-Ha ha, Trần mỗ tôi là người thô tục, không tinh tế như các ông đây, cho nên tôi nói chuyện hơi thẳng, không chau chuốt, quý vị chịu khó nghe một chút, nếu tôi nói đúng, thì chúng ta đăng báo quân khu, sau đó từ quân khu đăng tải lên Quân ủy Trung ương để các lãnh đạo phê chuẩn.
Cả nhóm lãnh đạo Chương Thụ Thanh nghe càng mơ hồ, điều này sao lại liên quan đến quân khu, lại còn trình lên Quân ủy?
-Sư trưởng Trần, anh có thể nói rõ hơn một chút cho mọi người hiểu, tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây nghe không hiểu.
Chương Thụ Thanh ho hai tiếng nói.
-Rốt cuộc ý tưởng của tư lệnh Trần là gì vậy?
-Hôm nay tôi nghe nói, đội nhân viên quản lý đô thị đã lập được chút công trạng, đột nhiên tôi nảy ra ý này. Mọi người đều biết, mấy năm gần đây, quần đảo Hải Nam của ta, các quốc gia láng giềng muốn dùng thủ đoạn ti tiện chiếm lấy tất cả hải đảo thuộc chủ quyền của đất nước ta. Phillipines tự thông qua pháp luật đem đảo Vàng Nham cùng ba mươi đảo Nam Sa khác vào lãnh thổ của họ, trên các đảo xây loạn cả sân bay, doanh trại và các công trình xây dựng khác. Malaysia và Brunei tự phân chia khu vực tài nguyên Nam Hải của ta, Việt Nam còn vi phạm chủ quyền vây vòng gần ba mươi đảo nhỏ, trên đó đặt xe tăng, phi cơ, tàu chiến, giàn khoan, và rất nhiều vật phẩm phi pháp, hàng năm khai thác hàng triệu tấn dầu mỏ của ta thu lợi nhuận mấy trăm triệu đô la Mỹ, gần đây nhất còn mưu toan gây chiến, tăng thêm hàng mấy nghìn người. Có thể nói, quốc gia của ta đã bị tổn thất quyền lợi quá lớn nên phải khiêu chiến.
Trần Bằng Trình khẳng khái từ tốn nói:
-Như vậy với hành vi này, chúng ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Chương Thụ Thanh và mọi người ngơ ngác nhìn nhau, theo như lời Trần Bằng Trình nói, mọi người cũng đều biết rằng, quả thật mấy năm qua, lãnh thổ Nam Hải của quốc gia đang bị các nước Đông Nam Á xâm lấn, nhưng thành phố Uy Giang thì có liên quan gì chứ? Uy Giang ở giữa Bột Hải, biển Nhật Bản và cách Nam Hải vài nghìn dặm.
-Tuy rằng nhiều quốc dân đã đề nghị, hải quân quốc gia xuất binh thu hồi lãnh thổ, nhưng chúng ta vừa mới thoát khỏi chiến tranh, hiện tại chính phủ tập trung nhân lực vào phát triển kinh tế, đề cao mức độ cuộc sống nhân dân, hiện giờ quân đội không đủ người, hải quân tàu chiến còn yếu kém, thời điểm này chưa phải lúc xuất quân. Hơn nữa, đối mặt với những kẻ ngang nhiên, hung hăng làm trái pháp luật, trung ương cũng nên suy nghĩ vì đại cục mà phải âm thầm nhẫn nhịn, ra sức đàm phán, khuyên bảo, thậm chí còn khiển trách và chống lại mà, nhưng họ vẫn chứng nào tật nấy làm theo ý mình, dùng biện pháp nào cũng vẫn ngang nhiên xây dựng phi pháp, khai thác trộm quặng và những hành vi phi pháp ngày càng nghiêm trọng. Đối mặt với những chuyển biến xấu dần của quần đảo Nam Sa và trước thực tế khó khăn trước mắt của quân đội, Quân ủy Trung ương cũng rất đau đầu.
Trần Bằng Trình nghiêm trang nói.
-Cho nên tôi có một ý tưởng, đề nghị quân ủy lập tức phái đội quản lý đô thị Uy Giang ra tiếp quản quần đảo Nam Sa.
-Hả?
Chương Thụ Thanh, người đứng đầu bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang cái gì cũng nắm rõ, mà thật không ngờ được, vị sư trưởng Trần Bằng Trình này nói một hồi lầu, không ngờ đột nhiên lại là một chuyện hoang đường, trong khoảnh khắc tất cả mọi người tưởng nghe nhầm.
-Sư trưởng Trần, ông đang nói đùa phải không?
Sắc mặt Chương Thụ Thanh trầm xuống, đang là hội nghị của Ủy ban nhân dân thành phố, Trần Bằng Trình một mình xông vào như trò khôi hài. Có điều xem như ông ta cũng đã hiểu ra rồi, Trần Bằng Trình đến tám phần thì cả tám phần đều là vì tên Tề Đại Quân đen đủi kia. Chỉ có điều ông ta không biết rõ Tề Đại Quân dám cả gan trêu trọc Trần Bằng Trình chỗ nào?
-Không, không, Chủ tịch Chương, tôi muốn bàn vấn đề này một cách nghiêm chỉnh. Tục ngữ nói, “quốc gia gặp nạn thất phu hữu trách”, bẩy nhân viên quản lý đô thị bị khiển trách thì chẳng phải vẫn là người Hoa Hạ, đứng trước việc nước ta bị ngoại quốc chiếm, mỗi người phải có trách nhiệm với lãnh thổ nước ta, mà quân đội lúc này không thể đảm đương xuể, nhưng lại rất thích hợp với bọn họ, đương nhiên là bụng làm dạ chịu.
Trần Bằng Trình nghiêm nét mặt nói.
-Trải qua nửa năm chiến đấu đẫm máu, qua bao cuộc chiến kiên trì bền bỉ khổ, đối với những chuyện đối phó việc Nam Sa vi phạm kinh doanh, tự mình chiếm đất, xây dựng nhiều công trình, tôi phát hiện ra đại đội quản lý đô thị đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú, và đã gặt hái được thành quả to lớn, hoàn toàn là đội quân chi viện cho quân đội rất hữu hiệu, có thể nói không khác gì đội quân thép, đối phó với bọn ngoại quốc xâm phạm đảo Nam Sa thì thật là mã đáo thành công, dễ như trở bàn tay.
Trần Bằng Trình đứng dậy, đi đến trước mặt đang xạm lại của Tề Đại Quân cười lạnh nói:
-Để quản lý đô thị thành phố Uy Giang đến thu hồi quần đảo Nam Sa, cá nhân tôi thấy có vài điều tốt. Thứ nhất, đối với nhân dân, quản lý đô thị giống như kẻ thù hung ác, có thể nói dám đánh một ông già tám mươi tuổi, đá trẻ nhỏ, như vậy sẽ dễ dàng đối phó với việc làm phi pháp của ngoại quốc, khẳng định lúc đó đối mặt với ngoại xâm họ sẽ như là đối mặt với những dân tộc ăn thịt người man rợ chưa được khai hóa vậy, anh hùng đi đâu, dũng cảm giết giặc. Thứ hai, rất tin tưởng cử đại đội quản lý đô thị đi làm nhiệm vụ, khẳng định các quốc gia Đông Nam Á cũng không ăn no rồi đi chống đỡ, can dự vào việc của người khác gây trở ngại cho người thi hành công vụ, bọn họ gặp một đánh một, gặp hai đánh hai, gặp một đám đánh một đám, đánh cho bọn họ kinh hãi không dám đánh, đánh cho họ đứt gân, gãy xương, thậm chí đánh cho bọn họ đi đời nhà ma hết lượt, tất nhiên phải uy hiếp thật mạnh các nước ở bên thứ ba ở vùng duyên hải Đông Nam Á, tôi phát hiện đội quản lý đô thị có kinh nghiệm phong phú phi thường, tố chất tâm lý thật tốt, lập trường chính trị kiên định đáng tin cậy, rất có khả năng xử lý những vụ việc phức tạp, tùy cơ ứng biến. Với mỗi công việc đội quản lý đô thị thành thạo đã thành thói quen, ví như mỗi lần nhân viên quản lý đô thị đánh người bán hàng rong thì sau đó người này sẽ tùy cơ chống chế chứ không bao giờ dám thừa nhận và có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân đối phương chống lại người thi hành luật pháp, tất cả mọi chuyện đều được làm cho sạch sẽ. Thật sự trường hợp này rất thích hợp với quần đảo Nam Sa đang trong thời kỳ vô cùng phức tạp.
-Sư trưởng Trần, đây là hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang, đề nghị ông chú ý đến vấn đề chính.
Thật sự, Chương Thụ Thanh không thể chấp nhận, đập bàn trầm giọng nói. Trần Bằng Trình tại sao lại tới khen ngợi quản lý đô thị, quả thực da mặt cục quản lý quá dày dám kêu người đánh cả người già tám mươi, hay đá trẻ nhỏ? Nếu lời này lan truyền ra ngoài, thì thể diện thành phố Uy Giang hoàn toàn mất hết.
-Được, tôi muốn nói Chủ tịch Chương, ông và bí thư Vân bàn bạc rồi cho tôi biết tin, đây là cơ hội rất tốt cho quản lý đô thị Uy Giang nổi tiếng, nếu bỏ qua thì thật rất đáng tiếc.
Trần Bằng Trình chẳng hề để ý, gật gật đầu nói.
-Tôi không làm phiền các đồng chí họp nữa.
Nói xong, ông ta ngẩng đầu bước ra khỏi phòng họp.
Trong phòng hội nghị bao trùm sự yên lặng, Nguyên Lỗ Sinh lúc này không nói gì và cảm xúc của Khâu Thụ Quốc rất mạnh mẽ, hiển nhiên thái độ của Trần Bằng Trình rõ ràng, nếu xử lý đội của Tề Đại Quân, không thể vừa lòng anh ta, anh ta có thể đến gây rối, Nguyên Lỗ Sinh cũng không muốn vì Tề Đại Quân mà kết thù kết oán với Trần Bằng Trình thì thật không đáng.
Ngồi chết lặng trên ghế, Tề Đại Quân lúc này không còn vẻ mạnh mẽ, cứng rắn và hống hách như lúc chiều đối mặt với Miêu Phong Quả, giờ đây anh ta ngồi nhìn mọi người với ánh mắt cầu xin, nhìn vẻ mặt của y lúc này thật đáng ghét. Hiện tại, y chỉ hy vọng, hắn không trở thành quân cờ để bị đẩy đi đẩy lại, tốt nhất là miễn nhiệm chức vụ, như vậy y có thể có cơ hội làm lại ở Đông Sơn.
-Ừm, vừa rồi ý tứ của đồng chí Khâu Thụ Quốc đã rõ ràng, giờ đây đồng chí Tề Đại Quân đã gây nên hậu quả cực kỳ ác liệt, chẳng những để lại ấn tượng không tốt với nhân viên tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, còn bôi nhọ Thành ủy và Ủy ban nhân dân Uy Giang, khiến cho đông đảo quần chúng bất mãn mãnh liệt, cũng như ảnh hưởng đến sự nghiệp xây dựng Đảng vĩ đại của chúng ta. Cho nên, tôi đề nghị, miễn nhiệm tất cả chức vụ hành chính của đồng chí Tề Đại Quân, đồng thời với những nhân viên quản lý đô thị dùng bạo lực thi hành nhiệm vụ cũng phải bị khai trừ ra khỏi đội ngũ quản lý, và truy cứu trách nhiệm tương ứng với từng người, mọi người xem thế nào?
-Chủ tịch Chương, tôi cảm thấy mức xử phạt miễn nhiệm chức vụ có lẽ là quá nhẹ chăng? Tôi cho rằng phải khai trừ Tề Đại Quân ra khỏi hàng ngũ nhân viên công chức, thậm chí còn phải khai trừ anh ta ra khỏi Đảng.
Khâu Thụ Quốc phản đối nói.
-Miễn chức, nghe cũng chỉ giống như công nhân thất nghiệp, nhưng ở nhiều thời điểm khác nhau, miễn chức thường là chuẩn bị cho một chức vụ mới hoặc là đợi thời cơ để thăng tiến hơn quá khứ, bị miễn chức vẫn có thể tiếp tục làm quan được.
Nếu nói gần như là xử phạt, Khâu Thụ Quốc cảm thấy như đang lừa gạt Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn đâu phải thằng ngốc, sao không thể thấy rõ đạo lý hiển nhiên như vậy. Khâu Thụ Quốc đề xuất khai trừ công chức đồng thời miễn nhiệm chức vụ thì hoàn toàn thành người thất nghiệp về nhà ở thôi. Về phần khai trừ công chức và Đảng viên, cũng chính là như hình phạt tăng gấp đôi, đó là bị đuổi hoàn toàn ra khỏi hệ thống.
Tề Đại Quân nhìn Khâu Thụ Quốc bằng ánh mắt như có lửa, Khâu Thụ Quốc đúng là ném người ta xuống đáy giếng, khai trừ mình ra khỏi Đảng và công chức khác nào kết án tử hình, không phải là Đảng viên và công chức thì y có khác gì là một người bình thường, điều này đối với một người quen được ủng hộ như y thì làm sao mà thích ứng nổi?
-Đồng chí Thụ Quốc, xử phạt như vậy có phải nặng quá không, chúng ta phải răn đe trước để ngăn chặn sự sai lầm của cán bộ, nhưng cũng phải tạo cơ hội cho các đồng chí sửa chữa lỗi lầm.
Chương Thụ Thanh nhíu mày nói.
-Tôi cho rằng, một chút cũng không nặng, nếu có thể, tôi còn muốn yêu cầu Cục Cảnh Sát và Viện kiểm sát truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Tề Đại Quân.
Khâu Thụ Quốc lạnh lùng nói.
-Bản thân là cục Quản lý đô thị, không ngờ giữa quản lý đô thị và quần chúng phát sinh mâu thuẫn, thì lại ưa dùng bạo lực một cách phiến diện, lúc ấy đối phương chỉ có bẩy người, trong đó còn có một phụ nữ và một người chưa thành niên, mà có hàng trăm người của quản lý đô thị mang theo vũ khí. Tề Đại Quân chẳng những ra lệnh cho đội quản lý đô thị đánh người, thậm chí còn hô “Đánh chết, tao chịu”, câu nói này tôi cho rằng đây là hành vi xúi giục phạm tội, mọi người có thể suy nghĩ lại, nếu lúc đó đồng chí Miêu Phong Quả không quyết đoán ngăn bon họ lại, thì không biết kết quả thế nào? Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói với mọi người, như vậy thành phố Uy Giang chúng sẽ được biểu dương cả nước, sẽ là chọc giận họ Quách, Bí thư Vân, Chủ Tịch Thành phố Chương và tất cả mọi người, trong đó có cả tôi đều không có kết quả tốt, con đường công danh của chúng ta sẽ không còn hy vọng chỉ sợ đều là việc nhỏ, còn có thể cả đời gặp nạn hay chốn lao tù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...