Trong lòng Tô Ái Quân cũng cảm thấy rất khó chịu, anh ta cũng muốn đem đám người Mạnh Quân đó ra công lý để chúng nhận được sự trừng phạt thích đáng, nhưng nghĩ đến nếu mình cứ cố chấp như vậy thì liệu có gây thêm cho cha nhiều phiền phức và cản trở hay không. Anh ta tuy rằng không theo con đường chính trị nhưng dù sao thì cũng là con nhà quan cho nên không lạ lẫm gì với chuyện quan trường. Cái đơn thuần gọi là công bằng và chính nghĩa, không tồn tại ở cái thế giới này, bản thân chính trị ngập tràn cái gọi là giao dịch và trao đổi lợi ích. Có lúc để đổi lấy lợi ích lớn hơn hoặc được nhấc lên một nấc cao hơn người ta không thể không hy sinh một vài lợi ích hoặc làm một vài chuyện trái với lương tâm.
Anh ta thật không ngờ, Lý Nam Thông lại có thể có quen biết với một người lãnh đạo cũ là bạn thân thiết với cha anh ta đồng thời cũng là người rất có ảnh hưởng trên chính đàn, nể mặt ông lãnh đạo đó, anh ta cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi. Con đường làm quan của cha anh ta đang trải qua một cuộc “khảo nghiệm” rất gay gắt, nếu như có thể thuận lợi vượt qua vậy thì việc trở thành phó thủ tướng sẽ được thuận lợi hơn, mà trước lúc đó nếu như trở mặt với vị lãnh đạo cũ kia, thì với tầm ảnh hưởng của ông ta sẽ tạo ra cho Tô Hoán Đông không ít rắc rối.
Hơn nữa, có sự ủng hộ của vị lãnh đạo tiền nhiệm kia, cứ coi như là mình khăng khăng đòi đưa chuyện này ra trước pháp luật thì kết quả cuối cùng chắc chắn cũng không thể được như mình mong đợi.
Cho nên, Tô Ái Quân quyết định có một bầy chim trong rừng không bằng có một con trong tay, dù thế nào cứ cho mấy người này vào tù đã ít nhất cũng có thể làm cho họ bớt gây ra tai họa cho những người dân lành.
-Hả? Vợ của Mạnh Quân sao lại không việc gì?
Phương Minh Viễn đột nhiên phản ứng, những lời của Tô Ái Quân lại không hề đề cập gì tới người phụ nữ lúc nãy.
-Đó là chị gái của Lý Hồng con gái của Lý Nam Thông, làm sao mà có thể dễ dàng nhốt bà ta vào tù được, chỉ mình Mạnh Quân và Mạnh Xuân Sinh thôi cũng đủ làm cho nhà họ Lý mất mặt lắm rồi.
Tô Ái Quân cười khổ nói.
Phương Minh Viễn bĩu môi, chẳng phải chỉ là con gái của bí thư tiền nhiệm thôi sao, kiếp trước cũng đã từng có cả gia đình một quan chức cùng vào tù rồi đấy thôi, đó còn là tổng thống của chính quyền dân quốc đấy.
-Chú Tô, chỉ có thế thôi sao?
Phương Minh Viễn vỗ vỗ tay nói:
-Không cho chú được cái gì tốt hơn sao?
-Cháu còn muốn cái gì nữa?
Tô Ái Quân nhíu mày nói.
-Thì đương nhiên chúng ta phải cao tay hơn rồi. Có thể giảm từ tử hình xuống giam tù có kỳ hạn là đã nhường bọn họ một bước rồi, bọn họ tưởng như thế là xong sao? thế chẳng phải là quá nhẹ sao? làm loạn ở quán ăn Phương Gia, bán trộm đồ cứu tế của siêu thị Carrefour, chẳng phải là làm ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Phương cháu sao? Vũ Điền Quang Ly bị trêu chọc, cháu không phải tốn công tốn sức trấn an cô ta sao? không ngờ chúng ta không có được chút lợi ích gì mà còn phải đi chùi đít thay bọn họ! Vậy thì tùy bọn họ, dù sao Vũ Điền Quang Ly cũng là người Nhật Bản, cháu cũng không thể quản nổi cô ta, đến lúc đại sứ quán Nhật Bản kháng nghị lên bộ ngoại giao cũng chẳng liên quan gì đến cháu.
Phương Minh Viễn đứng lên vỗ mông nói.
Tô Ái Quân nhăn mặt, khiến Phương Minh Viễn nói như vậy, anh ta cảm thấy mình còn xem nhẹ điểm này.
-Lát nữa Lý Vũ sẽ đến, cháu có thể trực tiếp đàm phán với ông ta về chuyện bồi thường.
-Lát nữa ông ta sẽ đến? Được thôi, có điều trước đó còn một chút chuyện cháu nhất định phải giải quyết ngay.
Phương Minh Viễn lạnh lùng cười bước ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau lại vỗ tay bước vào. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại mình Tô Ái Quân, Lưu Mãng đã không còn thấy bóng dáng đâu.
-Trạm trưởng Lưu đâu rồi ạ?
Phương Minh Viễn king ngạc hỏi.
-Đi rồi, lát nữa ông ta ở đây không thích hợp.
Tô Ái Quân lim dim hai mắt tựa người vào lưng ghế.
-Ồ.
Phương Minh viễn gật gật đầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
-Minh Viễn, cháu nói xem có nên làm quan không?
Tô Ái Quân trầm ngâm một lát đột nhiên cất giọng hỏi.
-Làm quan?
Phương Minh Viễn hơi ngẩn người một chút, Tô Ái Quân rõ ràng là không thích làm quan mới đi vào trường đại học, sao bây giờ lại nghĩ tới chuyện đó?
-Vốn chú rất ghét chốn quan trường mới quyết định làm nghề giáo. Nhưng bây giờ xem ra cái trường này cũng càng ngày càng giống chốn quan trường rồi. Một trường đại học, tuy chỉ có một vị hiệu trưởng, nhưng phó hiệu trưởng, phó bí thư lại có tới bảy tám vị, giáo viên nhìn thấy hiệu trưởng y như là dân chúng nhìn thấy quan chức vậy. Giáo viên ở bên ngoài đức cao vọng trọng, là ông lớn, nhưng ở trong trường lại không có quyền hành gì, chỉ là hàng tép riu. Dưới sự bức bách của cái tình thế này, nhân viên cao cấp trong trường đều lấy sự tranh đoạt cấp bậc làm tự hào, còn việc chuyên tâm vào chuyên môn thì được coi là đáng xấu hổ. Không có cấp bậc gì thì chỉ là một giáo viên bình thường, là một loại giáo viên thấp kém mà thôi. Chuyên môn dù có tốt hơn nữa, thành tích học tập năm đó có xuất sắc hơn nữa cũng chỉ có thể hưởng thụ được sự tôn nghiêm nghèo khó. Cứ tiếp tục như vậy, đại học cũng chẳng ra đại học nữa rồi.
Tô Ái Quân thở dài nói.
Phương Minh Viễn im lặng, đối với việc đại học bị quan trường hóa, đã trải qua kiếp trước nên e rằng so với tất cả những người Hoa Hạ ở thời đại này hắn rõ hơn rất nhiều.
Ở kiếp trước, vì xã hội hóa giáo dục và việc hành chính hóa đại học đã trở thành một cái nhọt nhức nhối đối với những người có lương tâm.
Một trường đại học chỉ có ít hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, bí thư, phó bí thư, nhiều cán bộ cấp trường, nhưng ở các viện thì cán bộ nhiều như cá diếc, viện trưởng, phó viện trưởng, bí thư thường vụ, phó bí thư nhiều như sao trên trời. Có một số trường thậm chí còn xuất hiện tới sáu mươi đơn vị cấp viện, trong đó quan chức cấp viện dễ đến bốn mươi người, cũng có nghĩa là quan chức cấp viện của trường đại học này còn nhiều hơn một tiểu đoàn.
Mà trong đó phần lớn các viện chỉ có được ba khoa, lại còn có viện chỉ có một khoa, đây là một học viện độc nhất vô nhị ở kiếp trước, hoàn toàn có thể ghi vào kỷ lục Guinness. Những học viện này thật ra quy mô cũng chỉ bằng cấp khoa mà thôi, nếu như không có gì đặc sắc thì hoàn tòan có thể sáp nhập thành một học viện mà thôi. Giảm bớt nhân viên hành chính thì sẽ giảm bớt được những chi phí không cần thiết.
Nếu như một viện chỉ có mười mấy người, mà lại cần có một viện trưởng và hai phó viện trưởng, một bí thư và một phó bí thư, hơn nữa bộ máy hành chính trong trường học và bộ máy hành chính trên quan trường còn có thể hỗ trợ cho nhau, một người được cho là có chút học vấn chỉ cần là lãnh đạo cấp trường thậm chí là cấp viện thôi thì chỉ trong một đêm cái học thức của người này sẽ biến thành một thứ tốt nhất, kể cả vị trí, xếp hàng hay là độ nổi tiếng về những thành quả đạt được thì cũng sẽ xếp trên những người chỉ là giáo viên không có cấp bậc gì. Trước những chuyện hấp dẫn như thế này thì còn có bao nhiêu giáo viên toàn tâm toàn ý cho chuyện nâng cao chuyên môn chứ? kết quả là chuyện thị phi trong trường học thịnh hành, việc làm giả bằng cấp lan tràn, sao chép luận văn nhiều vô kể.
Càng nhức nhối hơn nữa là đại học trở thành nơi bắc cầu cho một số quan chức, thậm chí một số quan chức ở viện dưỡng lão căn bản là không biểu biết gì về giáo dục hoặc là không hề có một chút tác dụng nào giúp thúc đẩy nền giáo dục của Hoa Hạ đi lên cũng trở thành một cán bộ cốt cán trong hệ thống giáo dục.
-Nếu đã như vậy, chi bằng chú cũng dấn thân vào chốn quan trường, chiếm cứ một phương ít nhất chú cũng có thể tạo phúc cho phương đó.
Tô Ái Quân không chờ cho Phương Minh Viễn trả lời lại tiếp tục nói.
-Ít nhất, lúc chú leo lên được một vị trí nhất định có thể ngăn cản được những hiện tượng như là mấy người Mạnh Quân này.
-Chú Tô, chú có thích hợp với chốn quan trường không thì cháu không biết. Nhưng nếu chú muốn làm quan, cháu bảo đảm có thể giúp chú trở thành một trong những quan chức có con đường thăng tiến nhanh nhất.
Câu nói đầu tiên của Phương Minh Viễn làm Tô Ái Quân hơi ngẩn người.
-Vì sao? Chẳng nhẽ cháu lại là một trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm hay sao?
Tô Ái Quân cười hỏi.
-Chú Tô, bây giờ thực hiện chính sách cải cách mở cửa, dốc sức phát triển kinh tế phấn đấu theo kịp các quốc gia Âu Mĩ. Cháu dám chắc trong một thời gian tương đối dài sau này, trung ương đối với những quan chức có thể vực dậy nền kinh tế sẽ đặc biệt coi trọng. Mà chú có ông Tô là nền tảng, có bạn, cấp dưới của ông Tô giúp sức, điều này cũng đã quyết định chú sẽ thuận lợi hơn những người bình thường rất nhiều. Mà cháu, cháu có thể cung cấp cho chú một nguồn tài chính dồi dào. Chú có một chỗ dựa vững chắc, có nguồn cung cấp tài chính dồi dào, chú lại có tài, nền kinh tế địa phương tăng trưởng nhanh, không đề bạt chú thì đề bạt ai?
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
-Nói như vậy, cháu đồng ý việc chú dấn thân vào quan trường?
Tô Ái Quân trầm ngâm một lát hỏi. Cách nghĩ này xuất hiện trong đầu anh ta không phải mới chỉ ngày một ngày hai, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đề cập với người khác. Đối với cách nghĩ của Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân rất coi trọng.
-Đồng ý.
Phương Minh viễn nói chắc như đinh đóng cột.
-Cho dù là đối với chú hay đối với Phương gia mà nói chuyện chú làm quan đều là chuyện vô cùng tốt.
Tô Hoán Đông tuy còn có những người con khác, nhưng thân thiết với Phương Minh Viễn nhất lại chỉ có Tô Ái Quân. Phương Minh Viễn cũng phải nghĩ đến lúc sau này Tô Hoán Đông rút khỏi chính trường, Phương gia vẫn có thể đứng vững ở trong nước mà không bị kẻ khác nuốt chửng. Mà địa vị của Tô Ái Quân chính là cái thích hợp nhất với nhà họ Phương.
-Tên tiểu tử này không biết kiêng nể gì.
Tô Ái Quân lạnh lùng nói.
-Chú Tô, tuy rằng nước chúng ta có thể nói là tam quyền phân lập, nhưng bất luận là hội đồng nhân dân hay cơ quan tư pháp đều không thể là cơ quan độc lập, có thể nói cơ quan hành chính cũng chính là cơ quan có quyền hành cao hơn hai đơn vị còn lại rất nhiều. Điều này cũng quyết định trong một thời gian tương đối dài sau này, quyền lợi của các vị quan chức sẽ khó mà bị hạn chế. Mà Hoa Hạ tuy nói là xã hội pháp chế nhưng lại không bằng xã hội nhân trị. Người nhà họ Phương chúng cháu bây giờ chưa có lấy một người nào làm quan theo đúng nghĩa, mà bản thân cháu một là tuổi còn nhỏ, mặt khác cũng không muốn dấn thân vào quan trường. Vì để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nhà họ Phương, cháu cũng chỉ có thể dựa vào những quan chức có cùng chung chí hướng với cháu mà thôi. Trừ phi nhà cháu đều xuất ngoại hết.
Phương Minh Viễn giơ hai tay lên bất đắc dĩ nói.
Tô Ái Quân gật gật đầu, Phương Minh Viễn tuy nói rất mơ hồ, nhưng thực chất ý tứ của hắn thì đã rất rõ ràng.
-Chỉ có điều, chú Tô, chú phải suy nghĩ cho kỹ, con đường quan lộ này không phảo là dễ đi đâu.
Phương Minh Viễn thật lòng nói. Với tính cách của Tô Ái Quân, cái chốn quan trường đen như hũ tương này chăc chắn sẽ là một loại khác biệt, mặc dù có chỗ dựa của Tô Hoán Đông sau này cũng sẽ có lúc gian khổ, nếu như anh ta làm gì tổn hại đến lợi ích của một tập đoàn người. Từ trong tâm khảm thật sự Phương Minh Viễn không hề muốn anh ta đi vào con đường này.
-Cốc, cốc
Có tiếng gõ cửa phòng, tiếp theo Trần Trung bước vào nói:
-Cậu Phương, giáo sư Tô, giám đốc Lý đến rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...