích nói.
- Được rồi, được rồi. Tôi cũng chỉ là vì tôi thôi. Nếu cậu bị hạ xuống là công nhân viên chức bình thường, thì sẽ không phải ngày nào cũng phải nghĩ cách đến nhà tôi để uống rượu sao? Chị dâu của cậu giờ tuổi cũng đã cao, hiện tại còn đang trong thời kỳ mãn kinh, tính tình có chút gàn dở. Cậu nói xem, nếu ngày nào đó cậu tới không đúng lúc, vậy chẳng phải là làm tôi khó xử sao? Cho nên, cậu vẫn là nên tự mình kiếm tiền uống rượu đi thôi.
La Đại Quân cười nói.
Vinh Quang Nhân và Vương Na lúc này vẫn đang đợi trong phòng làm việc với tâm trạng lo lắng, chờ La Đại Quân quay lại. Chỉ có điều càng chờ lâu, trong lòng càng thấy bất an, lo sợ. La Đại Quân tiễn người đi đã lâu như vậy, chẳng lẽ ông ta cơ bản không muốn gặp họ nữa nên đi thẳng về phòng làm việc của ông ta rồi?
Chính lúc hai người họ đang rối bời ruột gan thì cửa phòng làm việc mở ra, La Đại Quân và Trương Tự với vẻ mặt nghiêm túc đi vào.
- Trạm trưởng, Chủ nhiệm Trương.
Vinh Quang Nhân và Vương Na vội nói. Trong lòng họ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Trương Tự cũng đến đây?
La Đại Quân và Trương Tự cùng ngồi xuống, sau đó mới trầm giọng nói với Vinh Quang Nhân và Vương Na:
- Ngồi xuống đi.
Vinh Quang Nhân và Vương Na từ từ ngồi xuống.
- Chuyện hôm nay, Vương Na thật sự đã làm người khác phải nổi giận, cô đã biết sai chưa?
La Đại Quân lạnh lùng hỏi.
- Trạm trưởng, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên có thái độ như vậy với Trợ lý Lâm.
Đôi mắt vốn còn đang sưng đỏ của Vương Na lại rưng rưng lệ.
- Tôi thấy căn bản cô chưa ý thức được sai lầm của chính mình.
Trương Tự đập bàn kêu “Bộp” một tiếng rất lớn, làm những người trong ngoài phòng đều phải giật mình.
- Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự biết sai rồi.
Vương Na vội vàng đứng lên nói.
- Tôi biết phản ứng lúc đó của tôi rất quá đáng, ngôn từ chua ngoa, thái độ không chừng mực với khách hàng, không tôn trọng lãnh đạo, còn làm khó họ nữa. Nhưng bây giờ thật sự tôi đã biết sai rồi, tôi xin tự đến trước mặt họ để nhận lỗi, chờ trạm xử phạt.
- Hừ. Lời này nói còn giống có chút ăn năn. Nói cho các vị biết, chính vì thái độ không phải vì nhân dân phục vụ của các vị, không phải là lấy dân làm gốc, mà là lấy tiền của nhân dân để mua sự phục vụ của các vị. Cô không có tư cách lấy lại thể diện cho người ta.
La Đại Quân mặt hầm hầm, giận dữ nói.
- Nếu như ngày thường, giống như các cô đối với những vị khách bình thường thì chuyện ngày hôm nay đã không đến nỗi như thế này.
Vương Na bị nói vậy thì cúi đầu không nói gì, nước mắt lại thi nhau tuôn ra, chảy không ngừng. Ai cũng đều không thể ngờ được rằng ông chủ và cục trưởng Tô lại lẳng lặng đến thị sát công tác. Các vị lãnh đạo trước, người nào xuống thị sát cũng đều hối hận là không thông báo sớm trước một tháng để các nhà ga còn có thời gian kịp chuẩn bị cho tốt.
- Trạm trưởng…
Vinh Quang Nhân đứng dậy, cười nói.
- Vinh Quang Nhân, anh im ngay. Ai cho phép anh rời khỏi văn phòng lâu như vậy trong giờ hành chính?
La Đại Quân đập bàn, hét lên giận dữ.
Vinh Quang Nhân bị nói đến mức cảm thấy nhục nhã. Quả thật, bản thân là Chủ quản phòng điều hành, trong thời gian làm việc không được rời khỏi phòng làm việc quá lâu, thế nhưng việc này lại liên quan đến vợ của ông ta, thử hỏi làm sao ông ta có thể ngồi yên trong phòng mà làm việc được?
- Khụ. Trạm trưởng La, có thể hiểu được tâm trạng của Trưởng phòng Quang Vinh. Dù gì thì việc vợ phạm sai lầm lớn như vậy, người làm chồng như ông ta làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ chứ?
Trương Tự ho khan hai tiếng rồi nói. Vinh Quang Nhân liếc mắt nhìn Trương Tự với vẻ cảm kích.
- Hừ.
La Đại Quân lạnh lùng hừ một tiếng rồi không nói gì thêm.
- Trưởng phòng Quang Vinh, ngọn nguồn sự việc đồng chí Vương Na đã nói qua với các vị rồi. Mấy vị mà cô đã đắc tội, thân phận của họ chắc các vị cũng đã biết?
Trương Tự bình tĩnh nói.
- Lần này, Vương Na đã gây ra rắc rối lớn cho trạm của chúng ta. Thử nói xem, công ty vốn sẽ cắt giảm số lượng lớn cán bộ, vậy tiếp theo sẽ thế nào? Có thể sa thải những người này không? Các vị cần phải nhớ kỹ, chúng ta hiện tại đã không còn là công nhân viên bảo đảm cho nguồn thu của cục đường sắt, chúng ta là công nhân viên của công ty liên doanh vận tải đường sắt Bình Xuyên. Họ không nuôi những người không phận sự.
Vinh Quang Nhân liên tục gật đầu xác nhận nói:
- Đúng, đúng, đúng. Chủ nhiệm Trương nói đúng. Vương Na đúng là không thể quen được với chuyện này, không điều chỉnh tốt được tâm trạng, gây ra phiền toái cho trạm trưởng và chủ nhiệm.
Ông ta hiểu Trương Tự không phải là nói bừa để hù dọa ông ta. Chính ông ta thường ngày cũng có phân tích qua hiện trạng của đường sắt Phụng Đồng. Đúng là công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên chắc chắn sẽ tiến hành điều chỉnh quy mô lớn đối với các nhân viên trong công ty. Là một xí nghiệp tư nhân góp vốn, công ty tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho nhóm nhân viên vi phạm như ngày trước, công việc của ba người công nhân không thể để bảy, tám người đi làm. Nếu không, tiền mỗi năm công ty kiếm được từ đường sắt Phụng Đồng phải nôp lên trên, ngay khoản tiền thuế phải nộp cho cục đường sắt càng không cần nói đến, công ty vẫn nâng cao tiền lương và phúc lợi cho những nhân viên đường sắt này.
Đừng nói là xí nghiệp tư nhân, ngay cả doanh nghiệp Nhà nước, trong tình huống bình thường, cũng không thể nuôi được những người như vậy.
- Vương Na, nếu cô thật có thể ý thức được sai lầm của chính mình, vậy thì tốt. Nhưng mà dù biết được là đã sai thì cũng vẫn phải bị xử phạt, cô cần chuẩn bị sẵn tinh thần.
Trương Tự dịu giọng nói.
- Ai, Quang Nhân à, vốn chức vị của anh còn vững chắc hơn của tôi, cho dù là cạnh tranh, cũng không ai qua được anh. Chỉ có điều…
Trương Tự lắc đầu, không nói tiếp.
- Hả?
Vương Na không thể không thay đổi sắc mặt, vội hỏi ngay:
- Chủ nhiệm Trương, anh nói vậy là có ý gì? Ngay ông nhà tôi cũng bị liên lụy sao?
- Bộp.
La Đại Quân đập bàn nói:
- Cái gì mà ông nhà cũng bị liên lụy là sao? Cô có biết người mà cô đắc tội là ai không? Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều là của họ, tất cả đều là làm công cho người ta. Trợ lý Lâm không nói sẽ sa thải cô là đã rất khoan dung rồi. Cô còn muốn làm chuyện này như chưa hề xảy ra nữa sao?
Vinh Quang Nhân vội vàng giữ Vương Na. Nói thật, kết quả này ông ta đã sớm nghĩ tới ngay khi biết được tin tức. Vương Na gây ra chuyện lớn như vậy, ngay La Đại Quân sợ rằng sau này cũng bị u đầu, làm sao có thể nói mấy câu là coi như xong chuyện chứ? Doanh nghiệp Nhà nước còn không có chuyện tốt đẹp như vậy, huống hồ đây là xí nghiệp tư nhân, người ta là ông chủ ngồi tít trên cao, việc sa thải cơ bản không cần thông qua họp Đảng ủy hay phòng nhân sự gì cả, chỉ cần một câu nói mà thôi. Nghe La Đại Quân nói thì sẽ không đuổi Vương Na ra khỏi công ty, đây cũng đã là vô cùng may mắn rồi.
Vợ chồng hai người đều đã hơn bốn mươi tuổi rồi, lại làm ở trên đường sắt cả một đời, nếu thực bị sa thải khỏi công ty, ngay chuyện tìm kế sinh nhai cũng khó. Hiện giờ nền kinh tế của đất nước đang đình trệ, rất nhiều nhân viên trong doanh nghiệp Nhà nước đều hoặc là đợi bị thay thế, mỗi tháng nhận lấy một chút tiền đáng thương, hoặc là bị sa thải. Nếu đúng là như vậy thì thật thảm.
- Trạm trưởng nói không sai. Sai lầm lớn như vậy, công ty không đuổi cô, chính là vì còn có tình. Đương nhiên, nếu các cô muốn bị phạt nhẹ hơn một chút, cũng không phải là không có cách!
Trương Tự nói khẽ.
- Cách gì?
Vương Na giống như người bị rơi xuống vách đá nắm được gốc cây nhỏ, vội vàng hỏi.
Trương Tự nhìn cô vài phút, sau đó mới mở miệng nói:
- Đồ của khách là do ai lấy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...