Trong mấy ngày tiếp theo, Phương Minh Viễn dạo chơi vui đùa, hưởng thụ niềm hứng thú của không gian non xanh nước biếc ở Hakone.Đồng thời cũng là đang chờ tin tức từ các bên chuyển đến.
Cameron thực ra vội quay về Mỹ, nhưng sau khi Phương Minh Viễn đồng ý cúng ông ta tiến thêm một bước hoàn thiện bộ phim “ Cướp biển vùng Caribe, cũng không thấy nói gì đến việc quay về nữa.Chỉ là trong lúc rảnh rỗi thì suy nghĩ, làm thế nào mới có thể đạt được yêu cầu kĩ thuật Phương Minh Viễn đưa ra để đưa bộ phim này lên màn ảnh. Do đó mấy ngày hôm nay, khi đi dạo chơi, ông ta thường ngẩn người ra, nếu không phải có người đi theo bên cạnh thì e rằng không thể tránh được việc đụng trúng mấy cái bao trên đầu.
Còn mấy người Lâm Liên, Asohon Kagetsu, người ngoài thoạt nhìn, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện tối hôm đó, vẫn suốt ngày cười hi hi ha ha, chỉ có điều... Giống như... Có gì đó không giống, nhưng nhất thời không thể nói thành lời được.
Trần Trung lại âm thầm làm công việc ở bên cạnh bảo vệ Phương Minh Viễn, sự thay đổi diễn ra trong mối quan hệ củaPhương Minh Viễn và ba cô gái không ai nói với anh, anh cũng có thể nhận ra đến bảy tám phần. Đối với sự lựa chọn của mấy người Lâm Liên, Trần Trung từ đầu đến cuối không đưa ra ý kiến gì, nhưng lại bắt đầu cố ý tạo cho Phương Minh Viễn và các cô ấy không gian riêng.
Phương Minh Viễn lại thầm nghiến răng nghiến lợi, cậu xem như đã lí giải được rồi, cái gì gọi là việc của mọi người thì không phải việc của ai cả. Tuy rằng mọi người đã chọc thủng cái cửa sổ bằng giấy đó, nhưng ba cô gái ai cũng không đi làm việc đầu tiên, Phương Minh Viễn thật sự có ý với Lâm Liên, nhưng Lâm Liên lại là người có da mặt mỏng nhất, hơn nữa ba cô gái ăn ở chơi đùa đều cùng nhau, trừ khi Phương Minh Viễn mặt dày mày dạn đến ngủ cùng, nếu không thì cũng thật khó tìm được cơ hội thích hợp.
Ngủ chung với các cô gái, đó thật sự là điều vô số đàn ông mơ ước, nhưng Phương Minh Viễn lại không dám. Tuy rằng, linh hồn cậu là con người, tổng số tuổi cũng đã gần năm mươi, nhưng trong mắt mọi người, cậu lại như một thiếu niên đó là chuyện hoang đường, nếu lan truyền ra ngoài, thì chắc chắn sẽ tổn hại đến danh dự của cậu. Hơn nữa cho dù là Trần Trung, hay là ba cô gái, ai cũng không thể gánh vác nổi trách nhiệm nếu ông cụ Phương biết, e rằng sẽ đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà họ Phương.
Kết quả là, Phương Minh Viễn mấy ngày này, đã từng thân từng sờ cũng tính toán, chính là cửa cuối cùng không đột phá được. Loại đồ vật này, nếu vẫn không có cơ hội, thực sự cũng không phải là không thể chịu đựng, nhưng rõ ràng có thể đủ được, lại ăn không hết, nhưng chỉ là có chút làm người ta buồn phiền.
Nhưng buồn phiền thì cứ buồn phiền, vẫn phải tiếp tục làm việc.
Buổi sáng hai ngày sau khi sự việc xảy ra, Ollila và Joseph liền tới khách sạn Ashi, sau khi họ theo lời của Trần Trung biết được sự việc lớn như thế đã bất ngờ xảy ra tối qua thì cũng đã hiểu rõ,Phương Minh Viễn lúc này nhất định không có cách nào thoát ra để đến đón tiếp bọn họ, cho nên họ chỉ đưa cho Trần Trung một tờ giấy rồi đi. Nhưng sau khi đám người Phương Minh Viễn chuyển đến khách sạn mới, đám người Ollila cũng chuyển đến theo, còn ở cùng một tầng với Phương Minh Viễn.
Mỗi ngày, bọn họ đều gặp nhau ở hành lang, Ollila cũng thỉnh thoảng mời Phương Minh Viễn đi uống trà, uống cà phê, thậm chí còn cùng ăn tối nữa. Còn về chủ đề quan hệ song phương, tất nhiên là không ngoài tiền đồ trong tương lai của công ty tập đoàn Nokia và điện thoại di động.
Tuy nhiên lần này, Ollila đã quyết định ngày kia rời khỏi Nhật Bản nên thực sự có thành ý thỉnh giáo Phương Minh Viễn, tương lai tập đoàn Nokia rốt cuộc ở phương nào? Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đưa tập đoàn Nokia đang dần suytàn một lần nữa dẫn đầu trên con đường phát triển. Phương Minh Viễn cũng cố gắng hết sức có thể đem những việc cậu biết trong kiếp trước về tập đoàn Nokia nói cho Ollila .
-Phương, tôi thừa nhận, tiền đồ trong tương lai của điện thoại di động rất rộng lớn, nhưng...Giá của nó, còn cả phí dùng thư tín, không phải trong thời gian ngắn có thể hạ xuống được.
Ollila có chút khó tin nói. Phải biết rằng, ở Âu Châu, hiện nay điện thoại di động cũng không phải là thiết bị ai cũng có, rất nhiều người còn dùng máy nhắn tin. Hơn nữa việc sử dụng điện thoại di động, thì phải xây dựng trạm thông tin liên lạc ở các nơi, quá trình xây dựng này, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, hơn nữa phí sử dụng cũng làm mọi người đau đầu. Sở dĩ công ty Motorola đầu tư kế hoạch vệ tinh I-rít, thực sự cũng là vì nguyên nhân liên quan đến việc này. Thông qua việc đi qua vệ tinh tránh cho mặt đất số lượng lớn trạm thông tin liên lạc.
-Jorma, tôi nghĩ đối với định luật của Moore ông nhất định không xa lạ gì?
Phương Minh Viễn mỉm cười hỏi ngược lại. Ollila ngẩn người ra, gật gật đầu.
Người đề xuất định luật Moore là Gordan – người sáng lập công ty Intel. Bác sĩ Moore. Từ năm 1965, ông ta đã đề xuất, trong nhiều nhất mười năm, tích hợp vi mạch sẽ đổi chiều hai năm một lần. Sau đó, ngành IT đem chu kỳ này ngắn lại thành mười tám tháng. Hiện tại, cứ mười tám tháng, tính năng của máy tính và sản phẩm IT sẽ thay đổi một lần, hoặc máy tính và sản phẩm IT có tính năng giống nhau, cứ mười tám tháng giá tiền sẽ hạ một nửa. Tuy rằng, tốc độ phát triển này khiến người ta khó có thể tin được, nhưng mấy năm tới sự phát triển của ngành IT từ đầu đến cuối tuần hoàn theo tốc độ đoán trước của định luật Moore.
-Máy tính lúc đầu nếu tôi nhớ không nhầm, có tốc độ là 5000 lần hoàn thành các phép tính cộng trừ trong một giây. Nhưng con quái vật với trọng lượng là hai mươi bảy tấn, tiêu hao mười lăm vận wat điện năng, dài hơn ba mươi mét, rộng hơn mười thước, cao hơn hai métnày, cần phải chuẩn bị phòng đặc biệt thì mới có thể đặt được nó nhưng một khi nó khởi động, áp lực của điện lực cung ứng lớn, lúc đó cũng khiến con người vô cùng đau đầu. Còn máy tính hiện nay thì sao, không nói đến việc nâng cao tính năng cho nó, ít nhất cũng có thể đặt lên bàn làm việc rồi tuy giá của nó vẫn rất cao sang, nhưng đã không phải là thứ chỉ có quân đội và chính phủ mới có thể sử dụng được.
Phương Minh Viễn tuỳ ý vẫy vẫy tay nói,
-Ngài không biết, định luật này này cũng sử dụng giống điện thoại di động sao? Rất tốt, điện thoại di động hiện nay, trọng lượng lớn nhỏ cũng giống như khối gạch, tính năng không tốt, thường xuyên bị mất liên lạc, thậm chí còn xuất hiện lời nói vui điện thoại di động chuyển động được mới có thể gọi điện được, nhưng ngài vốn không nghĩ tới, nếu sau vài năm, khi xuất hiện một loại điện thoại di động có thể nằm gọn trong túi quần, tôi nghĩ chi phí chế tạo cũng sẽ giảm mạnh, nhưng đến thời điểm đó...
Phương Minh Viễn cố ý dừng lại, sau đó từ bàn bên cạnh, lấy một tờ giấy, đưa cho Ollila .
Ollila cầm lấy tờ giấy màkhông biết rõ nguyên nhân, chỉ nhìn lướt qua, người liền ngây ra. Joseph ngồi bên cạnh tò mò ngó đầu sang xem...Chỉ nhìn chiếc điện thoại xinh xắn lung linh được vẽ trên trang giấy, ở bên cạnh, ghi kích cỡ to nhỏ của nó. Nếu có người trong kiếp trước với Phương Minh Viễn nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc nói:
-Đây không phải Nokia 5110 sao?
Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn , Nokia mấy năm đầu phát triển ở Hoa Hạ sẽ khiến người ta có cảm giác sáng ngời trước mắt, đã đưa ra không ít sản phẩm khiến thị trường kinh ngạc. Nhưng trong đó, Nokia 5110 nhất định phải là một điển hình, có thể nói khi đó không ít người tiêu dùng trong nước đều qua Nokia mới biết được.
5110 khi đó có hai mẫu thiết kế sáng tạo, thứ nhất, điện thoại di động có thể đổi vỏ ngoài, thiết kế này khi đó chắc chắn là một sáng kiến, hấp dẫn không ít ánh mắt. Đặc biệt là các nhóm thanh niên. Thứ hai, cài đặt trò chơi trong di động, nên thiết kế đồng dạng là lần đầu tiên xuất hiện ở điện thoại di động, chất lượng của chiếc Nokia phối hợp cả hai công năng đặc biệt lớn khiến chiếc điện thoại trở thanh vương giả của thị trường lúc đó. Hơn nữa cũng khiến Nokia trở thành một thương hiệu điện thoại di động nổi tiếng ở Hoa Hạ.
-Kích thước 125×50×35mm, trọng lượng một trăm tám mươi gam, thời gian đàm thoại từ một trăm tám mươi đến ba trăm phút, thời gian chờ là một trăm hai mươi giờ trở lên.
Số liệu liên tiếp này khiến Ollila thấy bản thân thực sự không thở nổi. So với điện thoại di động đang lưu hành hiện nay, chiếc điện thoại trong tưởng tượng của Phương Minh Viễn quả thực có thể gọi là sự tiến bộ của thời đại.
-Jorma, đây là chiếc di động tôi tưởng tượng, cá nhân tôi cho rằng, chỉ cần tất cả điện thoại di động tập đoàn Nokia các ngài chế tạo, có thể đạt được tiêu chuẩn này, thì các ngài có thể trở thành công ty sản xuất điện thoại di động chính của thế giới,còn việc chiếm được vương vị của công ty sản xuất điện thoại di động cũng không phải là không có khả năng .
Phương Minh Viễn ho hai tiếng, khiến Ollila và Joseph chợt tỉnh lại.
-Cậu Phương, đây là thiết kế của cậu?
Ollila không tin nói,
-Rất đẹp nếu thực sự có thể làm thành chiếc điện thoại thật, tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ muốn có một chiếc.
Ollila ý thức rất nhanh tầm quan trọng của tờ giấy, phải biết rằng, một chiếc điện thoại tốt cũng cần có thiết kế cơ hình tốt, rõ ràng phải có cơ năng xuất sắc, lại vì vẻ ngoài không làm cho mọi người thích, cuối cùng trường hợp thất bại thê thảm, trong giới kinh doanh là vô số kể. Nhưng rõ ràng là mặt hàng điện thoại bình thường, chỉ là vì có thiết kế bên ngoài bắt mắt, còn trường hợp bán chạy cũng là không thể đếm xuể.
Cho dù cuối cùng có đạt được số liệu trong thiết kế của Phương Minh Viễn, nhưng chỉ cần thiết kế bên ngoài này, Ollila cảm thấy cũng có giá trị rất lớn.
Nếu dựa theo đàm phán buôn bán bình thường, Ollila cho dù đã ưng ý thiết kế này, nhưng tuyệt đối không được biểu hiện ra ngoài, trái lại phải cố gắng tìm ra khuyết điểm, thì mới có thể thuận lợi cho việc ép giá sau này, nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc với Phương Minh Viễn, Ollila đã hiểu được một đạo lý, đó chính là tuyệt đối không thể coi thường Phương Minh Viễn. Kết quả cuối cùng của việc chơi loại tiểu xảo này , rất có thể là tự mình từ nay về sau sẽ đánh mất mối quan hệ tốt đẹp với Phương Minh Viễn.
Phải biết rằng, vị trí vương giả về điện thoại di động hiện nay, chính là Motorola, chiếm hơn 90% thị trường thế giới, các tập đoàn di động sau này như Sony Ericsson, Nokia, Samsung, hiện nay đều là kẻ theo đuôi Motorola, ăn cơm thừa rượu cặn Motorola để lại.
Nếu Phương Minh Viễn có thể đưa ra một thiết kế đi trước như thế, thì ai dám cam đoan trong tay cậu không có bản thứ hai, bản thứ ba? Nếu làm hỏng quan hệ của hai bên, Phương Minh Viễn chuyển hướng sang công ty khác, Ollila cảm thấy ban thân sẽ phải sám hối suốt cuộc đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...