Dựa theo những tin tức tình báo mà Trịnh Ngôn có được, cho thấy Lâm Liên này mặc dù chức vụ chỉ là một trợ lý. Nhưng thực chất lại có một vị trí đặc biệt quan trọng trong gia đình họ Phương nhất là với Phương Minh Viễn.Thậm chí nhiều khi thái độ của cô ta còn quan trọng hơn cả những thành viên chính thức trong gia đình.
Nếu như có được mối quan hệ tốt với con người này, đối với sự phát triển của tập đoàn xây dựng Hoa Thiên sau này là điều hoàn toàn có lợi. Hơn nữa về góc độ thị giác mà nói, được cùng với mỹ nhân dăm ba câu chuyện phiếm thôi cũng đã là cảm giác tuyệt vời khó mà có được.
Trịnh Ngôn không thiếu đàn bà, là người thừa kế thứ nhất của tập đoàn Hoa Thiên, tài sản cá nhân của y trước mắt mà nói tương đối khả quan. Bề ngoài mặc dù không được khôi ngô tuấn tú, nhưng cũng không phải là quá khó nhìn. Trong tập đoàn, y được coi như là một viên kim cương quý giá được các cô săn đón. Nhưng trong số những người mà y biết, tìm được người giống như Lâm Liên, người con gái vừa xinh đẹp khí chất, vừa có năng lực và địa vị quả thật không nhiều.
- Xin hỏi, cậu Phương sao không thấy tham gia phát biểu gì trong buổi lễ này?
Trịnh Ngôn mỉm cười hỏi.
Đối với Phương Minh Viễn, Trịnh Ngôn cũng đã cho người điều tra, thật tiếc thời gian không được nhiều, nên thông tin thu được ít ỏi, chỉ biết Phương Minh Viễn hiện đang là học sinh trung học nhưng lại là con chốt,vị trí trung tâm trong sản nghiệp phát triển của nhà họ Phương, và một số những điều không quan trọng khác. Mặc dù thông tin chỉ dừng lại ở đấy nhưng với Trịnh Ngôn, y chỉ cần biết thế là đủ.
Đặc biệt là sự việc vừa qua, Phương gia đã liên kết với Quách gia đầu tư trăm triệu đô la để mua gần trăm ki-lô-mét vuông của hai vịnh Nhai Châu Á Long và vịnh Hải Đường. Gây ra náo động ở Quỳnh Hải và một số tỉnh lân cận. Với một khoản kinh phí lớn như thế này, dù cho là cải cách mở cửa đi chăng nữa cũng không có mấy nhà doanh nghiệp tư nhân dám làm. Nhất là lần này hai vịnh đó còn bị quân đội trưng dụng, thật không hiểu sao cách đây ba tuần lại bán lại cho Phương gia và Quách gia. Người thông minh thì sẽ nhận ra, trong việc này hẳn có mưu kế gì đấy. Còn với những ai đã từng điều tra tỉ mỉ, thì lại càng nghi ngờ hơn, rất có thể ở sau lưng Phương gia và Quách gia có một nhân vật nào đó giúp đỡ.
Một thiếu niên mới mười chín tuổi, đã là trung tâm quản lý tài chính của cả một gia tộc, dù quy mô đầu tư có lớn đến thế nào chỉ cần hắn nói một câu thì mọi chuyện cứ theo thế mà làm, so với hắn thì hai năm trước y mới thực sự chính thức bước vào trung tâm của tập đoàn xây dựng Hoa Thiên, tự thấy bản thân mình thua kém. Cho nên với Phương Minh Viễn mà nói, y thật sự rất tò mò, lần này chủ động đến đây, cũng mong được diện kiến thiên tài của nhà họ Phương.
- Cậu Phương à?
Lâm Liên đưa mắt về phía lúc nãy Phương Minh Viễn và ** đã ngồi, phát hiện không biết từ lúc nào họ đã không còn ở đấy.
- Cậu Phương không phải là không tham gia mà là không thích để người khác chỉ trỏ nên không muốn lộ rõ thân phận.
- Hả? Thế có nghĩa là cậu Phương cũng đã đến Nhai Châu rồi?
Trịnh Ngôn ban đầu cứ tưởng Phương Minh Viễn không tới Nhai Châu, mà chỉ cử Lâm Liên đến hỗ trợ cho Thu Hạ. Dù gì với vai trò là con dâu trưởng của Quách gia, người đại diện cho tập đoàn Cẩm Hồ tham gia buổi nghi thức ký kết này là điều cũng đúng.
Lâm Liên gật gật đầu, Phương Minh Viễn còn phải ở Nhai Châu thêm vài ngày nữa, nếu có ý điều tra, nắm được hành tung cũng là điều không khó, vì vậy cũng chẳng cần thiết phải che giấu.
Tiệc rượu tổ chức ở đại sảnh vang tiếng người nói cười, mặc dù là vậy, nhưng bên phía quân đội và tập đoàn Cẩm Hồ, âm thanh lại rất là khiêm tốn, tham dự lễ ký kết lần này của các lãnh đạo bên chính Đảng, quân đội nhân sỹ cùng với giới thương gia ở Quỳnh Hải, Nhai Châu và một số tỉnh lân cận, khoảng hơn 10 người. Nhân viên đi cùng phần lớn không đứng ở bên ngoài nơi tổ chức thì cũng trong những quán nhỏ bên cạnh để ngồi chờ. Bởi vì buổi nghi thức ký kết có sự góp mặt của lãnh đạo quân đội, cho nên xung quanh nơi tổ chức có không ít quân nhân phụ trách công tác bảo vệ.
Tuần Bình đến từ căn cứ hải quân Nhai Châu, là người đi cùng **, có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho **. Mặc dù, ở Hoa Hạ hành vi ám sát lãnh đạo trong quân đội quốc gia, cực kỳ hiếm thấy, nhưng Tuần Bình cũng không dám có một chút chủ quan. Dù sao nơi này cũng là căn cứ của hải quân Nhai Châu, một khi để sự việc xảy ra, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu tất nhiên sẽ chê trách, và căn cứ của hải quân ở Nhai Châu cũng không còn mặt mũi nào mà ngẩng lên nhìn đồng nghiệp nữa.
Đặc biệt là buổi lễ ký kết hôm nay có ý nghĩa vô cùng quan trọng liên quan đến một khoản thu nhập lớn của hải quân Nhai Châu, trước khi đến đây, ** có dặn dò, nhất định phải đề cao cảnh giác, trong buổi lễ không được để bất cứ một việc ngoài ý muốn nào xảy ra. Cho nên Tuần Bình tỉ mỉ quan sát hành động của từng người.
Cách đại sảnh không xa, anh ta chú ý tới một nữ phục vụ tuổi tầm 30 đang lau nhà, mà điều kỳ lạ là cô ta lau đi lau lại rất nhiều lần, cách một chốc lại đưa con mắt nhìn về hướng diễn ra buổi lễ.
Ả tên Mã Diễm người Nhai Châu là nhân viên phục vụ cho khách sạn, ả là người của Tiểu Mã Trang. Tất nhiên bố và anh trai ả cũng là người của Tiểu Mã Trang. Trong vụ Tiểu Mã Trang bao vây công kích đồn công an thị trấn, hai người này cũng tham gia, hơn nữa anh trai ả cùng với Mã Phục còn là những người cầm đầu trong đám người đấy. Sau vụ đó, không những chẳng được việc gì, mà tất cả còn bị bắt giam. Sau này với những chứng cứ thu được, phát hiện bố và anh trai ả trước đó còn tham gia rất nhiều vụ ẩu đả, làm thương không ít người. Cho nên không tránh khỏi những tai ương ngục tù.
Sau này, mặc dù người của Tiểu Mã Trang có chạy khắp nơi, sử dụng đủ mối quan hệ, tìm mọi cách để cứu đồng bọn. Thậm chí cầu cứu lên tận tỉnh, những chỗ có thể giúp. Nhưng đột nhiên rộ lên thông tin nhà họ Phương có ý định đầu tư ở Nhai Châu, khiến người của Tiểu Mã Trang thực sự hết hy vọng. Trong số đấy hẳn có người thông minh, dĩ nhiên sẽ đưa ra phân tích, tại sao sau khi việc này diễn ra, bất luận là ở tỉnh hay trên thành phố, đều có những quyết định xử lý nghiêm khắc với bọn người của Tiểu Mã Trang.
Lực bất tòng tâm, một khi tỉnh và thành phố cùng chung một ý kiến, thì y và đồng bọn cũng hiểu ra rằng vụ này khó mà cứu vãn. Tiểu Mã Trang tuyệt vọng chỉ biết chờ đợi kết quả của thẩm phán.
Nhưng điều khiến người của Tiểu Mã Trang không ngờ đến là việc đầu tư của nhà họ Phương nhìn như ván đóng thuyền, vậy mà cuối cùng lại bị thất bại vì đất đột nhiên bị quân đội chiếm giữ.
Sau khi những người của Phương Minh Viễn rời khỏi Nhai Châu. Tâm trạng của hội Tiểu Mã Trang mới được giải tỏa, không còn đầu tư, thành phố dĩ nhiên sẽ không cố ý bắt bẻ gì bọn người của Tiểu Mã Trang, để lấy lòng Phương gia và Quách gia. Ngay sau đó, thật chẳng mấy khó khăn, một lần nữa với những mối quan hệ của mình, không bao lâu thành phố có thông tin đánh xuống, sẽ không xử phạt nghiêm khắc hành vi của bọn Tiểu Mã Trang nữa, mà chỉ truy cứu kẻ cầm đầu, những kẻ tòng phạm có thể được giảm án. Khỏi phải nói người nhà Mã Diễm vui sướng thế nào, nếu như vậy thì bố và anh trai ả chỉ có thể bị phạt vài năm thậm chí có khi còn hoãn thi hành án.
Nhưng niềm vui chưa được mấy hôm, ông trời cứ như đang đùa bỡn ả vậy, vào đúng ngày tòa án chuẩn bị mở phiên xét xử, thì lại có thông tin, quân đội đang có kế hoạch chuyển nhượng quyền sử dụng hai vịnh Á Long và Hải Đường một công ty lớn ở Hồng Kông có nhà họ Phương góp vốn. Tin này vừa loan ra, thành phố lập tức có quyết định cho tạm hoãn việc xét xử, để chờ đợi tình hình.
Những gì xảy ra sau đấy khiến gia đình Mã Diễm không thể tin nổi, tin tức truyền ra chưa được một tuần, tòa án thành phố liền mở phiên tòa thẩm tra xử lý vụ bọn người Tiểu Mã Trang tấn công cơ quan cảnh sát, cùng với những vụ cố ý gây thương tích trước đó, gộp thành một bản án bạo động vũ trang nguy hiểm, viện kiểm soát thành phố đưa ra những chỉ trích nghiêm khắc, thật là vượt xa những gì mà bọn người Tiểu Mã Trang dự đoán.
Cuối cùng, ba bố con Mã Phục, đều bị phán án tử hình, 70% số người của Tiểu Mã Trang tham gia với Mã Phục trong vụ bạo động lãnh án tử hình treo, số khác còn lại thì 20 năm tù. Anh trai ả bị án tử hình treo, có thể nói, nếu như không may, có lẽ cả đời này anh trai ả sẽ phải sống trong ngục tù. Còn bố của ả thì bị phán xử mười năm tù.
Ngày tuyên án, Tiểu Mã Trang gào trong tiếng khóc, những kẻ tham gia trận công kích 80% đều bị phán tội, trong đó bị án tù từ 5 năm trở lên cũng phải gần 60%. Tiểu Mã Trang dường như đã mất đi 60 đến 70% số nam tử hán, trong thị trấn hầu như nhà nào cũng có người bị đi tù, nếu so sánh với Nam Việt quả phụ thôn, thì Tiểu Mã Trang thật chẳng khá hơn, tình trạng rất bi thảm. Ngày trước con người ở đây sống dựa vào tình đoàn kết, lượng hảo hán đông, áp đảo hết những thôn xung quanh, nhưng hôm nay thì không còn cái oai phong đấy nữa, để xảy ra chuyện này, thử hỏi còn hy vọng nào có thể lấy lại cái khí thế của ngày xưa.
Mẹ của Mã Diễm bệnh không dậy được, suốt ngày khóc, chị dâu của ả thì đã bỏ về nhà đẻ, còn bế cả Tiểu Chất Tử đi, nếu như không phải chồng ả sức khỏe kém, trong thị trấn nổi tiếng không biết đánh nhau, thì có lẽ cái nhà này đã không còn bóng nam nhi nào.
Mã Diễm hận, hận những kẻ làm quan trong ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, lại càng hận Phương Gia, trong suy nghĩ của ả, tất cả là do họ Phương đã nhìn thấy cái lợi từ hai vịnh Á Long và Hải Đường, nên khi nó bị rơi vào tay quân đội thì bằng mọi cách cũng phải lấy về cho bằng được. Nếu không thì đã không phải quay lại lần nữa, đã không phải có cái lễ ký kết chó má này, anh trai và bố của ả cũng không đến nỗi bị xử tội nghiêm khắc thế, không có viễn cảnh người án treo, người 10 năm tù.
Mã Diễm lại đưa mắt trộm nhìn về phía tiệc rượu, ả biết, hiện nay ở đấy đang diễn ra tiệc mừng thành công cho buổi ký kết. Ả đưa tay chạm vào cái túi nhựa nhỏ, dù đã buộc kín nhưng không còn ấm nữa. Tuy nhiên Mã Diễm vẫn có thể ngửi thấy mùi thối rất nồng bốc ra từ đó.
Đấy chính là sản phẩm mà sáng nay con trai ả vừa cho ra.
Từ khi biết lễ ký kết giữa Phương gia và quân đội sẽ được tổ chức tại khách sạn nơi ả làm việc. Mã Diễm luôn chờ đợi để thực hiện kế hoạch báo thù, ả chỉ là một kẻ đàn bà yếu đuối, lại có mẹ già, chồng và con nhỏ, nên với những hành vi bạo động quá khích ả không thể làm được, nhưng thế không có nghĩa là không còn cách nào khác, đánh không được, thì sẽ có cách làm cho chúng kinh tởm. Nhai Châu sẽ là nơi khiến chúng “tiếng xấu vang xa”. Cách này so với việc đả thương có khi còn có hiệu quả hơn.
Các người không phải tài trí hơn người sao? Không phải thấy nông dân chúng tôi dễ bị bắt nạt sao? Không những đánh không được các người mà còn bị các người đánh lại sao? Hôm nay, sẽ để nước phân dội lên đầu các người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...