Lần này Vu Thu Hạ thật sự tức giận, đối với Phương Minh Viễn, cô ấy yêu thương hắn như em trai ruột của mình. Ở Hồng Kông, không ngờ có người dám xúi giục xã hội đen ra tay với hắn, đây là việc mà cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua, đặc biệt là làm cô ta hiểu ra mọi việc trong chuyện này, bên Phương Minh Viễn không hề có điều gì sai, cơn tứcgiận càng dữ dội hơn.
Phó cục trưởng cục thẩm tra điện ảnh thuộc tổng cục điện ảnh thật sự cũng được coi là quan chức cấp cao trong chính phủ Trung ương của Hoa Hạ, trong nước bất cứ nơi nào ông đã đến, đều có đoàn tháp tùng, được nhiều người hưởng ứng. Nhưng, điều này không có nghĩa là ông ta mạnh hơn nhà họ Qúach và nhà họ Phương. Tất cả uy phong và khí phách của ông ta đều đến từ chức vụ của ông ta, nếu nói tách mối quan hệ đặc biệt này ra, Đồng Viễn Chinh chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi, bởi vậy khi Vu Thu Hạ biết được Đồng Đồng bọn họ không ngờ còn muốn đến công ty Cẩm Hồ tham quan, lúc đó Vu Thu Hạ liền nỗ trận lôi đình.
Hai chân của Đồng Đồng như nhũn ra đứng không vững, vừa rồi khi Vu Thu Hạ đập bàn quát hỏi, nếu không phải cô ta dựa vào bàn trà trước mặt, có lẽ đã đỗ xuống đất.
Lúc đó trong lòng La Ninh không ngớt lo sợ, anh ta cũng không ngờ đến, phía sau người thanh niên họ Phương đólại có thế lực hùng mạnh như Quách gia và Vu gia, sớm biết như vậy, nói gì thì anh ta cũng muốn ngăn Đồng Đồng lại. Một người như anh ta tất nhiên rõ hơn Đồng Đồng rằng Quách gia có sức ảnh hưởng rất lớn ở Hồng Kông.
-Vu tổng, bớt giận bớt giận.
Mặc dù trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ cũng đã điều chỉnh khá thấp, nhưng lúc này Hắc Quân đã đỗ mồ hôi ướt đẫm, những hạt mồ hôi lớn nhỏ như đậu tương đã phủ kín cả trán.
Vu Thu Hạ lạnh lùng nhìn Hoắc Quân nói:
-Chủ nhiệm Hoắc, anh nói xem, giống những hành vi này theo luật pháp trong nước có thể tạm giam không?
Mồ hôi trên mặt Hoắc Quân theo hai má rơi xuống từng hạt, anh ta rất rõ những hành vi như vậy ở trong nước xem như là đắc tội với ai đó, nếu là người dân bình thường, Đồng Đồng sẽ không cho là cái thá gì, nếu là tắc tội với con cháu của các quan chức, vậy thì khó nói rồi, nếu cấp bậc gần bằng Đồng Viễn Chinh thì mọi người có thể hòa giải, Đồng Đồng nhận lỗi, nhưng nếu đắc tội với con cháu cán bộ cấp cao, làm không tốt Đồng Viễn Chinh còn phải cuốn gói ----cút đi.
Không có địa vị của Đồng Viễn Chinh, Đồng Đồng cô ta chỉ là cái rắm.
-Vu tổng, Vu tổng, cô Đồng tuổi trẻ nhiệt huyết, công việc của cục trưởng Đồng bận rộn, người trong nhà đều yêu thương cô ta, cho nên có chút chịu không được oan ức, việc này thực sự cô ta làm sai rồi, tôi bảo cô ta nhận lỗi với cô.
Hoắc Quân cười nói. Mặc dù anh ta biết Vu Thu Hạ nếu thật quyết định thì tầm ảnh hưởng của Quách gia ở trung ương tuyệt đối có đủ khả năng hạ bệ Đồng Viễn Chinh, nhưng trước khi Đồng Viễn Chinh bị hạ bệ, tuyệt đối có thể xử lý một tên tép riu như mình .
-Tuổi trẻ nông nổi? không chịu được oan ức? lời xin lỗi của cô ta có thể tôi nhận không nỗi.
Vu Thu Hạ cười lạnh lùng nói:
-Chủ nhiệm Hoắc, những lời này, hay là anh đi nói với cha tôi đi.
Vu Thu Hạ vẫy tay, một chàng trai trung niên từ sau lưng cô ta đi lên phía trước. -Vị này là chánh văn phòng của công ty chúng tôi Lỗ Giang Nguyên. Chue nhiệm Lỗ, tiếp theo, là do anh tiếp đãi người của chủ nhiệm Hoắc. Chủ nhiệm Hoắc, tôi còn có cuộc hẹn, không thể ở lại được.
Vu Thu Hạ đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người La Ninh và Hoắc Quân nhảy lên, chặn lại trước cửa, nói liên thanh:
-Vu tổng, cô Vu, việc này thật sự tôi đã sai rồi, chúng tôi nhận chịu phạt, cô nói một câu thì tốt rồi.
Hai người có thể đều bị dọa đến không nhẹ, Vu Thu Hạ nói vòng vo, chẳng phải là nói, cụ Qúach cũng biết chuyện đó rồi. Mặc dù nói sự việc là Đồng Đồng làm, nhưng sau này nếu quốc nội truy cứu đến, hai người cũng không thoát được can hệ, nhẹ thì xử phạt, nặng thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ à.
-Chị Đồng.
-Cô Đồng.
Nhìn thấy Đồng Đồng vẫn đang ngồi ngơ người ở bên kia, trong lòng hai người tức giận, đến lúc này rồi mà vẫn không khẩn trương đến cầu xin Vu Thu Hạ, sự việc này rốt cuộc không phải không phát sinh ra kết quả gì tốt, chỉ cần khiến cho Vu Thu Hạ hết tức giận, chịu nhận lỗi thì có là cái gì.
Nhìn thấy hai người chặn ở trước cửa, mắt của Vu Thu Hạ nheo lại, thư ký đứng sau lưng cô ta lập tức cao giọng nói:
-Tránh ra, nếu không chúng tôi gọi bảo vệ.
Nhìn theo bóng Vu Thu Hạ đi, trong lòng hai người La Ninh và Hoắc Quân như rơi vào hố băng. Sự việc này chắc chắn sẽ không cứ như vậy kết thúc, Vu Thu Hạ khẳng định vẫn còn kế đối phó.
-Chủ nhiệm Lỗ, chủ nhiệm Lỗ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hoắc Quân một tay nắm chặt lấy Lỗ Giang Nguyên nói liên thanh.
-Chúng ta xem như có quen biết, đừng để tôi làm cái oan hồn chứ.
Ông ta và chủ nhiệm Lỗ thực ra có nói chuyện qua vài lần, cũng coi như người quen, lần này đến công ty điện ảnh Cẩm Hồanh ta cũng là người đầu tiên Hoắc Quân liên hệ.
Chủ nhiệm Lỗ một mặt đồng tình vỗ vai Hoắc Quân, hạ giọng nói:
-Chủ nhiệm Hoắc, đồng nghiệp đó của ông thực sự là không có mắt nhìn, trêu ai không trêu lại đi trêu chọc cậu Phương. Đó là em kết nghĩa của Vu tổng chúng tôi, cháu của cụ Qúach, là cháu đích tôn đại cổ đông Phương gia của công ty điện ảnh Cẩm Hồ, các anh thì may mắn đó, đây là chưa xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện, các anh thì đều vào trong sở cảnh sát uống cà phê rồi.
-Làm em kết nghĩa của Vu tổng, là cháu của cụ Quách?
Hoắc Quân giật mình, hóa ra còn có tầng quan hệ như vậy, với địa vị của Quách gia và Vu gia ở Hồng Kông, người thân thuộc bị xã hộ đen uy hiếp, chẳng trách Vu Thu Hạ căm tức như thế.
-Chủ nhiệm Lỗ, không đúng à, thân phận không đúng?
La Ninh đột nhiên cân nhắc, Vu Thu Hạ là con dâu của cụ Quách. Làm em trai của cô ta làm sao lại là cháu của cụ Quách?
Hihi, đấy là lý thuyết. Nhưng bất kể lí luận làm sao, tôi thì nói với anh một câu, khi cậu Phương ở Hồng Kông, thì đã ở trong nhà lớn của Quách gia, trong tòa nhà đó luôn giữ lại phòng của hắn, bản thân các anh thử nghĩ đi.
Chủ nhiệm Lỗ nói đầy thâm ý.
Hoắc Quân và La Ninh không khỏi rùng mình, có thể giữ lại một phòng trong dinh thự nhà họ Qúach, điều này nói rõ quan hệ giữa cậu Phương này và Quách gia không phải tầm thường. Thậm chí có thể nói đến là người một nhà. Hơn nữa, cậu Phương này không ngờ lại là con cháu họ Phương có cổ đông lớn trong công ty điện ảnh Cẩm Hồ. Thân phận này càng không thể xem thường. Đồng Đồng ngồi ngơ người ở trên ghế sofa mặt đã biến sắc thành màu đen, người thiếu niên này không ngờ còn có ô dù to như vậy.
-Được rồi, những lời có thể nói tôi đều đã nói rồi, bây giờ mấy vị đi cùng tôi, tôi đưa các vị đi tham quan công ty một chút.
Chủ nhiệm Lỗ nói.
Hoắc Quân và La Ninh đềukhông nói gì. Xảy ra sự việc như vậy, bọn họ đâu còn có tinh thần đi tham quan công ty điện ảnh Cẩm Hồ, hiện giờ làm thế nào để nhanh chóng cứu vãn sự việc mới là việc chính.
Lỗ Giang Nguyên tiễn ba người Hoắc Quân sợ hãi ra khỏi công ty Cẩm Hồ, vẫn nhìn theo bọn họ lên xe, lúc này mới trở lại tòa nhà công ty đi thẳng đến văn phòng của Vu Thu Hạ.
-Vu tổng, bọn họ đã đi rồi.
Lỗ Giang Nguyên nói một cách tôn kính.
-Lời đã truyền rồi sao?
Vu Thu Hạ cũng không ngẩng đầu nói.
- Đã nói rồi ạ.
Lỗ Giang Nguyên khẽ cười nói:
-Lúc đó bà chưa nhìn thấy, bọn họn có thể là bị dọa đến không nhẹ, mặt từng người đều biến sắc.
-Hừ, không trừng trị bọn họ thì đều không biết trời cao đất dày là gì. Ở Hồng Kông, không ngờ còn dám sai khiến người đi tính sổ Minh Viễn.
Vu Thu Hạ bỏ bút ở trong tay xuống, xoa cổ tay nói:
-Anh gọi điện nói sự việc này cho bên tổng cục điện ảnh Hoa Hạ, nói chúng ta cảm thấy rất tức giận, còn những chuyện khác thì không cần nói nhiều nữa, xem bọn họ phản ứng như thế nào. Ừ, đúng rồi, đừng làm liên lụy đến Hoắc Quân và chàng thanh niên đó.
Hoắc Quân cũng xem như là có khoảng thời gian không ngắn hợp tác với công ty điện ảnh Cẩm Hồ rồi, quan hệ giữa mọi người cũng rất tốt, huống hồ sự việc đó anh ta cũng thực sự là không biết. Còn La Ninh, Vu Thu Hạ hoàn toàn không thể xác nhận anh ta thực sự là không biết, nhưng anh ta ít nhất cũng không chính thức dính líu vào việc này. Mà gia đình của anh ta cũng ít có tầm ảnh hưởng trong tỉnh Quảng Đông, như vậy t cho anh ta coi như giữ lại mối ân tình.
-Dạ Vu tổng, tôi sẽ làm ngay.
Lỗ Giang Nguyên nghĩ thầm trong bụng, Hoắc Quân rất tốt phúc. Có những lời nói này của Vu Thu Hạ, ít nhất anh ta không bị liên lụy trong chuyện này.
-Có điều việc này anh có thể không cho phép nói trước với họ, không thử dọa bọn họ, sau này trong nước lại có những tên không biết trời cao đất dày, há chẳng phải là phiền phứcsao.
Vu Thu Hạ nghiêm mặt nói.
-Vu tổng nói rất đúng, đối với những người này, thì phải đánh bại không thương tiếc, không thể để bọn họ khống chế lại.
Lỗ Giang Nguyên liên tục gật đầu nói đúng.
Sau khi ba người Hoắc Quân trở lại chổ ở, thì nhanh chóng gọi điện thoại gọi người hòa giải.
Hoắc Quân liền gọi cho một số ông chủ xưởng phim. Mấy người này vừa nghe là đắc tội với Phương Minh Viễn, nhất định lắc đầu cự tuyệt lời thỉnh cầu của Hoắc Quân. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ bọn họ nhìn thấy mặt của Hoắc Quân, còn có thể ra mặt hòa giải một chút, dù là cuối cùng thất bại, cũng là được người ta nợ một mối ân tình. Nhưng liên quan đến Phương Minh Viễn, đương nhiên những ông chủ này sẽ không vì bọn họ mà tuyệt đường tài lộc. Hiện tại phòng bán vé năm nay của bộ phim “Kẻ hủy diệt 2” giữ vị trí đứng đầu ở Hồng Kông, đồng sản xuất cũng thu được lợi nhuận lớn, về tầm quan trọng của Phương Minh Viễn, bọn họ đương nhiên đã có nhận thức sâu sắc. Làm sao có thể ở nơi này vì Hoắc Quân đi đắc tội với hắn.
La Ninh ở đây cũng như vậy, liên tiếp liên hệ với mấy nhà, bao gồm cả Lý Chí Vĩ, vừa nghe nói việc liên quan đến Qúach gia, lại là đích thân Vu Thu Hạ ra mặt, thì đều rút lui giữa chừng.
Buổi tối cùng ngày, phó giám đốc Đồng Viễn Chinh từ Bắc Kinh gọi điện thoại đến, mắng Đồng Đồng một trận, ra lệnh bắt ngày hôm sau cô ta phải trở lại Bắc Kinh. Qua thêm nửa tháng nữa, nghe nói Đồng Viễn Chinh bị điều chỉnh công tác, điều động đến cục quản lý nhân viên làm làm phó cục trưởng.
La Ninh nhanh chóng trở lại tỉnh Quảng Đông, cùng với Hoắc Quân ở Hồng Kông đề cao cảnh giác, nhưng sự việc đều đã trôi qua ba, bốn tháng rồi, vẫn chưa nhìn thấy có biện pháp xử lý gì chống lại bọn họ, hai người lúc này mới là thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên rồi, vấn đề quan hệ thông gia giữa La gia và Đồng gia tự nhiên sẽ không có người đề cập đến.
Nhưng đó đều là chuyện sau này.
Phương Minh Viễn không hề biết, vì hắn mà một vị phó cục trưởng cục thẩm định phim sẽ trở vềcon đường làm quan ảm đạm từ đây. Hắn lúc này đang ở Nhật Bản, chuẩn bị tham gia buổi ra mắt bộ phim “kẻ hủy diệt 2”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...