Bầu trời buổi trưa hơi xám xịt, nhìn không thấy một tia nắng nào, nhưng đối với nhân dân sống trong vùng thành phố Bành Từ mà nói, trời mưa liên tục đã gần một tuần rồi, thế này thì khó mà có được một ngày đẹp trời... Mặc kệ nói như thế nào, mực nước này cũng sẽ không tăng thêm nữa đâu.
Tô Ái Quân mặc áo mưa, và mang một đôi ủng đi mưa cao, bước thấp bước cao mà đi trên con đê lớn, nhìn theo dòng nước sông đục ngầu cuồn cuộn chảy từ thượng du, mà dường như cảm thấy có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, làm anh ta không thở nổi. Tuy rằng, lúc đầu, Tô Ái Quân vẫn còn oán trách rất lớn việc Phương Minh Viễn cưỡng ép anh ta đến thành phố Bành Từ để tiến hành giám sát vật tư cứu tế chống lũ. Phải biết rằng, phương án thí điểm cải cách đường sắt Phụng Đồng, sẽ lập tức xong bản thảo.
Nếu phương án này được bộ Đường sắt và Phương Minh Viễn cùng tán thành, như vậy lập tức sẽ tiến hành cải cách thí điểm đường sắt Phụng Đồng, việc lớn như vậy, những việc cần phải làm trước đó có thể nói là cực kỳ phức tạp, Tô Ái Quân cảm thấy chính mình dù có ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng, nhưng vào thời khắc mấu chốt như vậy, Phương Minh Viễn lại cố tình kéo anh ta đến thành phố Bành Từ này làm quyên tặng vật tư cứu tế chống lũ gì đấy, vậy hỏi thử trong lòng anh ta lúc này có thể không có cảm xúc gì sao?
Nhưng mấy ngày này anh ta giao quyền lại cho cấp dưới còn anh ta đến thành phố Bành Từ giám sát quyên tặng vật tư cứu tế chống lũ, Tô Ái Quân đã tận mắt nhìn thấy thảm họa lũ lụt. Lũ lụt khiến cho cả vùng này trở nên thảm hại, anh ta mới hồi tâm chuyển ý, cho rằng việc giám sát vật tư cứu tế chống lũ là một chuyện chính sự phải làm.
Thành phố Bành Từ suốt mấy ngày anh ta ở đây gần như ba ngày đều mưa to, bảy ngày sống với mưa gió và lụt lội, khiến cho mấy con sông đều bị vây bởi lũ, con đê lớn này bị ngâm với mực nước cao trong một thời gian dài, có rất nhiều nơi xuất hiện tình hình nguy hiểm, khiến những người trong bộ chỉ huy cứu tế chống lũ đều phải vắt chân lên cổ. Tô Ái Quân, cũng chủ động gia nhập vào trong đó, tuy rằng không giữ cương vị trọng yếu gì, nhưng những chuyện tuần tra này thì anh ta lại làm tốt.
- Giáo sư Tô, cẩn thận!
Một nhân viên bảo an của siêu thị Carrefour tên là La Gia Phúc do Phương Minh Viễn phái tới đi phía sau vội kéo lấy anh ta, giúp anh ta tránh được một phen rớt xuống hố nước.
Tô Ái Quân xoa xoa đầu, một tuần rồi không bữa nào được ngủ ngon, lúc nãy tuy đã nhìn thấy hố nước, trong lòng cũng biết là phải tránh đi, nhưng không biết thế nào lại giẫm lên đó.
- Giáo sư Tô, tuần tra đến chỗ này là được rồi, bên kia có nhân viên tuần tra thôn Ngọc Lâm rồi, hay là anh trở về nghỉ ngơi tí đi. Cơ thể là vốn liếng để làm việc đấy, nếu anh bị bệnh, thì trong những tình huống nguy hiểm anh không thể tham gia được đâu!
La Gia Phúc gánh vác trọng trách là bảo vệ cho Tô Ái Quân, dù là Phương Minh Viễn hay là Lâm Liên, thì họ đều luôn nhắc nhở anh ta rằng nhất định phải đảm bảo an toàn cho Tô Ái Quân.
- Đúng vậy, anh nên giữ gìn sức khỏe, bằng không chúng tôi có thể sẽ không làm tròn bổn phận. Trở về nhất định cậu Phương và trợ lý Lâm sẽ nói chúng tôi đấy!
Một vài nhân viên bảo an khác của siêu thị Carrefour theo sau Tô Ái Quân cũng đều khuyên như vậy.
Tô Ái Quân dừng bước, nhìn lên trời, xem ra một lát sau nhất định là sẽ lại có mưa to. Anh ta cũng thật sự cần thời gian để nghỉ ngơi. Giai đoạn này thể lực anh ta cạn kiệt rồi.
- Được rồi, chúng ta từ nơi này đi tiếp xuống, theo đường kia, xuyên qua một thôn nhỏ, phải đến nơi chúng ta đỗ xe, hôm nay tôi mời nhé, mời mọi người đến Mỹ Mỹ ăn một bữa rồi buổi chiều và buổi tối về nghỉ ngơi.
Mấy ngày này, mấy người La Gia Phúc đi theo Tô Ái Quân chạy đông chạy tây, đường cũng không dễ đi, còn phải để mắt đến Tô Ái Quân, cũng rất là mệt. Tô Ái Quân vừa dứt lời, lập tức mọi người đều hoan hô.
Đoàn người đi trên con đê lớn, men theo con đường nhỏ lầy lội, hướng đến ngôi làng nhỏ cách con đê lớn khoảng trên năm trăm mét.
- Giáo sư Tô, thôn này lúc trước chọn địa điểm thế nào mà xây dựng nhỉ? Xây gần đê như thế, nếu đột phát thảm họa lũ lụt, thì chẳng phải là chạy không kịp sao?
La Gia Phúc vừa đi, vừa nói với Tô Ái Quân. Trải qua mấy ngày này, bọn họ cũng đã quá quen thuộc rồi, La Gia Phúc thấy rằng Tô Ái Quân tuy rằng là giáo sư đại học, nhưng lại tuyệt đối không cao ngạo, ngồi với ai cũng có thể nói chuyện được, mọi người nói chuyện tiếu thì anh ta cũng cười hi hi ha ha. Có thể nói là anh ta rất tự nhiên.
- Đúng vậy, địa điểm thôn này có chút vấn đề.
Tô Ái Quân gật đầu nói:
- Chỉ sợ là vấn đề lịch sử để lại, nhưng quả thật là nguy hiểm. Tuy nhiên tôi cũng không phải là lãnh đạo của thành phố Bành Từ, tôi có nói cũng chẳng được gì. Chắc chắn trong thành phố Bành Từ cũng có người hiểu được chuyện này, thế này làm sao mà không nguy hiểm được!
- Chỉ sợ có vài cán bộ, vì một số quan điểm cá nhân, xem ra cũng sẽ không cho những người này di dời!
Một nhân viên bảo an cao không dưới một mét tám đi theo phía sau Tô Ái Quân nói.
Mọi người trầm mặc một lát, không hẹn mà cùng thở dài, tuy rằng người này nói rất không xuôi tai, nhưng cũng có nhiều lúc, chính Tô Ái Quân đã tưởng tượng đến một hoàn cảnh ác độc về bọn cán bộ này, càng không cần phải nói bọn họ vốn chỉ thuộc về những tầng lớp thấp trong xã hội.
- Được rồi, được rồi, mọi người mệt mỏi mấy ngày này rồi, chuyện làm mọi người mất hứng thì đừng suy nghĩ nữa, chúng ta khẩn trương quay về xe, đến ăn cơm và nghỉ ngơi thôi.
Tô Ái Quân cao giọng nói:
- Hôm nay chúng ta ăn thịt cá đầy đủ, nhưng không được uống nhiều rượu, mỗi người uống nhiều nhất là hai lượng rượu trắng, hoặc là một chai bia, tôi sẽ nói trợ lý Lâm cho!
Mọi người liền hưng phấn hoan hô. Mấy ngày nay, đi theo Tô Ái Quân khắp thành phố Bành Từ, tuy rằng mỗi ngày đều ăn no, nhưng nếu nói ăn ngon thì không hề.
Hơn nữa bọn họ khi đi đã có quy định rõ ràng, đi công tác có trợ cấp, nhưng lại không cho phép bất cứ ai được uống rượu, để tránh hỏng việc. Mấy ông già này, mấy ngày nay đã thèm rượu vô cùng. Nhưng bọn họ cũng đều biết, nhân viên của siêu thị Carrefour phúc lợi tốt, đãi ngộ cao, không được xảy ra chuyện lung tung lộn xộn, nhưng nếu cố ý vi phạm điều lệ chế độ của công ty, hoặc là nói đúng thì lãnh đạo của công ty có thể yêu cầu sa thải mà không chút nương tay, cho nên bọn họ đều cố nén lòng.
Tuy nhiên có Tô Ái Quân đứng ra nói giúp cho bọn họ, Lâm Liên dù như thế nào cũng phải nể mặt vài phần, tuy rằng rượu không nhiều lắm, nhưng nuốt vào cổ họng, cũng đỡ thèm hơn.
Mọi người đều rất phấn khởi, đôi chân cũng tăng thêm công lực, thậm chí còn có người nói rằng Tô Ái Quân đi quá chậm, nên đề nghị lúc nữa đi vào trong thôn, dứt khoác phải tìm một chiếc xe ba bánh, để đẩy Tô Ái Quân đi. Điều này khiến cho mọi người đều cười ha ha.
- Tôi làm sao mà có thể so với các anh được, tôi đây luôn ngồi ở văn phòng thôi!
Tô Ái Quân cười đau khổ nói.
Đoàn người nói nói cười cười đi vào thôn. So với bên ngoài thôn thì đường xá trong thôn cũng tốt không kém, ít nhất là không có lớp bùn dày. Điều này giúp cho bọn họ đi đường đỡ mệt nhọc hơn nhiều.
Thôn cũng không phải là lớn, thoạt nhìn cũng là trên dưới một trăm hộ dân, đoàn người men theo con đường lớn mà đi về phía trước, ven đường xuất hiện mấy tiệm cơm nhỏ và vài cửa hàng, một chiếc xe tải đang dừng trước một cửa hàng, hình như là đang dỡ hàng.
- Các anh nếu như muốn ăn vội, thì chúng ta cũng có thể ở đây ăn một bữa cũng được, thấy thế nào?
Tô Ái Quân cố ý khiêu khích vài người.
- Không không không, chúng tôi dù đói đến tối, cũng phải vào trong thành phố ăn với anh một bữa. Hôm sau chúng tôi mới kể lại là giáo sư đại học đã mời chúng tôi ăn cơm, nếu ăn ở những tiệm cơm nhỏ thì mặt mũi nào mà chúng tôi nói với những người trong nhà được chứ!
La Gia Phúc cười hì hì nói:
- Các anh em, các anh em nói có đúng không?
- Lão La nói đúng lắm!
Mọi người mồm năm miệng mười nói. Dù sao ai cũng biết rằng, trợ lý Lâm đưa cho Tô Ái Quân mười ngàn nguyên, đây đều là chi phí Tô Ái Quân tự do tiêu xài. Mấy ngày nay, mọi người đều rất bận rộn, ngày nào cũng ăn vội chút gì đó và tìm chỗ để ngã đầu ngủ, tiền đó vẫn chưa hề động đến.
- Vậy thì mọi người hãy kiên nhẫn một tí nhé!
Tô Ái Quân vỗ tay một cái nói:
- Khi lên xe, chúng ta phải tăng tốc đấy!
Ánh mắt La Gia Phúc lúc này vô tình nhìn chiếc xe tải đang mở rộng cửa đó nữa, bên trong đặt hơn mười cái thùng to nhỏ...
Y đột nhiên vỗ vai Tô Ái Quân, Tô Ái Quân dừng bước, La Gia Phúc thấp giọng và nói những người khác:
- Các anh cứ tiếp tục lớn tiếng mà tán gẫu đi, mau bàn bạc xem là nên ăn cái gì kìa!
Mọi người tuy rằng không rõ dụng ý của y, nhưng những người xuất thân từ quân ngũ như bọn họ, thì lại tiếp tục lớn tiếng cười đùa mà không chút do dự.
La Gia Phúc lại thấp giọng mà nói với Tô Ái Quân:
- Giáo sư Tô, anh nhìn chiếc xe tải kia kìa, những hàng hóa trong xe này có dấu hiệu của siêu thị Carrefour chúng ta. Chi nhánh của siêu thị Carrefour rất nhiều ở khắp thành phố Bành Từ, tôi nhớ rõ là ở đây vẫn chưa chính thức khai trương, vậy hàng hóa này, anh nói thử có phải là vật phẩm quyên tặng thiên tai của chúng ta không?
Tô Ái Quân lập tức đưa mắt nhìn theo ánh mắt của La Gia Phúc, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe tải, cửa xe đang ở hướng vào một cửa hàng trong thôn đó, quả thực hàng hóa đều có ký hiệu của siêu thị Carrefour. Tô Ái Quân lúc này khuôn mặt lập tức trầm xuống, đúng là y như lời mà La Gia Phúc nói lúc nãy, chi nhánh quanh khu vực này của siêu thị Carrefour ở thành phố Bành Từ vẫn chưa khai trương, trong chi nhánh này tuy rằng cũng có một ít hàng hóa, nhưng những hàng hóa mà có thể quyên tặng cho thành phố Bành Từ thì bộ chỉ huy chống lũ cứu tế đều đã quyên tặng hết rồi, còn lại thì đều là những thứ không có liên quan gì hết.
Cho nên, ngoại trừ cứu tế nạn dân ra, thì nhìn chung là không có nhiều hàng hóa của siêu thị Carrefour. Hơn nữa chi nhánh gần siêu thị Carrefour nhất thì cũng đã ngoài trăm dặm, Tô Ái Quân không cho rằng trong thời tiết ác liệt như tế này, có người chạy xa đến vậy để mua hàng của siêu thị Carrefour. Nhưng chiếc xe tải này tràn đầy hàng, chừng hơn mười thùng, chuyện này là sao đây?
- Tiểu Triệu, cậu đi vào cửa hàng kia mua chút đồ, rồi xem thử hàng trong đó là gì?
La Gia Phúc chỉ vào một nhân viên bảo an nói.
Nhân viên bảo an kia đi chưa tới năm phút đồng hồ, rồi cầm một gói thuốc trở về, thấp giọng nói:
- Trong những cái thùng đó đều là chân giò hun khói, Bát Bảo, mì ăn liền và nước khoáng, thoạt nhìn rất giống là vật tư cứu tế mà siêu thị chúng ta quyên tặng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...