Trùm Tài Nguyên

- Minh Viễn, mau tới đây giúp bọn em một tay, vừa rồi có người ra tay với bọn em, chị Dung bị bọn chúng đánh ngất đi.

Triệu Nhã gấp gáp nói.

Phương Minh Viễn và Trần Trung vội vàng đón lấy Lâm Dung từ tay bọn Triệu Nhã, quả nhiên là ngất xỉu. Trần Trung ngửi một lát, quả nhiên không ngoài dự liệu, có mùi gì đó trong không khí, Lâm Dung có lẽ bị bọn chúng dùng thuốc mê làm ngất xỉu. Vũ Hưng Quốc chạy tới trói hai gã thanh niên, lúc này, bọn Lâm Mai cũng vừa kịp đến.

- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?

Mọi người thi nhau hỏi.

Hoá ra, bọn Triệu Nhã qua đây đi vệ sinh, vừa từ trong WC đi ra thì có một chiếc xe tải đột nhiên vọt ra, trên xe nhảy xuống vài người, từ nhà vệ sinh có một cô gái đi ra vòng tay bịt chiếc khăn mùi xoa vào mũi Lâm Dung. Nếu không phải Lâm Dung vừa thấy chiếc xe tải đột ngột lao ra cảm thấy sự việc không bình thường, nhanh chóng đẩy bọn Triệu Nhã ra một bên thì bọn cô cũng không ý thức được nguy hiểm.

Triệu Nhã không phòng bị bị Lâm Dung đẩy một cái, thiếu chút nữa đụng vào tường, bất giác hét lên, cũng chính là tiếng hét mà Phương Minh Viễn nghe thấy lúc nãy.

Mấy kẻ nhảy từ xe vốn định đẩy bọn Lâm Dung và Triệu Nhã lên xe, may mà lúc bọn cô đi qua đây, có hai bảo vệ theo sau, tuy khoảng cách không gần nhưng vẫn luôn chú ý đến sự tình bên này, thấy sự việc có chút bất thường liền lên tiếng cảnh báo và kịp thời xông lên, sau đó Phương Minh Viễn và Trần Trung cũng vọt tới. Mấy kẻ bất lương thấy sự tình bất lợi định bỏ chạy thì bị hai người bảo vệ túm được, tuyệt vọng nhìn chiếc xe tải vọt đi.

- Có ai thấy rõ số xe không?

Trần Trung trầm giọng hỏi.

- Phụng tự!


Có người lên tiếng.

Trần Trung lấy “cục gạch” của Phương Minh Viễn từ chỗ Vũ Hưng Quốc, gọi báo cảnh sát.

- Đi mau, đi mau!

Lão già thúc giục liên hồi. Mặt lão đầy vẻ hối hận, lão cũng sơ suất quá.

Đi theo bọn Phương Minh Viễn xuống tường thành cả một ngày ròng, rầu rĩ chứng kiến Tề Hâm và đám con gái tán chuyện, do cách một đoạn khá xa, bọn chúng nghe không rõ cuộc đối thoại giữa hai bên, chúng đã nghĩ có lẽ phải từ bỏ mấy mục tiêu này, đối phương có đến mười mấy người, hơn nữa lại có 6 kẻ to con, còn bọn chúng thì lại không thể nào ra tay với nhiều người như vậy mà không kinh động đến những người khác. Kế hoạch mà bọn chúng vạch ra đã trở nên không thực tế.

Thế mà ngay lúc đó, bọn Triệu Nhã lại đi vệ sinh, điều này khiến lão lóe lên một tia hi vọng, chỉ cần khéo léo một chút, ra tay với ba cô gái mảnh mai chả phải dễ như trở bàn tay ư? dù có hơi ít thật, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có gì.

Thêm vào đó, lão hiểu rằng người của lão cũng đang mong mỏi được về nhà ăn tết, đoàn tụ với người thân, nếu mà lão cứ mãi không quyết, nói không chừng bọn chúng lại điên lên. Mặc dù lão là thủ lĩnh, nhưng lão cũng không thể không quan tâm đến tâm tư bọn chúng.

Nếu không, sang năm không chừng còn thay thủ lĩnh.

Vì thế bọn lão mới quyết định động thủ, một khi thành công, lập tức lái xe rời khỏi Phụng Nguyên, đi về hướng Nam, đợi bạn bè mấy cô gái phát giác ra báo cảnh sát thì bọn chúng đã cao chạy xa bay khỏi thành phố, ra khỏi Phụng nguyên đổi biển số xe, thế là vô sự, còn lại chỉ việc đưa người tới địa điểm đã định, lấy tiền.

Nhưng bọn chúng không ngờ vừa mới ra tay thì Triệu Nhã đã hét lên, lại thêm hai kẻ giống như người đi đường, đột nhiên nhảy từ vệ đường ra cứ như thể bọn lão ra tay với anh em họ hàng của bọn chúng không bằng, hai kẻ đó xông lên không chút do dự khiến bọn lão trở tay không kịp.


Tại Trung Quốc lúc này, qua cơn lốc của cải cách văn hóa, quan hệ giữa người với người ngày càng lãnh đạm, rất nhiều người chỉ chăm chăm lo cho bản thân mình mà không quan tâm đến sự sống còn của người khác, bọn lão làm nghề này đã nhiều năm, cũng không phải là chưa từng bị người ta đụng tới, nhưng trước giờ chưa hề có kẻ can thiệp, nếu có người hỏi, bọn lão tự xưng là người nhà của cô gái, mà cô gái thì bị thần kinh, cho nên phải bắt cô ta về nhà, thế là vô sự.

Chính thế bọn lão cũng không quá chú ý đến hai người kia, ai nghĩ được rằng sự không thành là duyên cớ do họ.

- Lão già, đầu đen và mặt rỗ bị bắt rồi! Làm sao bây giờ?

Tiểu Oanh không đừng được cứ ngoái đầu nhìn cho đến khi xe ngoặt vào một đường cua không còn nhìn thấy đồng bọn nữa.

- Làm sao? Còn có thể làm sao? Bây giờ thân mình còn lo chẳng xong, lo gì được cho bọn nó?

Lão già nghiến răng nói.

- Chạy xe nhanh lên!

Lão hiểu rằng, giữa ban ngày ban mặt bắt trói người, đối phương nhất định sẽ lập tức báo cảnh sát, cũng chẳng biết vừa rồi mấy người đó có nhìn rõ mặt mũi lão không, có chú ý đến biển số xe không nữa, nhưng nếu muốn đổi xe bây giờ thì cũng phải tìm chỗ ít người chú ý đến mới được.

Còn về đầu đen và mặt rỗ, bọn chúng chỉ có thể tự cầu may mà thôi, bọn lão làm gì còn hơi sức mà bận tâm tới chúng, chỉ mong hai đứa đấy đừng có phun ra hết, nếu không sự tình sẽ phiền phức không tưởng được. Lão đang nghĩ đến chuyện lập tức chuyển nhà sau khi rời thành phố.


– Ông già, không cứu anh đầu đen và anh mặt rỗ à?

Tiểu Hổ sốt ruột kêu lên.

- Phải thoát được đã, sau mới có cơ hội cứu bọn nó!

Lão vỗ vỗ tiểu hổ nói.

- Không phải sợ, chỉ cần không tử hình, chúng ta còn có cơ hội.

Bây giờ điều quan trọng nhất là không được để bọn cớm Phụng Nguyên bắt được, không thì toi cả lũ.

Bọn Lão vội vàng lái xe chạy ra ngoại thành, không biết rằng vừa nãy bọn lão đã chọc vào tổ kiến lửa.

- Cậu Phương, tôi đã báo cho Sở cảnh sát thành phố, cậu có cần trao đổi qua với Cục trưởng cục công an tỉnh ông Dương Quân Nghĩa không?

Trần Trung cất điện thoại hỏi Phương Minh Viễn.

Dù vừa nãy báo cảnh sát, anh đã lấy danh nghĩa nhà họ Phương, nhưng để Dương Quân Nghĩa gây chút áp lực với phía cảnh sát thành phố thì càng nhanh chóng và chắc chắn.

Mặt Phương Minh Viễn xanh mét, gan bọn này to thật, giữa ban ngày ban mặt dám bắt cóc tại thành phố Phụng Nguyên! Nếu mà không có mấy anh bảo vệ âm thầm đi theo e rằng bọn Lâm Dung hôm nay lành ít dữ nhiều. Nếu mà bị bắt lên xe, đợi bọn Phương Minh viễn phát giác ra thì bọn chúng đã cao chạy xa bay rồi.

- Chú Dương, là cháu, Phương Minh Viễn. Vừa rồi chúng cháu ở rừng bia bảo tàng, gặp bọn bắt cóc giữa ban ngày. Vâng, mục tiêu là ba người bạn của cháu, cháu nghi là bọn buôn lậu người. Vâng, cháu đã báo với Sở cảnh sát thành phố rồi chú Dương, cháu muốn nhờ chú nói với lãnh đạo Sở cảnh sát bảo họ thông qua đài, báo, tivi đăng tin treo thưởng cho những ai cung cấp manh mối của bọn bắt cóc, tiền thưởng từ mười ngàn đến một trăm ngàn. Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, cháu hi vong trong vòng 24h sẽ bắt được đồng bọn của chúng.


Phương Minh Viễn gác máy.

Phương Minh Viễn đã liên hệ với Dương Quân Nghĩa, lại thêm Trần Trung gọi điện báo cảnh sát, cả Sở cảnh sát thành phố Phụng Nguyên ngay lập tức bị kinh động lên, sắp đến tết, lại có kẻ dám ngang nhiên bắt cóc bạn bè thân thích cháu đích tôn nhà họ Phương giữa ban ngày ban mặt, đây rõ ràng không phải chuyện nhỏ. Theo lệnh của Dương Quân Nghĩa cảnh sát và các ban ngành có liên quan tức khắc được huy động bắt tay tìm kiếm những đối tượng khả nghi và chiếc xe tải mang biển số trên.

Cùng lúc, Cục cảnh sát tỉnh Tần Tây và Sở cảnh sát thành phố liên hệ với truyền hình trong và ngoài tỉnh đăng tin treo thưởng.

Toàn Phụng Nguyên đều vì chuyện này mà sôi trào cả lên, chỉ cần là người đầu tiên cung cấp hành tung của chiếc xe mang biển số “Phụng” thì sẽ nhận được ít nhất là mười ngàn, nhiều nhất một trăm ngàn tiền thưởng, đúng là tiền từ trên trời rơi xuống, đừng nói là mười ngàn, cho dù là một ngàn thì cũng không phải là con số nhỏ.

Nếu như bọn lão già mở radio thì có thể nghe thấy tin treo thưởng ở khắp các kênh đài ở Phụng Nguyên.

Nhưng vì chỉ mong mỏi sớm cao chạy xa bay khỏi thành phố, bọn lão còn lòng dạ nào mà nghe radio, thế là bỏ mất cơ hội ngàn vàng vứt xe mà chạy.

Phương Minh Viễn đưa điện thoại cho Vũ Hưng Quốc. Lúc này, Lâm Dung sau khi được Lâm Mai dùng nước lạnh rửa mặt vài lần, cũng dần dần tỉnh lại.

Phương Minh Viễn lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thấp giọng nói với Trần Trung:

- Phát cho hai người bảo vệ lúc nãy mỗi người một trăm năm mươi ngàn tiền thưởng, lần này đúng là phải cảm ơn họ rồi.

Trần Trung cười nói:

- Có cái gì mà cảm ơn, đó là trách nhiệm của họ. Nếu việc này còn làm không được, há chẳng phải là đến chỗ Phương Minh Viễn kiếm cơm ăn sao? Làm bảo vệ cho Phương Minh Viễn tốt thật, thứ nhất không cần ăn chơi trác táng ỷ thế hiếp người, không cần gây ra những vụ bê bối, thứ hai, công việc lại nhàn, nhà Phương Minh Viễn không phải là loại hay sinh sự, hơn nữa lại đối xử với thuộc hạ như bạn bè, trước nay không hề ra vẻ bề trên với họ. Anh em huynh đệ của Trần Trung cũng không ít lần thầm nói với anh họ mỗi tháng cầm tiền lương mà cảm thấy áy náy trong lòng.

Phương Minh Viễn khoát tay, nếu đã lập công, thì nhất định phải thưởng! Những người dân thường cung cấp tin tức còn được thưởng mười ngàn đến một trăm ngàn tiền thưởng huống chi hai người này vừa nãy cứu được bọn Lâm Dung, lại bắt được hai tên côn đồ, càng nên trọng thưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui