“Kẻ hủy diệt 2” từ đầu chí cuối phất cờ hát vang tại những phòng vé rạp chiếu phim Hongkong,ngày càng nhiều các hệ thống phòng vé cho chiếu bộ phim này. Những người Hongkong vốn đã thích điện ảnh đều khen ngợi nó, trong đó dù có một vài lời soi mói nhưng đều bị nhấn chìm trong những tiếng tốt.
Trên một con phố nằm giữa trung tâm sầm uất của Hongkong có một rạp chiếu phim, phía cửa trước người đến xem đã xếp thành một hàng dài hơn một trăm mét, phía cuối còn phải ngoành vào trong một con ngõ nhỏ.
Anh chàng thanh niên đi cùng Đồng Đồng nhìn vào hàng dài xếp hàng dài trước cửa rạp khẽ giọng nói:
-Mới có mấy ngày mà nghe nói doanh thu đã vượt quá con số hai nươi triệu đôla Hongkong rồi, hơn nữa cứ với cài đà tăng lên như thế, tới thời điểm sau này, e rằng con số năm mươi triệu đôla Hongkong cũng chưa là gì.
Đồng Đồng nhíu mày đáp:
-Hừ, Vu Thu Hạ đúng là có bản lĩnh, trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ Công ty điện ảnh Cẩm Hồ đã bước được vào tầm những công ty điện ảnh hàng đầu của Hongkong rồi! La Ninh, cậu nói xem, bộ “Kẻ hủy diệt 2” mà công chiếu thì có thể thu về bao nhiêu đây?
Cậu thanh niên tên La Ninh buông tay, cười gượng nói:
-Chị Đồng, chị làm khó người khác rồi, số phòng chiếu phim của nước mình có được con số chuẩn xác từ khi nào vậy. Hơn nữa, điểm chiếu phim ở mỗi nơi rốt cuộc là bao nhiêu, giá vé như thế nào, ai có thể nói rõ đây?
-Cục thống kê quốc gia đâu? Trong cục thống kê không phải là có người phụ trách vấn đề này sao? Đến doanh thu sản xuất điện ảnh trong nước một năm là bao nhiêu cũng không biết thì bọn họ còn làm việc gì?
Đồng Đồng thấy khó hiểu nói. Ông nội của cô tuy là phó cục trưởng cục thống kê, nắm trong tay quyền sinh quyền sát nhưng đối với việc này thì cô lại không hiểu nhiều cho lắm.
La Ninh bĩu môi nói:
-Cục thống kê quốc gia? Cái bọn quan đấy chẳng bằng gọi là cục bơm nước còn hơn, mấy con số của bọn họ như mấy miếng thịt lợn bị bơm nước, nhìn vào thì không tồi, nhưng thực ra độ tin tưởng không cao, nếu mà tin mấy con số ấy, dựa vào đó để bố trí công việc thì chỉ tổ làm cho mọi việc hỏng bét ra. Còn mấy thằng trong cục điện ảnh đều là mấy thằng rảnh rang nhắm mắt ăn tiền, vấn đề điện ảnh của quốc gia lớn như vậy mà dựa vào bọn họ thì không chừng đã sớm đi đời rồi.
Đồng Đồng vội hỏi:
-Vậy thị trường phim ảnh của nước ta đang ra sao? La Ninh, cậu nói đi.
La Ninh chép chép miệng đáp:
-Nói thế nào đây…
Thị trường phim ảnh Trung Quốc ở thời kỳ đầu xây dựng đất nước phát triển khá tốt, xuất hiện hàng loạt các bộ phim hay, tuy nhiên cùng với việc cách mạng văn hóa xảy ra trong mười năm, sự phát triển của ngành điện ảnh cũng gặp phải những thất bại nghiêm trọng. Vốn dĩ ở Trung Quốc, điện ảnh không có con đường phát triển một cách tự do, ngành điện ảnh do nhà nước thống nhất đưa ra dự toán, thống nhất chi tiền, giám sát nghiêm ngặt đề tài, nội dung, số lượng và qui cách của phim, sau đó giao cho trường quay hoàn thành nhiệm vụ quay phim. Cuối cùng sẽ do công ty tổng phát hành công chiếu phim ảnh toàn quốc phụ trách thu mua phim, sau đó lại dần dần cấp xuống chiếu ở các đơn vị cấp tỉnh, thành , huyện. Quản lý nghiêm thế nào thì nghĩ thôi cũng đủ biết. Mà đến thời kỳ cách mạng văn hóa phát triển tới đỉnh điểm, những bộ phim bộ phim đặc chất kịch kiểu mẫu của chủ nghĩa giáo điều chính là sản phẩm riêng biệt của thời kỳ này. Do loại hình này dùng hình thức kịch truyền thống để phản ánh đời sống công nông binh nên được gọi là “văn nghệ mới của giai cấp vô sản.”
Đồng đồng bĩu môi đáp:
-Tám trăm triệu nhân dân tám vở diễn! Tất cả đều là chỉ dạy người ta, thỉnh thoảng xem thì còn được chứ xem nhiều quá thì có mà ói muốn chết.
-Đúng vậy, bây giờ nhìn lại thật khó tưởng tượng nổi, khi ấy, những bộ phim nhựa xuất sắc cũ thì không được chiếu, những kịch bản mới thì rất khó mới được cấp phép quay, trong mấy năm mà cả Trung Quốc chỉ bấm máy không quá một trăm bộ, thế mà hồi ấy một năm Hongkong đã quay cả trăm bộ.
La Ninh lắc đầu lia lịa nói tiếp:
-Sau cải cáchmở cửa, cuộc sống của nhân dân đã khá lên, cùng với sự phổ cập dần dần của băng hình, tivi và karaoke, đời sống sinh hoạt của người dân cũng ngày càng muôn màu muôn vẻ, thêm vào đó là không có bộ phim nào hay nên số người đến rạp xem phim càng ít đi. Tuy là tôi không biết con số cụ thể, nhưng mấy năm gần đây điện ảnh nước mình đều năm nay không bằng năm trước, nếu không thì mấy chỗ cho thuê băng hình sao mà chỉ toàn là phim Hongkong với phim Âu Mỹ được.
Đồng Đồng thở dài một hơi, nếu mà thị trường phim ảnh Hoa Hạ cũng phát triển mạnh như thị trường phim ảnh Hongkong thì tốt quá, quyền lực trong tay bố cô cũng tăng lên một bộ phim là hàng chục triệu đô doanh thu, quay mấy chục bộ thì là mấy trăm triệu, hả mấy trăm triệu, càng nghĩ cô càng cảm thấy khó chịu không ngớt.
Đồng Đồng có chút ngạc nhiên:
-La Ninh, nếu trong nước đến số lượng các rạp chiếu phim cũng không biết thì công ty điện ảnh Cẩm Hồ và đại lục tính khoản này thế nào?
-Vẫn chưa phải trực tiếp mua bán với công ty điện ảnh Hoa Hạ, bọn họ bán trực tiếp phim âm bản cho công ty Hoa Ảnh, sau đó sẽ do công ty này tiếp tục phân phối cho các rạp trong nước chiếu phim. Nghe nói bán cũng không cao, hình như cả nước mới bán được ba mươi triệu nhân dân tệ, thêm bộ “Kẻ hủy diệt” cũng mới có ba hai triệu. Về phần công ty Hoa Ảnh có thể thu tiếp thêm bao nhiêu tiền thì không phải là việc chúng ta cần quan tâm rồi.
La Ninh thở một hơi dài tiếp:
-Công ty Hoa Ảnh lần này thật là ngoạm được một miếng thịt béo!
Trước đó, hắn nghĩ bọn người công ty điện ảnh Cẩm Hồ ham tiền đến phát điên, không ngờ giám ra một giá cao như vậy, bây giờ xem lại thì lại hoàn toàn không phải như thế.
Đồng Đồng cũng có cảm nghĩ giống vậy, Hongkong đất rộng được bao nhiêu, dân số được bao nhiêu mà doanh thu phòng vé lại có thể vượt qua năm mươi triệu đôla Hongkong , đổi thành nhân dân tệ là thành năm mươi mấy triệu, quyền chiếu phim toàn quốc gia Hạ mới cần có ba mươi vạn nhân dân tệ, đúng là quá rẻ, hơn nữa cô cũng đã xem qua bộ “Kẻ hủy diệt 2”, việc bộ “Kẻ hủy diệt” sẽ được săn đón tại thị trường phim ảnh Trung Quốc đã là điều chắc chắn không còn gì phải nghi ngờ.
-La tiểu thư, Đồng công tử, từ chỗ này bước thêm trăm mét về phía trước chính là ngân hàng châu báu Chu Đại Phúcnổi tiếng nhất Hongkong.
Từ bên sườn một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi lên tiếng với chất giọng phổ thông kỳ kỳ:
-Ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc với hơn tám mươi năm lịch sử dẫn đầu trong ngành trang sức châu báu Hongkong chúng ta.
Cậu ta vừa nói vừa chỏ ngón tay cái.
La Ninh cười ha hả nói:
- Cậu Lý, lần này khéo lại phiền tới cậu rồi.
Lý Chí Vỹ là con thứ ba của đại cổ đông công ty thị trường thuộc tập đoàn thương mại Trường Hồng Hongkong, ngành kinh doanh chính của công ty này là xuất nhập khẩu, ở Hongkong cũng được xem là một công ty thuộc tầm khá lớn. Vài năm gần đây, do giá nhân công và nhà đất ở Hongkong ngày càng cao nên không ít các công xưởng đều chuyển tới vùng đồng bằng Châu Giang ở đại lục.
Tên La Ninh này là trưởng phòng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển của tỉnh bên cạnh, tuy chức vụ nghe có vẻ không cao, nhưng xét tới tuổi tác và địa vị bây giờ và quan trọng hơn là gia thế thì Lý Chí Vỹ một chút cũng không dám xem thường hắn. Công ty tập đoàn thương mại Trường Hồng muốn phát triển vững chắc ở vùng đồng bằng Châu Giang, quan hệ tốt với các nhân vật có chức quyền trong tỉnh thìkhông thể thiếu hắn. Lý Chí Vỹ ở nhà, đã từng không ngừng nhắc tới, phương hướng phát triển trong tương là của công ty tập đoàn Trường Hồng là trong nước, mà muốn đứng vững ở trong nước thì bắt buộc phải tìm được vài đồng minh trên giới quan trường trong nước. Do vậy sau khi La Ninh đến Hongkong, Lý Chí Vỹ đã đem toàn lực toàn tâm mà “chăm sóc”. Thế nên hôm nay nghe La Ninh nói là muốn tới thăm tiệm châu báu nổi tiếng Hongkong, Lý Chí Vỹ liền lái xe đưa bọn họ đi một vòng.
Lý Chí Vỹ cười nói:
-Đâu có, đâu có, La công tử đến Hongkong thì chính là khách quý của Lý gia tôi, tôi đương nhiên là phải hiếu khách rồi.
Ba người đi dọc theo con đường về hướng ngân hàng, Lý Chí Vỹ cũng chú ý tới dòng người xếp hàng ở rạp phim bên đường, bất giác nhìn tới vài lần.
Đồng Đồng đột nhiên hỏi:
- Cậu Lý, xem ra người Hongkong các anh rất thích xem phim nhỉ?
-Kìa, ha ha, Đồng tiểu thư nói không sai, điện ảnh có thể nói là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người Hongkong chúng tôi, có điều được thấy cảnh náo nhiệt như ngày hôm nay cũng không phải là nhiều. Xem chừng bộ “Kẻ hủy diệt 2” hôm nay có hi vọng vào top 3 doanh thu phòng vé rồi.
Lý Chí Vỹ thoáng nhìn Đông Đồng, đến bây giờ hắn vẫn không biết chút gì về lai lịch của cô, La Ninh cũng chưa từng nhắc tới lai lịch của Đồng Đồng, chỉ có điều người có thể khiến La Ninh gọi bằng “chị” thì Lý Chí Vỹ tự nhiên không giám đắc tội.
-Tôi nghe nói…A?
Đồng Đồng chỉ vào mấy người vừa vuống xe ở phía trước, ngạc nhiên hỏi:
-La Ninh, cậu xem mấy người kia có phải mấy người vừa đụng phải hôm trước ở cửa rạp chiếu phim “Kẻ hủy diệt 2” không?
La Ninh nhìn theo hướng cô chỉ, nhíu mắt nhìn một lúc lâu nói:
-Chị Đồng, chị nhìn nhầm rồi, tôi thấy không giống.
Đồng Đồng lập tức bước nhanh hơn:
-Hừ, có thật là không phải không?
-Chỗ này là ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc sao?
Phương Minh Viễn nhìn vào cửa hiệu lớn gần đường nói. Chu Đại Phúc thì cậu không lạ gì, tuy chẳng có mấy lần mua đồ ở đấy, nhưng lần nào đến đường Tây Đơn ở thủ đô thì đều có thể nhìn thấy biển quảng cáo của nó ở nơi dễ thấy nhất. Khi ấy, công ty hữu hạnchâu báu Chu Đại Phúcđã trở thành doanh nghiệp nhập khẩu kim cương lớn nhất Hongkong, số lượng nhập khẩu kim cương hàng năm chiếm 30% toàn Hongkong. Mà tiến sĩ Trịnh Dụ Đồng cũng được các chuyên gia ngành trang sức coi là “đại vương châu báu” của Đông Nam Á. Ở xứ Cảng Thơm, trang sức vàng nguyên chất 999.9 đầu tiên của công ty được quy định là tiêu chuẩn đại diện cho trang sức Hongkong trong lập pháp chế phẩm bằng vàng của nhà nước. Trên thị trường cũng đánh các loại mã đảm bảo chất lượng giống như vàng của Chu Đai Phúc và đã trở thành thương hiệu hàng đầu được những người tiêu dùng đang tìm mua trang sức trong nước lựa chọn.
Phương Bân cười nói:
-Thế nào? Hoành tráng nhỉ, sản phẩm ở đây có rất nhiều chủng loại, kiểu dáng thì độc đáo mới mẻ, rất cuốn hút, bao gồm sản phẩm như vàng nguyên chất 999.9, kim cương, đá quý, đồ ngọc, ngọc châu Nam Hải, ngọc châu nuôi Nhật Bản; còn có cả trang sức vàng K nổi tiếng nhất của Ý; ngoài còn đại diện cho hãng đồng hồ hàng hiệu. Minh Viễn, cậu mà muốn mua trang sức hay đồng hồ thì không thể không tới đây rồi.
-Đi nào, mọi người vào trong nhìn xem.
Phương Minh Viễn vung tay lên, mọi người cất bước tiến vào cửa tiệm.
Vừa vào cửa, bọn Triệu Nhã đã bị trang sức, châu báu trong tiêm làm cho hoa cả mắt, nhìn gì cũng thấy tò mò.
-Chị Liên, chị dẫn bọn họ đi xem có đồ gì vừa ý không, em và chú xem đồng hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...