Tòa án dân sự Thanh phố Phụng Nguyên phòng xử án số một.
“ Anh là ngọn lửa trong mùa xuân ấy, ngọn lửa đốt cháy lồng ngực tôi…” Chu Du đang ngân nga ca khúc được yêu thích mang theo hai phích nước nóng đẩy cửa vào, nhưng nhìn thấy người cộng tác của anh ta, một vị quan tòa già làm công việc thẩm phán dân sự chừng 10 năm đang cau mày xem báo.
-Sếp Trương, ông lại làm sao rồi, làm sao lông mày đều xoắn lại rồi, giám đốc tòa án vừa mới gọi ông đi làm gì?
Chu Du để phích nước nóng xuống, thuận tay đem hai cái ly cầm lại nói.
-Làm cái gì? Còn có thể có việc gì tốt.
Trương Hoa tức giận nói:
-Việc khó gì đều là ném cho chúng ta, lần này chẳng phải là lại ném một chuyện phiền phức cho chúng ta sao.
-Chuyện gì?
Chu Du tò mò nói.
-Chính là vụ án ầm ĩ của Bằng Vũ trước đó không lâu.
Trương Hoa đập những tờ báo trong tay nói:
-Thật là, chỉ khiến cho chúng ta lau mông cho bọn họ, anh nói cái bọn người này thì không thể phán xét để cho mọi người tâm phục một chút.
-Chặc lưỡi…, trông cậy vào bọn họ, ông quên đi.
Chu Du bĩu môi nói:
-Bọn họ có thể phán cậu thành như vậy cũng đã là không tồi rồi, ít nhất vẫn còn biết vận dụng những quy định của luật pháp, mặc dù dùng không đúng, ông còn có thể trông cậy vào quản lí công thương, khoa Trung văn, thậm chí còn những người không biết gì về pháp luật, bọn họ có thể dùng luật một cách thuần thục mà chính xác để tiến hành phán quyết mà.
Trong bộ phận công tố có cả những người không phải chuyên môn. Ở Hoa Hạ, điều này không còn là bí mật. Tuy nhiên Chu Du và Trương Hoa đều là tốt nghiệp trường luật chính quy, bởi vậy chẳng có gì phải bàn.
Trương Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, đạo lý ai cũng hiểu, nhưng vấn đề là Bằng Vũ này chống án rồi, hơn nữa chủ tọa còn giao nhiệm vụ nhị thẩm cho ông ta. Vụ án này rất khó giải quyết, bản thân phải giữ được sự tôn nghiêm về pháp luật của Tòa án, còn phải khiến bên chống án không nói ra được lời nào, điều này dễ dàng không? Đặc biệt là giống với vụ án của Bằng Vũ, mỗi một sự việc đều phải khiến cho ông ta rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ông ta có đôi khi thật sự hoài nghi, đợi đến khi 50 tuổi, đầu của ông ta có sẽ bị hói hay không.
Lúc này cửa phòng có hai tiếng gõ cửa.
-Cứ vào.
Chu Du lớn tiếng nói.
Cửa phòng bị đẩy ra, có một đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi mặc Tây phục giày da mang theo một cô gái trẻ chỉ độ 20 tuổi đi vào.
Trương Hoa cũng không ngẩng đầu hỏi:
- Có chuyện gì?
-Các anh là đồng chí Trương Hoa và Chu Du của phòng xử án thứ nhất tòa án dân sự trung cấp, tôi là luật sư biện hộ của Bằng Vũ, rất vui được làm quen với hai vị.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
-Lý Thành?
Trương Hoa nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức tươi cười, vội vàng đứng lên nói:
-Hóa ra là luật sư Lý Thành à, thật sự đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu rồi.
Cũng khó trách Trương Hoa lập tức thay đổi thái độ, Lý Thành của công ty luật Nhân Uy, ở trong bộ phận công tố cũng là một nhân vật có tiếng tắm lớn. Anh ta vốn dĩ là chủ tọa của tòa án hình sự tối cao tỉnh Tần Tây, có kinh nghiệm làm việc 10 năm, về sau mấy năm trước từ chức ở Tòa án tối cao xuống làm trong công ty luật Nhân Uy.
Lý Thành ở thành phố Phụng Nguyên này cũng gọi là có chỗ đứng, có quan hệ, có kinh nghiệm, ngay cả kiện tụng thành tích cũng rất nhiều, bởi vậy rất nhanh thì trở thành luật sư nổi tiếng trong thành phố Phụng Nguyên, thời gian mấy năm, tài sản của người này nhge nói có mấy triệu rồi. Đối với những nhân vật này, làm sao Trương Hoa dám chậm trễ.
Mọi người chào hỏi khách sáo một hồi, trong lòng Trương Hoa không khỏi có chút thầm thì. Nghe nói tiền phí luật sư của Lý Thành trong giới luật sư của thành phố Tần Tây là có tiếng, Bằng Vũ đã có thể mời anh ta, phải rút ra bao nhiêu tiền chứ? Chẳng phải nói, Bằng Vũ đó là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp chưa được vài năm sao, lẽ nào nói, làm Phó Gíam Đốc ở siêu thị Carrefour, thu nhập một năm có thể có mấy chục ngàn?
Lý Thành nhìn ra được tâm tư của ông ta, khẽ mỉm cười nói:
-Thẩm phán Trương, ông không cần đoán nữa, tôi là nhận được sự ủy thác chính thức từ ông Tôn Chiêu Luân Tổng Giám đốc siêu thị Carrefour, trong nhị thẩm vì Bằng Vũ tiến hành biện hộ. Lần này đến chính là chào hỏi hai vị, nhân tiện tôi muốn xem qua hồ sơ vụ án.
-Ủy thác của ông Tôn Chiếu Luân Tổng Giám đốc siêu thị Carrefour?
Trương Hoa và Chu Du đều giật mình:
-Điều này liên quan gì đến bọn họ chứ?
-Sao không liên quan đến chuyện của siêu thị Carrefour? Bằng Vũ là Phó Goám đốc của chi nhánh siêu thị Carrefour, cũng xem như là cán bộ trung tầng trong siêu thị đó rồi, sự việc này gây xôn xao trong huyện Phụng Nguyên, thậm chí người ngoại tỉnh đều biết rồi, cuối cùng lại phán ra một kết quả không minh bạch như vậy. hoặc là anh cầm chứng cớ đến chứng minh Bằng Vũ đẩy người xuống hồ rồi, anh ta cứu người là sự sai lầm của chính mình, hoặc là anh thừa nhận mọi người thấy việc nghĩa mà dũng cảm làm, chính là không cần phần thưởng, cũng phải khen ngợi một chút. Kết quả lại toàn là không đâu. Các anh không chú ý đến báo chí mấy ngày nay phải không? Bên trong còn có không ít đưa tin ngầm phụ trách quản lí siêu thị Carrefour không nghiêm khắc, thì ngay cả cán bộ trung tầng đều tốt xấu lẫn lộn. Tổng giám đốc Tôn Chiêu Luân giận dữ, cho rằng sự việc này gây tổn hại đên danh tiếng của siêu thị. Cho nên ủy thác tôi đến, yêu cầu nhị thẩm phán phải điều tra rõ chân tướng, đưa ra những chứng cứ có căn cứ chính xác.
Lý Thành cười tủm tỉm nói.
-Hả?
Trương Hoa và Chu Du không khỏi nghẹn họng nhìn trăn trối.
Tổng giám đốc Tôn Chiếu Luân có thể đã nói rồi, nếu tôi không được, thì đến Bắc Kinh mời mấy giáo sư và luật sư danh tiếng đến, sự việc này nếu nói không rõ trắng đen, siêu thị Carrefour mất đi tiếng tăm của doanh nghiệp đáng giá ngàn vàng không chấp nhận để người khác bôi nhọ lên.
nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của hai người, trong lòng Lý Thành không còn vui vẻ. Làm luật sư, tuy rằng lấy yếu thắng mạnh, quả nhiên là đã làm rạng rõ được thanh danh, nhưng chẳng những lụy người, hơn nữa còn đắc tội với người, còn có thể gây hậu họa, nhưng nếu là bào chữa cho những nhân vật có thanh thế, lại là có thể bớt hao hâm tổn sức. Siêu thị Carrefour đã nói rồi, nếu nói kết quả cuối cùng của vụ án đó khiến người ta vừa lòng, thì sẽ mời ông ta làm cố vấn pháp luật của siêu thị này. Hơn một năm này không ít phí cố vấn không nói đến, có thể trở thành cố vấn pháp luật của siêu thị Carrefour một công ty liên doanh nổi tiếng ở thành phố Phụng Nguyên thậm chí tỉnh Tần Tây, đối với việc nâng cao địa vị của Lý Thành trong giới luật sư ở tỉnh Tần Tây cũng như ở Hoa Hạ, cũng là sự giúp đỡ lớn.
-Điều này…
Hai người Trương Hoa và Chu Du trừng mắt, một nhân vật nhỏ như Bằng Vũ trong con mắt của bọn họ có là gì, nhưng Tôn Chiếu Luân thì không phảingười bọn họ có đủ khả năng chống lại, mọi người chính là muốn gặp lãnh đạo thành phố, lãnh đạo tỉnh, cũng không phải là việc gì khó khăn. Cho dù là lãnh đạo tòa án trung cấp của bọn họ, cũng không có tư cách chỉ khoa tay múa chân trước mặt Tôn Chiếu Luân, bày đặt ra mặt lãnh đạo gì đó để chọc giận người ta, có khi người ta sẽ ở trước mặt phó chủ tịch tỉnh hoặc Bí thư tỉnh ủy nói nhỏ gì đó thì con đường thăng quan tiến chức của mình thì không có hy vọng rồi.
Trong lòng Lý Thành cười thầm, vụ án Bằng Vũ mấy ngày trước ông ta cũng đã biết, xem xong rồi ông ta không ngừng oán thầm trong lòng. Hiện tại người trong quan tòa này, cũng là không bằng thế hệ trước, đặc biệt là những người có quyền lực cho dù muốn thiên vị một bên, cũng không thể thể hiện rõ ràng như vậy chứ? càng không thể tự mình thay đổi lí do được chứ . “Lấy sự thật làm căn cứ, lấy luật pháp làm thước đo” những lời này không phải là chỉ nói cho hay, không ai đứng ra chất vấn thì thôi, nhưng một khi có người dám đứng ra nghi ngờ kết quả này, thì chắc chắn là không trụ nổi rồi.
Sau khi Lý Thành rời khỏi, Trương Hoa hoang mang đem việc đó báo cáo lên cho những lãnh đạo của tòa án trung cấp, siêu thị Carrefour đã bày tỏa thái độ của họ----đối với kết quả xét xử không rõ ràng này, theo lời của Bạch Vân nói, đó là phán quyết không làm cho người ta hài lòng, một chức phó Giám đốc cỏn con như ông ta đều không làm chủ được, làm sao gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.
Mà cùng một ngày, “Nhật báo Tần Tây” và đài truyền hình tỉnh Tần Tây đăng thông tin treo giải thưởng, cũng là thu hút sự chú ý của người trong toàn tỉnh. Siêu thị Carrefour hướng đến toàn thành phố và người Tần Tây trong toàn tỉnh chính thức treo giải 300 ngàn tệ chỉ cần có người có thể đưa ra lời chân thật, có thể có được chứng cứ mà quan tòa và nhân dân đều chấp nhận, chứng minh chân tướng về vụ án Bằng Vũ, bất kể là chứng minh Bằng Vũ đẩy người xuống hồ, hay có thể chứng minh Bằng Vũ không đẩy người, người đó đều có thể lấy đi 300 ngàn tệ.
Người dân cả tỉnh này vì chuyện này mà rầm rộ lên thâm chí cả nước cũng rầm rộ lên vì 300 ngàn nhân dân tệ này, một người dân lao động bình thường phải kiếm gần 30 năm dè dặn mói có thể giữ được khoản lớn như vậy, không ngờ chỉ là để chứng minh một sự thật.
Có người không hiểu, có người vì đó mà hoan nghêng, đương nhiên nhiều người đang nghĩ, nếu nói họ có thể cầm trong tay 300 ngàn tệ thì tốt rồi.
Hứa Chính Hùng chân bó bột ngồi trong nhà cũng nhìn thấy thông tin này, lúc đó lão chỉ cảm thấy lão dường như lại trượt chân rơi vào hồ nước đục ngầu sau cơn mưa, khiến cho lão khó thở, cũng khiến cho lão không thấy rõ trời đất. Lúc ấy, nếu không phải là Bằng Vũ mò lên, lão có thể thật sự táng thân trong hồ rồi.
Nhưng sự thay đổi sau đó lại như diễn kịch, vốn dĩ lão nên cảm tạ ân đức của Bằng Vũ, lại một mực khẳng định bị Bằng Vũ đẩy xuống hồ.
Nguyên nhân thực sự rất đơn giản, cháu trai của lão tên Hứa Đông, cũng là một cán bộ trung tầng của siêu thị Carrefour , lần này, của hàng mới của siêu thị Carrefour gần đến ngày khai trương, trong danh sách người được đề cử chức Giám đốc mới, có cả Hứa Đông. Mà Bằng Vũ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của y.
Khi ở bênh viện, con trai Hứa Chình Hùng là Hứa Nam khi biết thông tin vội đến, đã gọi điện cho Hứa Đông, một là mượn một ít tiền, một là để thông báo cho y một tiếng.
Biết được ông rơi xuống hồ bị thương ở chân phải nhập viện, Hứa Đông liền mang theo tiền đến bệnh viện thăm, đừng nhìn việc Hứa Chính Hùng đến lúc về hưu chẳng qua là một trưởng phòng bình thường trong một quận của Tần Tây, con trai lão là Hứa Nam hiện giờ đã là cán bộ cấp cục phó của viện kiểm soát thành phố Phụng Nguyên rồi. Hứa Đông tất nhiên là phải nịnh bợ một chút.
Mà y đến bênh viện, lúc đó Hứa Nam vẫn chưa đến, Bằng Vũ vội vàng giúp lão đăng ký, kiểm tra, cho nên không nhìn thấy y đã đến. Hứa Đông biết được từ miệng của Hứa Chính Hùng, người cứu lão chính là Bằng Vũ, Hứa Đông lập tức nhận thức được, cơ hội của y đến rồi.
Đúng là dưới sự thỉnh cầu của Hứa Đông, sau khi Hứa Nam đến Hứa Chính Hùng mới một mực khẳng định Bằng Vũ đẩy lão xuống hồ. Đương nhiên rồi, lão cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lão xem xét đến tuổi tác lão cũng lớn rồi, xương cốt kiểu này cũng khó mà khỏi được hoàn toàn, mặc dù nói phí chữa bệnh nhà nước sẽ chi trả, nhưng các phí khác cúng không ít à.
Tiền của đứa con trai Hứa Nam, vậy cũng không phải đến vô ích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...