Tô Ái Quân nhận điện thoại, chỉ nghe vài câu, liền tách khỏi đám đông, đi tới phía trước cửa sổ ở góc phòng.
Toàn bộ mọi người trong phòng đang nhìn ông ta đứng ở phía trước cửa sổ nghe điện thoại nét mặt sầm lại, thỉnh thoảng lại thấp giọng nói vài câu, nhưng phần lớn thời gian, đều là lắng nghe. Một lúc sau, nét mặt của mọi người đã toát lên vẻ vui mừng, thỉnh thoảng lại đánh mắt ngầm thông báo cho nhau. Ba người Mạnh Xuân Sinh mặc dù mặt có giống cái đầu heo, từ bên trong ánh mắt, cũng đã sáng lên. Lý Vũ gọi điện, quả thực là mưa đúng lúc quá, đã làm thay đổi được cục diện.
- Như thế này chưa đủ.
Tô Ái Quân bất ngờ thốt lên một câu, làm cho đám người Mạnh Quân mất bình tĩnh. Lúc này Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh mới chú ý tới đám người Trương Câu vẫn còn ở lại trong phòng, vội vàng nhìn về phía Miêu Chính Quân đang cầm điện thoại di động ra hiệu bằng mắt, Miêu Chính Quân nhanh chóng phất phất tay, Trương Câu và Cảnh Sinh vội vàng lui ra ngoài. Anh ta nhìn lại đám người Trần Trung, La Gia Phúc, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói được điều gì.
Sự việc có liên quan tới tỉnh bộ cấp cao, cũng không phải biết được càng nhiều thì càng tốt, nếu như trong tay không có chiếc điện thoại di động để cấp báo tình hình, chắc chắn Miêu Chính Quân cũng sẽ không có mặt ở đây.
- Gần này đó còn nói là chưa đủ, cậu đối với cháu trai ngoại của tôi hiểu nhau, như vậy cậu cũng sẽ hiểu rõ vì sao tôi lại kiên trì như vậy.
Tô Ái Quân lạnh giọng nói:
- Tôi hi vọng cậu hiểu được, không muốn làm như vậy, cũng không có nghĩa là tôi không dám làm.
Mạnh Quân, Từ Đức Lâm và Lỗ Minh Hán trao đổi với nhau bằng mắt, nhìn trên mặt của đối phương nhận thấy có vài phần khổ tâm. Xem ra, Lý Vũ gọi điện, như vậy cũng không có tác dụng. Thái độ của người ta cũng vẫn rất là cứng rắn.
Tô Ái Quân nghe vài tiếng chuông, lúc này mới đem điện thoại di động trả lại cho Chu Cảnh Minh, nói với đám người Phương Minh Viễn:
- Đi thôi chúng ta trở về phòng trước.
Chu Cảnh Minh ra hiệu cho đám người Miêu Chính Quân tránh ra, đám người Phương Minh Viễn về tới phòng của mình, trong phòng cơm rượu thừa đã được thu dọn sạch sẽ.
Tô Ái Quân tìm lấy cho mình một chỗ ngồi, ngồi xuống, mặt âm trầm, có chút buồn bực. Phương Minh Viễn nhìn về phía Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên nháy mắt ra hiệu rời đi, Lâm Liên hiểu ý nói:
- Chú Tô, chú và Minh Viễn ngồi ở đây, tôi và Quang Ly đi ra ngoài nhìn xem.
- Bảo La Gia Phúc đi cùng các cô đề phòng gặp những kẻ côn đồ.
Hai cô sợ run một chút, lập tức tiếng chuông bạc trên tay kêu lên giống như tiếng cười.
- Khụ…
Tô Ái Quân cũng bị câu nói này của Phương Minh Viễn, làm cho sặc. Lưu Mãng cũng cười ha ha đứng lên, hiện giờ trong quán, còn có Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Hội đồng nhân dân, vài vị cán bộ, còn có đến 10 viên cảnh sát, nếu nói ở đây còn có người dám tấn công đến các cô Vũ Điền Quang Ly, điều đó mới là kỳ lạ. Trong phòng lúc này chỉ có Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn, Lưu Mãng và Trần Trung.
Tô Ái Quân rút ra hai điếu thuốc, đưa cho Lưu Mãng và Trần Trung.
- Tiếc là ông cụ không thích thuốc lá, nếu không thì, chú Tô chú lấy hai bao gấu mèo đặc biệt mang đi, tránh cho chú Lưu ra làm chứng giúp chú.
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt có chút tiếc nuối.
- Đi, ông cụ không thích thuốc lá đó là chuyện tốt.
Tô Ái Quân tức giận nói:
- Muốn gấu mèo đặc biệt à, chính cậu phải đi cậu cũng không có cửa đâu.
Lưu Mãng nhận lấy điếu thuốc, nhìn vào mắt Phương Minh Viễn hiện lên một tia kinh ngạc. Mặc dù nói đến sau, anh ta cũng biết thân phận của Phương Minh Viễn là đại cổ đông của siêu thị Carrefour và là đứa con cả của nhà họ Phương, nhưng nói thật, ba người Tô Ái Quân, Vũ Điền Quang Ly và Phương Minh Viễn, người mà anh ta không coi trọng nhất là Phương Minh Viễn, không phải là con nhà giàu thì mới nổi sao. Nhưng hiện tại xem ra, dường như bản thân mình đã xem thường thiếu niên này rồi.
- Anh Lưu, cậu đừng có coi thường tiểu tử này, siêu thị Carrefour là do tài sản của nhà họ Phương tạo nên, nhưng người sáng lập ra thì là tiểu tử này trong nước đều biết đến khả năng của cậu ta.
Tô Ái Quân thấy được sự kinh ngạc của Lưu Mãng, trước tiên cho anh ta một sự phòng bị trước:
- Ở trước mặt ông cụ, cậu ta được sùng ái ngang bằng với tôi đó có biết ai đã đề xuất phương án tăng tốc độ của tàu hỏa không?
Lưu Mãng kinh hãi, không ngờ người sáng lập ra siêu thị Carrefour lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, kể từ ngày có sự xuất hiện của siêu thị Carrefour, chẳng phải là, khi khởi đầu sự nghiệp của siêu thị Carrefour Phương Minh Viễn còn chưa qua tuổi vị thành niên hay sao? Nghe được điều đó mặc dù có chút không thể tưởng tượng được, nhưng Tô Ái Quân cũng không có khả năng bịa ra những loại chuyện như vậy để lừa mình. Nếu nói vậy, Phương Minh Viễn thực sự là một đại phú ông:
- Không phải do lúc đó Tô bộ trưởng đã đề xuất, chiếm được sự ủng hộ của các lãnh đạo trung ương hay sao?
Tô Ái Quân lắc lắc đầu nói:
- Sai, chính là trong lúc tôi và cậu nhóc này nói chuyện với nhau, cậu ta đã đề cập đến chuyện đó…
- Chú Tô, đừng có nói tốt về cháu như vậy, có những chuyện cháu cũng không gánh vác nổi đâu.
Phương Minh Viễn vội vàng ngắt lời nói:
- Chú Lưu, lúc ấy ngẫu nhiên có nói tới chuyện này, cũng nhờ có ông nội Tô chỉ bảo một chút. Vì thế mới có chút công lao, chú đừng nghe chú Tô nói quá...
- Đổng Tuyên, ha hả, điểm mạnh Đổng Tuyên, muốn làm người như vậy cũng thật khó đấy.
Tô Ái Quân thở dài nói.
Điểm mạnh của Đổng Tuyên, đúng là Đông Hán quang Vũ Đế khi ở Lạc Dương đã sai khiến Đổng Tuyên, lúc đó Hồ Dương công chúa, cũng chính là chị Lưu Tú, đã giết những người tôi tớ trong nhà, bởi vì giấu kín công chúa trong nhà, quan lại không thể bắt giữ. Đợi cho công chúa đi ra, mà dùng những người tôi tớ đẩy đi. Đổng Tuyên chờ ở ngoài cửa vạn thọ sau đình chờ, ngăn công chúa lại, dùng đao, lớn tiếng nói lên những khuyết điểm của công chúa, quát lớn gia nô xuống xe, tiếp theo liền đem bọn gia nô đi chém đầu.
Đương nhiên công chúa Hồ Dương giận tím mặt, đem tội trạng của Đổng Tuyên nói với Lưu Tú. Về cơ bản Lưu Tú phải chém đầu Đổng Tuyên, nhưng sau đó lại nghe Đổng Tuyên báo cáo, cho rằng cách xử lý của Đổng Tuyên như vậy cơ bản là không sai, chỉ có điều làm mất thể diện của Hồ Dương công chúa. Vì thế yêu cầu ông ta dập đầu tạ tội với Hồ Dương công chúa. Đổng Tuyên lại kháng chỉ không tiếp thụ, Lưu Tú lại lệnh cho hai thái giám buộc ông ta phải dập đầu, Đổng Tuyên hai tay chống xuống đất, vẫn không chịu cúi đầu.
Cuối cùng, Quang Vũ Đế Lưu Tú cũng chỉ nói được:
- Huyện lệnh đi ra ngoài.
Từ đó Đổng Tuyên dựa vào quyền thế mà hoành hành, trái với luật pháp và lòng người, ai cũng phải sợ hãi ông ta. Dân chúng ở trong thành xưng là “Hang hổ”.
Đương nhiên là Tô Ái Quân hiểu được, vào lúc này Phương Minh Viễn nhắc tới Đổng Tuyên, đương nhiên là có ý muốn ám chỉ điều gì:
- Vừa rồi Lý Vũ gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi tha cho Mạnh Quân vì người một nhà.
- Người một nhà?
Phương Minh Viễn gật gật đầu, mới có đầu tháng một mà đã nảy sinh ra nhiều chuyện xấu như vậy, nếu như sau lưng không có vợ chồng Mạnh Quân chùi đít cho ông ta, e rằng đã sớm vào nhà giam rồi, thậm chí còn bị xử tử nữa. Đầu tháng một nảy sinh chuyện xấu như vậy, việc này khẳng định sẽ xảy ra một lần nữa, đến lúc đó khẳng định rằng vợ chồng Mạnh Quân cũng sẽ không có được kết cục tốt.
- Chú đáp ứng điều kiện của anh ta rồi à?
Phương Minh Viễn trầm giọng nói.
- Ha hả, rốt cuộc không đáp ứng, cũng coi như là đã đáp ứng rồi.
Tô Ái Quân cười lạnh nói:
- Ba người Mạnh Xuân Sinh sẽ bị tòa án thẩm vấn, nhưng sẽ không bị kết án tù chung thân và tử hình. Mạnh Quân, vợ chồng Từ Đức Lâm và vợ chồng Lỗ Minh Hán sẽ bị đuổi việc, khai trừ Đảng viên, truy cứu trách nhiệm, chịu án cao nhất ở tù có thời hạn là 15 năm.
- Như vậy đã là nhẹ cho bọn họ rồi.
Lưu Mãng căm giận nói:
- Những việc làm mà họ đã gây nên, bắn chết còn chưa đủ.
- Vì sao lại đáp ứng bọn họ như vậy?
Chú Tô chú không phải không biết bọn họ thật ác.
- Rất khó mặc dù Lý Nam đã về hưu, nhưng vẫn còn ảnh hưởng lớn, hơn nữa bọn họ còn tìm được vị lãnh đạo cấp cao biện hộ cho mình. Nếu cứ chiếu theo hình phạt mà pháp luật quy định thì bọn họ sẽ phải chịu án tử hình, quả thật là sẽ giống như lời của cậu nói, đếu đầu tháng một này bọn họ sẽ bị tử hình, nhưng ở Hoa Hạ, không phải chuyện gì cũng có thể làm đúng với pháp luật quy định.
Tô Ái Quân vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói.
Phương Minh Viễn oán hận mà chà chà chân xuống đất, mặc dù Tô Ái Quân nói cũng không được rõ ràng cho lắm, nhưng Phương Minh Viễn so với đa số mọi người trong thời đại này hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ta.
Ở Hoa Hạ, tuy rằng chính phủ nói “Pháp luật là bình đẳng đối với tất cả mọi người” nhưng thực chất mà nói, cán bộ và dân thường có sự khác biệt rất lớn.
Trong kiếp trước, một cán bộ say rượu lái xe đâm chết một nhân viên vệ sinh bảo vệ môi trường, tòa án phán xử anh ta bị tù có thời hạn một năm, hoãn thi hành hình phạt hai năm. Gây ra thương vong cho người khác, không ngờ chỉ phán có thời hạn một năm tù, còn hoãn thi hành hình phạt, với những án nghiêm trọng đáng lẽ phải chịu hình phạt tử hình thì sửa thành tù chung thân.
Dân chúng hoài nghi, tòa án địa phương cũng là làm theo ý mình, cuối cùng hoàn toàn cũng không để ý đến bên dưới. Đạo lý này có gì mà đáng nói chứ?
Hơn nữa ở Hoa Hạ, quan chức, Đảng viên, quân đội có khi cũng có thể đền tội, nhưng đó đều là những trường hợp đặc biệt.
Ở trong kiếp trước ở thủ đô, bốn người cán bộ lãnh đạo Đảng viên bởi vì tham ô, lấy của công làm của riêng, không hoàn thành nhiệm vụ, tham ô công khoản, phát hiện ra bị khai trừ Đảng viên. Đảng viên phạm sai lầm, khai trừ Đảng viên, trước mặt dân chúng làm như xử phạt nặng, nhưng kỳ thật đó chỉ là hình thức mà thôi, chẳng qua là ô dù cả.
Đạo lý rất đơn giản, khai trừ Đảng viên chỉ có nội bộ Đảng xủ lý. Đảng viên không phải thánh nhân, chỗ nào cũng có sai lầm, sai lầm về trình độ càng lúc càng lớn, rất nhiều có thể phạm tội. Phạm vào sai lầm phạm vào phạm tội, chuyện xử phạt kỷ luật Đảng viên là chuyện bình thường. Nhưng chỉ xử phạt trong nội bộ Đảng là sai lầm, xử phạt nội bộ bên trong không thể thay thế được việc giao cho chính phủ xử lý. Rất nhiều cán bộ trên người có rất nhiều danh hiệu, không chỉ có danh hiệu là một đảng biển, còn là đại biểu Hội đồng nhân dân, ủy viên Mặt trận Tổ quốc, chiến sĩ thi đua, khi phạm phải một sai lầm nào thì cũng đồng nghĩa mất đi một danh hiệu, mặc dù nói khi phạm sai lầm là sẽ bị xử phạt, nhưng đứng trên phương diện xã hội mà nói, mỗi một cái danh hiệu cũng là do ô dù mà có, bởi vì bọn họ cũng không có chịu sự phán xét của xã hội.
Bốn người này đề cập đến số tiền chậm mấy nghìn nhân dân tệ, lâu hơn thì mười nghìn nhân dân tệ, hoàn toàn đã cấu thành tội trách nhiệm hình sự, phải chịu xử phạt của pháp luật, kết quả chỉ phải chịu khai trừ Đảng viên là xong.
Đạo lý này có gì đáng nói chứ?
Ngay cả những cán bộ nhỏ đi lên đều như vậy, huống chi cứng rắng giống như Mạnh Quân, có thể mạnh mẽ mà đứng trước bọn quan chức.
Thật là khó, khó với quan thanh liêm quá
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...