Trùm Tài Nguyên

-Phương, Cái gia tộc Chức Điền này thật là không đơn giản, chỉ về tài lực thôi cũng không thể xem nhẹ rồi.

Cameron mở tờ giấy ra xem thở dài nói. Phương Minh Viễn gật gật đầu nhưng lại không nói gì. Vừa mới tiễn cha con nhà Chức Điền đi nên giờ vẫn còn chìm đắm vào chuyện lúc nãy.

Không thể không nói Chức Điền Chính Đạo rất lão luyện. Đầu tiên là làm chuyện xưa này hiếm thấy, vừa đưa ra trọng lễ làm Cameron cảm thấy kinh ngạc rồi lại bắt Chức Điền Ngô Tam xin lỗi, rồi không cho Chức Điền Ngô Tam có bất cứ hành vi gì với Vũ Điền Quang Ly nữa, cũng tuyệt đối sẽ không cho bất cứ một người nào có quan hệ với nhà họ Chức Điền được động vào Phương Minh Viễn.

Hơn nữa, mới nhìn thì tưởng Chức Điền Chính Đạo bồi thường cho Vũ Điền Quang Ly không nhiều, nhưng trong lời nói ông ta cũng nhắc đến chuyện sẽ hòa giải với gia tộc Vũ Điền, đây rõ ràng là một chiêu rút củi đáy nồi. Vũ Điền Quang Ly hiện tại có thể nói là xưa nay hiếm, ở Nhật Bản đang vô cùng được chú ý, nhưng nếu không có gia tộc Vũ Điền đứng sau lưng, ảnh hưởng của cô ấy chắc chắn sẽ giảm sút lớn, rồi sau khi đã hòa giải được với Cameron và Phương Minh Viễn, Vũ Điền Quang Ly sẽ ở thế một nhành cây không chống nổi gió lớn, cho dù là cô ta có công khai chuyện này với báo giới nếu như không có được sự giúp sức của Phương Minh Viễn và Cameron, thì truyền thông cũng chỉ bán tín bán nghi, sự uy hiếp đối với Chức Điền Ngô Tam cũng chẳng là gì. Thậm chí gia tộc Chức Điền còn có thể phản pháo nói Vũ Điền Quang Ly cố ý làm xấu mặt Chức Điền Ngô Tam.

Chức Điền Chính Đạo đã dám nói như vậy thì khả năng hòa giải được với gia tộc Vũ Điền là rất lớn. Trong gia tộc Vũ Điền, Vũ Điền Trọng cũng không phải là người có thể quyết định tất cả, nếu như lợi ích mà Chức Điền Chính Đạo đưa ra đủ lớn, hy sinh lợi ích của Vũ Điền Quang Ly để đổi lấy lợi ích của gia tộc cũng chẳng phải là chuyện gì không thể được.

-Có điều, Phương, sao lúc đó cậu lại nháy mắt bảo tôi nhận lời?

Cameron có chút khó hiểu hỏi. Một chiếc máy bay công vụ tuy tốt nhưng cũng không phải chỉ có thế mà có thể làm ông ta từ bỏ lập trường, nếu như Phương Minh Viễn kiên quyết truy cứu đến cùng, Cameron tất nhiên sẽ đứng cùng chiến tuyến với hắn. Nhưng lúc đó, sau khi đào thêm được của Chức Điền Chính Đạo thêm năm triệu đô hắn không chỉ nhận lời mà còn nháy mắt bảo ông ta nhận lời, Cameron cũng không thể hỏi nhiều chỉ biết gật đầu hưởng ứng.

-James, ông cảm thấy nếu chuyện này thật sự phải công bố ra ngoài thì Chức Điền Ngô Tam sẽ có kết cục thế nào?

Phương Minh Viễn lật tờ hóa đơn nhận hàng trong tay nói. Dựa vào ba tờ hóa đơn nhận hàng hắn có thể đến bất cứ một cửa hàng xe Porsche nào của Nhật Bản để lấy một chiếc Porsche đời mới nhất.

-Kết cục gì?

Cameron cân nhắc một chút, đối với pháp luật Nhật Bản ông ta không thông thuộc lắm.


-Sao cũng phải ở tù vài năm, hành động đó xem như là bắt cóc không thành rồi mà? Cứ cho là gia tộc Chức Điền có ảnh hưởng lớn ở Nhật, nhưng ba người chúng ta liên thủ, cũng không thể không thắng được y.

Chút lực này Cameron vẫn có đủ, ở Hollywood nhiều năm như vậy, ông ta cũng đã kết thân với không ít người Mĩ giàu có, đến cả nghị viện thượng viện ông ta cũng biết vài người. Với thế mạnh của Mĩ trước Nhật Bản, nếu như Cameron muốn làm to chuyện cũng đủ cho gia tộc Chức Điền lãnh đủ.

Phương Minh Viễn vỗ vỗ vai Cameron, cho dù lúc đầu vì cái gì mà Cameron mới xích lại gần hắn thì đến bây giờ hai người cũng đã thật sự là bạn bè rồi.

-Với luật của Nhật Bản, muốn định tội Chức Điền Ngô Tam cũng không dễ, chỉ cần Điền Hạ Trọng Nhất không mở miệng, chúng ta cũng chẳng có gì để chứng minh kẻ đứng sau chuyện này là Chức Điền Ngô Tam.

Phương Minh Viễn nhẹ thở dài. Dù ban nãy Chức Điền Ngô Tam cũng đã xin lỗi rồi, nhưng cha con y từ đầu đến cuối lại không hề nói lấy nửa câu vì sao xin lỗi, đừng nói lúc nãy không ghi lại lời làm bằng chứng, cho dù có ghi lại cũng hoàn toàn không thể bắt bẻ được Chức Điền Ngô Tam.

Huống hồ, chuyện Điền Trung Trọng Nhất bắt cóc Vũ Điền Quang Ly đã được kết án ở sở cảnh sát Tokyo rồi, bây giờ nếu muốn điều tra lại từ đầu thì điều đầu tiên là phải thuyết phục được cảnh sát Tokyo, đó là chuyện không phải mấy ngày có thể hoàn thành được. Hơn nữa gia tộc Chức Điền lại là rắn bản địa, môi quan hệ ở Nhật Bản rất rộng, các mối quan hệ đan xen phức tạp, cho dù sở cảnh sát Tokyo có điều tra lại, có trời mới biết lúc nào mới có kết quả. Mà cho dù có nắm được chứng cứ là Chức Điền Ngô Tam đứng sau mọi chuyện, tòa án Nhật Bản sẽ phán quyết thế nào lại là một quá trình đấu sức giữa hai bên. Như vậy phải tốn ở trong đó không biết bao nhiêu là thời gian tài lực và sức lực.

Hơn nữa, cứ cho là có thể cho Chức Điền Ngô Tam vào tù được, vậy cũng chẳng được mấy năm y cũng có thể thoát ra được, ngược lại lại có thể làm cho Chức Điền Chính Đạo hận đến tận xương, sau này chắc chắn lúc nào cũng tìm cơ hội phục thù, như vậy là mất nhiều hơn được.

Cameron trầm ngâm. Ông ta cũng hiểu, đúng là như những gì Phương Minh Viễn nói, những chuyện như thế này không thể trong một thời gian ngắn mà có thể điều tra và kết án ngay được. Có khả năng sẽ phải tốn không ít thời gian và sức lực, đối với ông ta mà nói ông ta có chút không thể theo được.

-Phương, cậu nói không sai, chúng ta thật sự là không thể đảm nhận được, thế Vũ Điền Quang Ly nói thế nào?

Chuyện cha con Chức Điền đến đây không hề giấu mấy người Asohon Kagetsu, vì vậy mấy người bọn họ vẫn còn đang sốt ruột chờ tin tức, chờ tin của hắn. Phương Minh viễn về phòng, ba người con gái lập tức vây lại miệng năm miệng mười hỏi han.


-Nhà Chức Điền đến để hòa giải, tôi và Cameron đã hòa giải rồi.

Phương Minh Viễn để mấy đồ trong tay lên bàn nói.

-Đây là quà bồi thường của Chức Điền Chính Đạo. Cameron có được một máy bay công vụ, tôi có được biệt thự ở Hakone, còn ba cô mỗi người sẽ được một chiếc porsche, Quang Ly còn được thêm một tờ chi phiếu trị giá năm triệu đô. À, Chức Điền Chính Đạo cũng sẽ cho nhà Vũ Điền chút gì đó, còn đó là cái gì thì không thể biết được. Có điều ông già đó xem ra rất chắc chắn.

Ba người phụ nữ xem một hồi không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Tên Chức Điền Chính Đạo này ra tay đúng là không giống người thường. Lễ vật xin lỗi trị giá mấy chục triệu đô, thật là làm người ta thất kinh.

-Vì Chức Điền Ngô Tam, gia tộc Chức Điền thật là tổn hại nguyên khí a!

Ánh mắt của Asohon Kagetsu chuyển đến Vũ Điền Quang Ly nhẹ giọng nói:

-Chức Điền Ngô Tam, xem ra địa vì trong dòng tộc cũng không nhỏ.

-Tôi chỉ biết y có quyền thừa hưởng trong gia tộc Chức Điền, còn rốt cuộc là thế nào tôi cũng không biết.

Vũ Điền Quang Ly khổ não nói, cứ như thế buông tha cho Chức Điền Ngô Tam cô ta thật sự không cam tâm. Nhưng phương Minh Viễn cũng đã nhận quà xin lỗi của người ta, thế có nghĩa là mọi chuyện đã xong, dù cô ta không thoải mái cũng chỉ có thể nhận mà thôi. Huống gì cô cũng hiểu, không có gia tộc Vũ Điền, không có Phương Minh Viễn và Cameron, dù cho cô ta có làm gì thì cũng chỉ có hạn mà thôi.

Phương Minh Viễn nhìn lướt qua mặt ba cô, xem ra kết quả như thế này làm ba người họ rất ngạc nhiên.


-Quang Ly, chưa được sự đồng ý của cô mà tôi đã nhận lời, thật sự xin lỗi.

Thực ra lúc đó Chức Điền Chính Đạo cũng đã nói, phải để Chức Điền Ngô Tam tạ tội trước mặt Vũ Điền Quang Ly, nhưng Phương Minh Viễn lấy cớ là Vũ Điền Qunag Ly đã ra ngoài để từ chối.

-Tôi không cần xin lỗi gì cả.

Khi nói chuyện Vũ Diền Quang Ly thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt chảy xuống. Tuy quà của nhà Chức Điền vô cùng hậu hĩnh nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng oan ức, đây là Hạ Điền Trung Nhất chưa đạt được mục đích chứ nếu như y đạt được mục đích thì giờ đây cô sẽ thế nào?

Asohon Kagetsu thở dài ôm lấy bả vai cô, nhẹ giọng an ủi. Chuyện đã đến nước này, nếu như gia tộc Chức Điền có thể thuyết phục được gia tộc Vũ Điền thì coi như Vũ Điền Quang Ly không còn có cơ hội phục thù nữa rồi.

Lâm Liên thì có chút kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, đối với chuyện Phương Minh Viễn dễ dàng nhận lời thế này cô thật sự là không thể tưởng tượng được, phong cách xưa nay của Phương Minh Viễn không phải là thế này.

-Quang Ly.

Phương Minh Viễn ngồi xuống bên cạnh, cười nói:

-Người Hoa Hạ chúng tôi có một câu nói không biết cô đã nghe chưa?

-Câu gì?

Vũ Điền Quang Ly nức nở hỏi.

-Đối mặt với một viên pháo bọc đường của kẻ thù, chúng ta phải ăn lấy đường còn ném trả lại pháo.


Phương Minh viễn cười nói. Trên mặt Lâm Liên hiện lên một nụ cười hiểu ý, đây mới đúng là Phương Minh Viễn mà cô biết.

-Đem đường ăn lấy còn ném trả pháo?

Vũ Điền Quan Ly nước mắt lưng tròng nhìn Phương Minh viễn, trên mặt lộ ra nét kinh ngạc.

-Nếu làm như vậy chẳng phải là không làm theo lời hứa sao?

Asohon Kagetsu có chút hiểu được ý tứ của Phương Minh Viễn, như vậy là hắn định tính sổ sau. Liên tưởng đến chuyện trước khi hai cha con Chức Điền đến, Phương Minh Viễn nói đến thời kỳ năm năm, Asohon Kagetsu cũng đã đoán ra được năm bảy phần.

-Sao lại nói là không làm theo lời hứa chứ? đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà.

Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói.

-Nhận những thứ này, chỉ là nói cho gia tộc Chức Điền biết chuyện Chức Điền Ngô Tam đứng sau chỉ đạo bắt Vũ Điền Quang Ly chúng ta sẽ không nhắc đến nữa. Nhưng cô có nghĩ hai nhà sẽ từ đây quên đi chuyện đó mà vui vẻ với nhau không? Hì hì, Chức Điền Chính Đạo cũng sẽ không nghĩ thế đấy chứ. Hạ thủ với con gái nhà người ta mà chỉ thế là coi như xong sao, như thế thì dễ dàng với bọn họ quá.

-Ngô Tam, lúc đầu ta cho con chút danh là muốn con có thể tiết kiệm sức lực nhanh chóng trưởng thành, để đến một ngày có thể thay thế ta đảm đương công việc. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay con càng phải nỗ lực hơn nữa, không được có chút buông thả nào.

Trên mặt của Chức Điền Chính Đạo đã không còn nét khoan khoái như khi vừa ra khỏi cửa nữa.

Một con cáo già như ông ta có thể hiểu, lần này xem như Chức Điền Ngô Tam đã tai qua nạn khỏi nhờ sự bảo vệ của ông ta, nhưng điều đó không có nghĩa là Chức Điền Ngô Tam có thể kê cao gối ngủ. Những món quà của ông ta đúng là rất quý, nhưng đối với những người như giàu cónhư Phương Minh Viễn và Cameron lại vui vẻ nhận lấy làm cho ông có chút bất an.

Có thể…bão lớn đang còn ở phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui