Có kết quả chắc chắn cả Fairbanks và Robert đều hài lòng, tất nhiên sẽ không có bụng dạ nào mà ở lại thêm nữa, bữa tiệc đến đoạn cuối cũng là lúc hai người lần lượt cáo từ ra về.
- Phương, nếu như công ty British Petrolium có được những bằng sáng chế độc quyền có giá trị để trao đổi với cậu, vậy phải làm thế nào?
Hoàng tử Abdullah băn khoăn hỏi. Ông ta đã nhận ra, lần này Fairbanks đã bị ép vào tình thế bắt buộc. BP là một tập đoàn hóa dầu đứng đầu thế giới, độc quyền trong tay họ nhiều vô số kể, công ty British Petrolium Fortermedia vốn không phải là đối thủ của người ta. Nếu như trước khi biết chuyện về trang viên Sayr kia thì Hoàng tử Abdullah cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng bây giờ thì khác rồi. Vì có ý tưởng với trang viên Sayr nên Hoàng tử Abdullah tất nhiên không mong muốn nảy sinh thêm vấn đề gì.
- Vậy thì đổi đi.
Phương Minh Viễn ra vẻ thấu tình đạt lý nói:
- Ít đi mỗi ngày ba mươi thùng dầu thì cuộc mua bán này tôi cũng không bị thua thiệt.
- Vậy trang viên Sayr phải làm thế nào đây?
Hoàng tử Abdullah vội la lên.
- Abdullah
Hoàng tử Marc nhẹ kéo áo Hoàng tử Abdullah thấp giọng nói:
- Bình tĩnh, Phương chắc chắn có cách riêng của cậu ấy.
- Marc, trang viên Sayr chính là viên minh châu mà thánh A La ban cho Kuwait chúng tôi, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ cách lấy lại nói.
Hoàng tử Abdullah nói.
- Nếu như…
Ông ta vốn định nói, nếu như Phương Minh Viễn đồng ý với yêu cầu của công ty British Petrolium, vậy thì ông ta sẽ ra mặt đồng ý yêu cầu của công ty British Petrolium Fortermedia, để đổi lấy trang viên Sayr. Nhưng ông ta đột nhiên nghĩ tới, trong trang viên này rút cuộc là có hay không dòng suối nguồn này đến bây giờ vẫn còn chưa chắc chắn, nếu như bây giờ ông ta chấp nhận yêu cầu của công ty British Petrolium Fortermedia, sau này lại không tìm ra dòng suối như thế chẳng phải sẽ thành công dã tràng hay sao? Vừa đắc tội với công ty British Petrolium lại còn bị coi là không có năng lực trong mắt Emile.
Nhưng vấn đề đầu tiên là phải nhanh chóng xác định vị trí của dòng suối trong trang viên Sayr, như thế thì nhất định phải để Phương Minh Viễn nói ra vị trí của dòng suối hơn nữa cũng phải làm vô cùng bí mật, nếu không để công ty British Petrolium Fortermedia biết được thì cái giá để đổi lại trang viên Sayr chắc chắn phải cao hơn gấp mười lần.
- Hoàng tử Abdullah, yên tâm đi, việc của ngài sẽ không bị lỡ đâu.
Phương Minh Viễn cảm thấy buồn cười nói, cậu thật sự không thể hiểu được vì sao người Ả rập lại coi trọng suối nguồn như vậy.
Lúc này, một người Ả rập vội vàng bước tới bên cạnh Hoàng tử Marc nói nhỏ với ông ta vài câu, mắt Hoàng tử Marc lập tức sáng lên, lộ rõ là vô cùng kinh ngạc, ông ta khoát tay người Ả rập đó lập tức lui ra.
- Phương, tôi vừa biết được một tin tức, tổng thư ký ủy ban “giảm nhẹ thiên tai quốc tế mười năm”, thứ trưởng bộ dân chính của quý quốc Thần Hồng tại phòng hội nghị của khách sạn Bắc Kinh mở một cuộc họp báo kêu gọi “cứu trợ thiên tai khẩn cấp”, trong cuộc họp thứ trưởng Thần Hồng đã giới thiệu rất kỹ về tình hình thiên tai của quý quốc với ký giả quốc tế, vì những thiệt hại do thiên tai tạo nên là rất lớn và phạm vi bị ảnh hưởng là rất rộng nên trước mắt vẫn còn hàng trăm nghìn người không có nhà cửa, cũng đã phát sinh những loại bênh tật, sốt rét; rất nhiều đường quốc lộ và các công trình cơ sở hạ tầng cần được tu sửa gấp. Cần phải có khoảng hai trăm triệu đô và các loại thiết bị vật tư khác mới có thể hoàn thành được công việc cứu tế kể trên. Thần Hồng đại diện chính phủ Hoa Hạ khẩn cấp kêu gọi các cơ quan của Liên Hợp Quốc, chính phủ các nước, các tổ chức quốc tế, cũng như các bên liên quan trên thế giới viện trợ cứu tế nhân đạo.
Hoàng tử Marc trịnh trọng nói.
- Hả?
Phương Minh Viễn vô cùng kinh ngạc, tuy rằng đang ở Kuwait nhưng cậu vẫn đang rất chú ý đến tình hình thiên tai trong nước, mỗi ngày đều liên lạc với Lâm Liên và Tô Ái Quân để hỏi thăm về tình hình thiên tai ở đó. Từ những tin tức mà cậu biết được, mặc dù ở khu vực Hoa Đông vẫn đang bị ảnh hưởng bởi lụt lội rất là nặng nề, nhưng nhìn chung về phạm vi chịu thiệt hại số người còn thua xa với trận đại hồng thủy ở kiếp trước. Nhưng chính phủ Hoa Hạ vẫn giống như kiếp trước kêu gọi quốc tế cứu trợ, hơn nữa thời gian lại còn sớm hơn. Phương Minh Viễn còn nhớ rất rõ, ở kiếp trước phải đến tháng bảy chính phủ Hoa Hạ mới yêu cầu viện trợ quốc tế, xem ra một cánh bướm nhỏ như cậu sức lực cũng chỉ có hạn mà thôi.
Có điều cậu cũng chỉ là ngạc nhiên một chút mà thôi. Còn theo cậu, yêu cầu cứu trợ từ quốc tế cũng chẳng có gì là xấu hổ cả, cả những nước giàu như Mỹ, Anh và Nhật Bản khi có thiên tai lũ lụt đều yêu cầu viện trợ từ quốc tế, người ta không cảm thấy xấu hổ, thì Hoa Hạ lại càng chẳng việc gì phải xấu hổ. Hơn nữa, Hoa Hạ tuy từ trước đến nay đều không yêu cầu viện trợ từ quốc tế, nhưng mỗi lần các quốc gia trên thế giới yêu cầu viện trợ thì đều hết lần này đến lần khác móc tiền ra, số tiền thì có hạn, vô duyên vô cớ đòi tiền chẳng phải là coi tiền như rác sao?
Cần thì phải làm càng sớm càng tốt.
- Phương, quý quốc đã gặp phải thiên tai nghiêm trọng như vậy, nể mặt cậu anh em chúng tôi cũng không thể làm ngơ. Tôi dự định quyên tặng quý quốc một triệu đô la Mỹ, sẽ để cậu mua đồ cứu tế cho khu vực bị thiệt hại, cậu thấy thế nào?
Hoàng tử Marc nói.
- Vậy thì tôi cũng quyên tặng một triệu đô.
Hoàng tử Abdullah không chút do dự nói.
Phương Minh viễn liên tục lắc đầu nói:
- Hoàng tử Marc, Hoàng tử Abdullah, theo pháp luật của chúng tôi, các ngài bắt buộc phải quyên tặng cho những tổ chức từ thiện thuộc quyền quản lý của bộ dân chính như hội chữ thập đỏ. Ở Hoa Hạ, gần như có thể nói là không có một tổ chức từ thiện phi chính phủ nào tồn tại. Ít nhất là không có ở quy mô lớn. Tôi chỉ là cá nhân không có quyền tiếp nhận hoặc là đại diện các vị quyên tiền. Như vậy sẽ đem đến phiền phức cho các vị. Tất nhiên, nếu hai vị không cầu danh lợi, đồng ý xem số tiền lớn kia là của tôi quyên cho chính phủ thì không thành vấn đề.
- Thật là những quy định kỳ lạ.
Hoàng tử Marc nhíu mày nói. Ông ta có chút không thể hiểu nổi, ở một quốc gia lớn như vậy có đến cả tỷ người mà các tổ chức từ thiện phi chính phủ lại yếu kém như vậy.
- Toàn bộ đều giao cho các tổ chức từ thiện của chính phủ, vậy thì ai giám sát việc sử dụng nó đây?
Hoàng tử Abdullah kinh ngạc hỏi.
- Là chính phủ luôn sao? vậy thì có hiệu quả không?
Kuwait tuy là một quốc gia quân chủ lập hiến, nhưng những thành viên của hoàng thất như bọn họ, nếu như tự nguyện đều có thể có được một tổ chức từ thiện riêng của mình.
Phương Minh Viễn cười khổ lắc đầu, hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào để hai hoàng tử có thể hiểu được các chính sách từ thiện trong nước. Cậu cũng giống như họ, không thể nào hiểu nổi, vì sao chính phủ lại quản chế nghiêm ngặt các tổ chức từ thiện phi chính phủ như vậy, hay là bởi vì những cuộc khởi nghĩa trong quá khứ? Hay là chính phủ muốn kiểm soát việc quyên tặng phi chính phủ để có thể kiếm được chút gì từ đó.
“Chính phủ là một con mãnh thú được nhốt ở trong lồng sắt, nếu có chút khinh suất, nó có thể xổng chuồng và làm hại đến tính mạng con người”, lúc nhỏ Phương Minh Viễn rất có cảm tình với chính quyền, nhưng sau khi trải qua kiếp trước, bây giờ cậu lại càng công nhận tư tưởng trên. Vì vậy từ trước đến nay cậu cũng chẳng nể nang gì mà nhìn những hành vi của chính quyền từ những góc độ xấu nhất. Nhưng nghĩ là nghĩ, còn trước mặt những người nước ngoài thì cậu vẫn muốn đem những mặt tốt nhất của chính phủ ra giới thiệu với bọn họ.
Hai Hoàng tử sau khi bàn bạc với nhau vài câu đều đưa ra quyết định, hai triệu đô la này sẽ lấy danh nghĩa của Phương Minh Viễn để quyên tặng, sau đó sẽ để Phương Minh Viễn thay mặt bọn họ mua vật tư thiết bị cứu tế cho những vùng bị thiên tai là được rồi. Còn về việc chính phủ Hoa Hạ liệu có biết được số vật tư cứu tế kia là của bọn họ hay không thì bọn họ chẳng cần quan tâm. Nói trắng ra thì hai bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì thân thiết với Hoa Hạ, lần này đồng ý quyên tặng chỉ đơn thuần là bởi vì muốn nhân cơ hội này kéo gần lại mối quan hệ với Phương Minh Viễn mà thôi.
- Nếu như đã như vậy, Phương thân mến, chúng tôi có thể đóng góp nhiều hơn một chút, thế này đi, tôi và Abdullah sẽ quyên tặng năm triệu đô cho cậu.
Hoàng tử Marc ha hả cười nói.
Phương Minh Viễn nhún vai, cậu hiểu ý của Hoàng tử Marc, nếu như là lấy tư cách cá nhân quyên tặng thì sẽ không sợ bị chính phủ Hoa Hạ công bố với thế giới, hai người tất nhiên cũng sẽ chẳng phải quan tâm. Nếu nhỡ may cá nhân mà quyên tặng nhiều hơn là hơn là nhà nước chỉ sợ lúc đó sẽ dẫn đến sự bất mãn và xấu hổ trong hoàng thất.
Hai người bọn họ đều là những người giàu có, năm triệu đô này e rằng còn chưa đủ chi phí cho một chuyến đi Paris của bọn họ, vì vậy Phương Minh viễn cũng không cự tuyệt, coi như thay bọn họ làm việc thiện tích đức vậy.
- Được, chi tiết về tình hình sử dụng số tiền quyên tặng này, sau này tôi sẽ thông báo chi tiết cho hai vị. Và cũng hoan nghênh hai vị cử người đến giám sát.
Hoàng tử Marc cười ha hả vài tiếng rồi nói:
- Phương, việc giám sát thì bỏ đi, chúng tôi tin cậu, mấy triệu đô la này cậu cũng chẳng là gì với cậu.
Một người có thể không nháy mắt đưa cho hoàng tử Abdullah một tờ chi phiếu một tỷ đô la làm sao có thể động tay động chân với năm triệu đô chứ, thế thì thật là chẳng có đạo đức.
Phương Minh Viễn gật đầu.
Lúc này, ở vùng Tyumen, Tây Siberia của Liên Xô, một buổi ký kết hợp đồng vô cùng long trọng đang được tổ chức, Asohon và công ty xăng dầu quốc hữu của Liên Xô đã đạt được thỏa thuận sẽ đầu tư vào hai khu sản xuất dầu quan trọng của cùng Tyumen là Walter Troll và Saleh hai tỷ Rúp để đổi mới các thiết bị khai thác dầu đã cũ ở đây cũng như để mở rộng việc thăm dò khai thác sang các vùng lân cận.
Asohon hào hứng cùng với các quan chức cao cấp trong chính phủ Liên Xô đi dạo, trên môi thì luôn mang theo nụ cười đẹp mê lòng người. Người phụ nữ Nhật Bản giàu có thần bí làm cho người Liên Xô cảm thấy hoa mắt vì của cải này gần một năm trở lại đây đã trở thành một trong những nhà đầu tư nước ngoài được các quan chức cao cấp của chính quyền Liên Xô quan tâm nhất.
- Cuối cùng cũng xem như không phụ lòng cậu Phương, đã nắm được trong tay hai mỏ dầu quan trọng của Liên Xô, chỉ cần vá được lỗ hổng này thì những công việc sau này đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Ashon tuy đang đi cùng khách mời nhưng trong lòng lại vô cùng nóng ruột muốn đem tin tức này báo cho Phương Minh Viễn đang ở Tây Á xa xôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...