-Quang Ly, đã có tình yêu của Plato rồi, thì tất nhiên sẽ có sự chịu trách nhiệm của Plato.
Asohon Kagetsu ngây người ra một lúc rồi cười tươi, giơ tay kéo chân trái của Phương Minh Viễn, đặt lên đùi mình, hai tay nắm lại, nhẹ nhàng đấm chân cho cậu ta, mắt đung đưa và nói:
-Nhưng, cô không tiếc cậu Phương sao?
Giờ khắc này, Phương Minh Viễn cảm thấy mình dường như lại nhớ tới thời điểm lần đầu gặp Asohon Kagetsu ở ngôi trường dành cho con em của các công nhân nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thuộc thị trấn Hải Trang, khi đó, Asohon Kagetsu vô cùng xinh tươi, nhất cử nhất động đều hút hồn người khác, khiến người đó không thể kìm lòng được. Sau đó, sau khi Asohon Kagetsu rời khỏi ban Quan hệ xã hội của “ Tuần san thiếu niên”, trở thànhtrợ thủ đắc lực ở Nhật Bản của cậu thìrất ít khi cậu được thấy vẻ hấp dẫn đó của cô ấy lần nữa.
-Tiếc à?
Phương Minh Viễn lẩm bẩm. Vấn đề này thật là không dễ trả lời.
Cậu vòng tay ôm lấy eo Lâm Liên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên và đôi môi đỏ mọng mê hồn của Lâm Liên, thật sự không nỡ nghĩ đến việc có một ngày Lâm Liên có lẽ sẽ thuộc về một người đàn ông khác không phải cậu, trong lòngPhương Minh Viễn lúc này khó chịu không nói nên lời.
-Hừ, quả nhiên là gã đàn ông ăn tham.
Vũ Điền Quang Ly than thở. Nhưng cô cũng giơ tay kéo cái chân kia của Phương Minh Viễn đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng đấm.
-Đàn ông à? Từ xưa đến nay, có mấy người không tham lam chứ?
Asohon Kagetsu cười lớn nói,
-Muốn bảo đàn ông không ăn tham , thì cũng giống như bắt người phụ nữ không yêu cái đẹp nữa. Hơn nữa, nếu cậu ta không ăn tham thì tôi và cô có cơ hội sao? Tôi thấy, người đàn ông ăn tham không đáng sợ, điều đáng sợ là người đàn ông ăn xong rồi mà không có trách nhiệm.
Asohon Kagetsu suy nghĩ rất rõ ràng, các cô ít nhất cũng lớn hơn Phương Minh Viễn bảy tám tuổi, muốn gả cho Phương Minh Viễn là điều tuyệt đối không thể. Ông cụ Phương tuyệt đối không cho phép Phương Minh Viễn cưới một cô gái hơn cậu ta nhiều tuổi như thế.Mà nếu như cô được gả cho cậu ta, theo truyền thống của người Nhật, cô phải nghỉ việc về nhà giúp chồng dạy con, làm một bà chủ của gia đình, cho dù cô kiên quyết nghỉ việc ở nhà thì Phương Minh Viễn vẫn có thể yên tâm giao khối tài sản khổng lồ như thế vào tay cô, để cô tuỳ ý quản lý hay sao? Ít nhất thì Asohon Kagetsu biết rằng, nếu đã thay đổi bản thân thì cũng phải suy nghĩ nhiều lần.
Mấy năm qua Asohon Kagetsu ở cạnh Phương Minh Viễn thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu nói về cảm tình thì cô chắc chắn rất thích cậu ta, nhưng nếu nói là yêu thì bản thân Asohon Kagetsu cũng không xác định được rốt cuộc có phải hay không, hơn nữa rốt cuộc đó là sự kính yêu của thuộc hạ đối với ông chủ mạnh mẽ, hay là tình yêu của một người con gái dành cho người con trai nữa? Điều nay cô cũng đắn đo không xác định được.
Asohon Kagetsu thường ngày cũng không phải là không nghĩ tới điều này, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều không có đáp án nào có thể khiến cô thoả mãn cả.
Phương tuổi còn trẻ, không cần nóng vội.
Cuối cùng cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Tuy rằng thường ngày cũng có không ít người thèm muốn sắc đẹp của cô, nhưng đều bị cô từ chối không chút khách khí. Còn thân phận của cô ở Nhật Bản hiện nay, nắm giữ tiền vốn trong tay, cũng khiến cô có thừa sự lo lắng rồi. Asohon Kagetsu không thể tưởng tượng, nếu có một ngày, cô rời khỏi vị trí này thì cuộc sống sẽ trở thành như thế nào khi cô thích cảm giác nắm quyền lực trong tay, cô thích cảm giác thành tựu của kiểu thành công đó .
Cho nên, khi Vũ Điền Quang Ly để lộ cửa sổ giấy kia, Asohon Kagetsu cũng đã có quyết định. Nếu đã không ghét Phương Minh Viễn, cũng rất thích cậu ta, thì cô sẽ trở thành người phụ nữ của cậu ta, do đó sẽ tiếp tục quản lý số vốn ở nước ngoài cho cậu ta, thể hiện tài năng của bản thân cũng là sự lựa chọn không tồi. Dù sao ở Nhật Bản, đừng nói là người tình, đến con riêng cũng không có mấy người vung tay múa chân.
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười, cô gái trưởng thành trong môi trường này ở Nhật Bản, cách nhìn nhận vấn đề này qủa nhiên khác với các cô gái ở Hoa Hạ.
-Các cô đã nghĩ xong chưa? Nếu muốn tôi phụ trách, thì cũng có nghĩa là , trừ khi cắt đứt hoàn toàn với tôi, nếu không thì các cô không được nghĩ đến người đàn ông khác, tính độc chiếm phụ nữ của tôi rất mạnh đấy.
- Rất mạnh ư ? Cho nên bây giờ cậu mới nhất định phải lôi người đứng đằng sau ra à?
Asohon Kagetsu khẽ cười nói.
-Vì cậu cảm thấy hắn đang đe doạ người phụ nữ của cậu à?
Asohon Kagetsu cố tình nhấn mạnh cụm từ “ người phụ nữ của cậu”.
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
-Kagetsu cô muốn nghĩ như thế tôi cũng không phản đối. Nhưng tôi muốn nói, cho dù các cô không phải là người phụ nữ của tôi thì cũng là những người bạn và trợ thủ đắc lực của tôi, khi bạn bè và thuộc hạ của tôi bị uy hiếp, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được, huống hồ kẻ khốn kiếp đó đều ra tay với tất cả chúng ta, không tìm ra được thì thật là mất mặt.
- Con vịt đã chín rồi mà miệng vẫn còn cứng.
Lâm Liên lẩm bẩm. Ba cô gái, nếu là người hiểu rõ Phương Minh Viễn nhất thì chỉ có Lâm Liên. Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly nghe Lâm Liên nói mà không nhịn được cười khiến những nhát đấm vào đùi Phương Minh Viễn cũng trở nên loạn nhịp.
Phương Minh Viễn nhìn Lâm Liên không nói gì, đột nhiên xoay người, hai tay ôm lấy Lâm Liên, vùi mặt vào bụng Lâm Liên.
-Này.
Lâm Liên chỉ cảm thấy ở bụng mình, từng đợt hơi nóng xuyên qua lớp quần áo của cô, phả vào da thịt cô, cảm giác một hồi * trong mơ vào buổi tối khiến toàn thân Lâm Liên lập tức mềm nhũn, nếu không phải là đang dựa vào ghế thì chỉ e là cô sẽ xụi lơ trên mặt đất mất.
Phương Minh Viễn còn kì quái cố ý hít thở mạnh hơn, không kiêng nể gì hít thật sâu hương thơm từ cơ thể Lâm Liên, rồi lại thở ra luồng hơi cực nóng lên bụng Lâm Liên. Cậu biết rằng làm như thế sẽ khiến người phụ nữ có cảm giác cơ thể nhạy cảm sẽ rất nhanh chóng có cảm giác.Ở kiếp trước, chiêu thức này có thể nói là vô cùng linh nhiệm.
Lâm Liên chỉ cảm thấy hai má cô nóng ran lên, cảm giác thích thú khó có thể nói thành lời đó từ trong cơ thể giống như thuỷ triều từng đợt từng đợt không ngừng trào dâng.Cô muốn kéo Phương Minh Viễn lại, nhưng không thể cử động được, tay buông thõng trên người Phương Minh Viễn, không kìm lòng nổi liền ôm lấy cậu ta. Nếu không phải là vì Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly vẫn đang ngồi bên cạnh, Lâm Liên vẫn còn có hai phần tỉnh táo, nếu không thì chắc chắn sẽ phát ra những tiếng rên rỉ .
Phương Minh Viễn biết Lâm Liên da mặt mỏng, cậu lại làm trò kì quái này, tuy rằng hiện giờ cô ấy không có sức phản kháng, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ không vui. Cho nên gây sức ép vài cái rồi thì cũng buông tay, cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng lên của Lâm Liên và nói:
- Chị Liên, còn nói nữa không?
-Không nói nữa, không nói nữa.
Lâm Liên liên tục lắc đầu thở dốc nói.
Phương Minh Viễn lúc này mới nằm thẳng lại, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly nói
-Hai cô cũng chẳng có trách nhiệm với công việc, từ nãy đến giờ mới đấm được vài cái thế à?
Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly ngơ ngác nhìn nhau, Vũ Điền Quang Ly lẩm bẩm nói:
-Chị Liên không phải là cậu ta chưa từng có bạn gái sao? Sao vẻ cậu ta giống người từng trải vậy?
Chưa từng được ăn thịt heo cũng đã từng nhìn thấy heo chạy, Vũ Điền Quang Ly lớn lên ở Nhật Bản và Mỹ, tuy rằng còn là trinh nữ, nhưng từng xem cảnh nam nữ quan hệ cũng không biết bao nhiêu lần, giống như Phương Minh Viễn vậy, dễ khiến phụ nữ có cảm giác, nhìn thế nào cũng không thấy giống trai tân.
-Xì.
Asohon Kagetsu không nhịn nổi cười phá lên,
-Quang Ly ơi, điều này chỉ có thể giải thích rằng cậu Phương đây có khả năng kì lạ trời ban cho, có rất nhiều việc không cần thầy mà vẫn biết.
Vũ Điền Quang Ly sau một lúc lâu nghiêng đầu nhìn Phương Minh Viễn, gật gật nói:
-Cũng đúng, hình như cũng chỉ có thể giải thích như thế mà thôi.
Lâm Liên trong chuyện này không thể gạt mọi người, cũng không cần gạt mọi người. Bản thân cô cũng không phải muốn làm vợ của Phương Minh Viễn, vẫn có thể can thiệp vào cuộc sống của cậu ta. Hơn nữa người đàn ông bình thường, ở tuổi Phương Minh Viễn, đều ở trong trường học, nhìn các nữ sinh mà không ngừng thèm thuồng, sao có thể giống như Phương Minh Viễn, đã có một thế giới riêng, có cả một nhóm người khắp thế giới nghe theo cậu ta. Như thế suy ra rằng, cậu ta khác mọi người cũng không có gì là kì quái cả.
-Bằng không, thì chính là cậu ta lén lút xem phim con heo mà chị Liên không biết.
Asohon Kagetsu cười mà như không cười và nói.
Phương Minh Viễn hai tay giơ ra, vẻ mặt vô tội nói:
-Asohon Kagetsu, tuy chúng ta rất thân, nhưng cô nói thì cũng phải có bằng chứng chứ? Có chứng cớ thì lấy ra đi, nếu không hai chúng ta có thân nhau, tôi cũng phải nói đi tố cáo cô phỉ báng, làm vấy bẩn danh dự của tôi.
Phim con heo đương nhiên là từng xem không ít, không có ngàn tám trăm bộ, cũng có trăm tám mươi bộ, ảnh chân dung cũng đã thu thập được gần mười cái, nhưng đều là ở kiếp trước, còn trong kiếp này, quan hệ với nhau cũng chỉ có hình thức ban đầu, máy tính lại ngu muốn chết, đến In95 cũng không có, chính những chiếc băng ghi hình của Nhật Bản, cậu ta cũng không có cơ hội mua cho nên Phương Minh Viễn nói cũng là hợp tình hợp lý.
Asohon Kagetsu tất nhiên không biết đây là lời thoại kinh điển trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, bị cậu ta nói cho một câu khiến cô không nói được gì nữa, thấy bộ dạng lúng túng của Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên cười phá lên.
-Các người cứ cười đi.
Asohon Kagetsu thẹn quá thành giận, vùng lên đè Vũ Điền Quang Ly xuống, mười ngón tay thon dài cù mấy cái vào nách Quang Ly, Vũ Điền Quang Ly cười chảy cả nước mắt, liên tục xin tha nói:
-Kagetsu, Kagetsu, tôi không cười nữa, tôi không cười nữa.
-Hả? Quang Ly cô sợ bị cù à?
Phương Minh Viễn ngồi dậy, cười tủm tỉm nhìn hai người nói,
-Tốt, thế là tốt.
-Tốt cái gì mà tốt, cậu...Không sợ... Kagetsu, tha cho tôi đi...Cù tôi à?
Vũ Điền Quang Ly nửa cầu xin nửa tức giận nói.
-Đúng vậy, tôi không sợ bị cù.
Phương Minh Viễn cười như thể một con cáo vừa nhìn thấy một con gà mái con vậy, tiến đến trước mặt Vũ Điền Quang Ly nói,
-Không tin cô có thể thử xem.
Asohon Kagetsu đành phải dừng tay lại, Vũ Điền Quang Ly giơ tay cù vào nách Phương Minh Viễn mấy cái, Phương Minh Viễn cười hì hì hoàn toàn không có phản ứng. Vũ Điền Quang Ly không tin, giơ tay cù lại mấy cái, Phương Minh Viễn vẫn giữ dạng điệu đó, trái lại tay Phương Minh Viễn vừa mới chạm vào người cô thì Vũ Điền Quang Ly liền cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới nhột vô cùng cười đến mức nước mắt giàn giụa.
Phương Minh Viễn đắc ý mỉm cười, thực ra cậu không phải không sợ nhột, mà là cậu có một tật xấu, bất kể là ai, sau khi cù cậu ta cười một hồi, lại cù cậu ta thì mới có tác dụng. Nếu bạn chưa cù cho cậu ta cười được thì cho dù làm lại nhiều lần cũng vô dụng.
-Kagetsu, mau tới cứu tôi cậu ta chính là một con quái vật.
Vũ Điền Quang Ly hét lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...